Thời tiết ngày xuất viện đối với người thường không được coi là tốt.
Sắc trời xám xịt, còn có mưa xuân nho nhỏ.
Màn mưa mỏng như tơ lụa, không có âm thanh, càng giống như một đám sương mù, bao phủ toàn bộ Bình Thành rộng lớn.
Thẩm Phồn Tinh thích mưa, có quá nhiều lý do lại không có cách nào giải thích.
Nhưng giờ phút này, khi đứng ở cửa bệnh viện, cô nhìn thân ảnh thon dài đĩnh bạt cố chấp đi trong màn mưa bụi mông lung kia, trong lòng mịt mờ lại có một lý do rõ ràng.
Mưa phùn kéo dài, rơi xuống đường cong tự nhiên trên thân xe. Chiếc xe màu đen mờ ảo xuất hiện, thâm trầm lại đắt giá.
Bạc Cảnh Xuyên cầm ô hờ hững mà đứng bên cạnh xe, trường thân ngọc lập, nhìn từ xa đã biết được hình dáng ngũ quan hoàn mỹ tuấn nhã của hắn.
Cả người trời sinh đã toát lên vẻ cao ngạo lạnh lẽo, vô hình trung tản ra một lượng lớn áp bách.
Du Tùng cung kính đem ô trong tay đưa cho cô. Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, duỗi tay tiếp nhận.
Cô nhấc chân, cầm ô, thân hình mảnh khảnh chậm rãi bước vào trong làn mưa bụi.
Bạc Cảnh Xuyên một thân tây trang may tay đắt tiền, thẳng tắp không thấy một đường nếp nhăn. Con ngươi màu đen sâu thẳm bắt lấy bóng dáng cô gái đang chậm rãi đi tới, môi mỏng gợi lên một vòng cung ấm áp.
Thẩm Phồn Tinh đứng yên trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
"Anh không cần tới, tôi biết anh rất bận."
"Không có chuyện gì quan trọng hơn em cả."
Thanh âm trầm thấp mê hoặc từ từ tản ra trong màn mưa mờ.
Con mắt nhạt màu của Thẩm Phồn Tinh hơi lóe lên, cuối cùng quay đầu về hướng khác.
Bàn tay nắm chặt chiếc ô không che dấu được sự bối rối của cô.
Trêu chọc người giỏi như thế, lời ngon tiếng ngọt mở miệng liền tuôn ra.
Bạc Cảnh Xuyên thấy cô thẹn thùng, trên gương mặt tuấn mỹ hiếm khi hiện lên tươi cười.
Hắn nghiêng người, tự mình mở cửa xe, nhìn Thẩm Phồn Tinh, nói: "Lên xe đi."
Thẩm Phồn Tinh không từ chối. Nếu anh đã tới rồi mà cô còn từ chối thì có vẻ quá mức làm kiêu.
Du Tùng ở bên cạnh vội nhận lấy chiếc ô trong tay cô, nhìn cô khom người lên xe.
Lúc sau Bạc Cảnh Xuyên mới từ bên kia lên xe.
Du Tùng nhanh chóng thu lại mấy cái ô, sau đó lên xe, cài tốt dây an toàn.
Cậu nhìn kính chiếu hậu, mở miệng hỏi: "Thẩm tiểu thư, xin hỏi ngài hiện tại đi chỗ nào?"
Tiên sinh chưa bao giờ cho phép cậu điều tra cô, trừ bỏ nghe đồn, hắn đối vị Thẩm tiểu thư này, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.
"Vâng."
Du Tùng lên tiếng, xe lập tức khởi động, chạy.
Trong xe là một trận an tĩnh, Thẩm Phồn Tinh vừa lên xe đã nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Bên ngoài, cả thành phố bị mưa bao vây.
"Thích thành phố này hay mưa?"
Bạc Cảnh Xuyên nghiêng đầu, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô.
"Mưa."
Có lẽ là cảm thấy một chữ trả lời quá lạnh nhạt, cô lại bỏ thêm một câu "Một thành phố tràn ngập dơ bẩn, nào có lý do gì làm người ta thích?
Bạc Cảnh Xuyên cười khẽ: "Một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người."
Mặt Thẩm Phồn Tinh căng ra, cô cũng biết vừa rồi mình quá xúc động.
Không thể bởi vì cô chán ghét Thẩm gia, mà phủ định cả một thành phố.
Cô không mở miệng nói, Bạc Cảnh Xuyên cũng không nói gì.
Xe một đường thẳng tắp đi tới dưới lầu chung cư Bích Ba của cô
Bạc Cảnh Xuyên dường như không định xuống xe.
"Hôm nay cảm ơn anh."
Thẩm Phồn Tinh nói xong, xoay người liền phải mở cửa xe, Du Tùng đã ở ngoài cửa cầm ô chờ.
"Sao không coi trận mưa này thành một cuộc sống mới?"
Thẩm Phồn Tinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện.
Bạc Cảnh Xuyên quay đầu, cười nhìn cô.
"Một lần nữa bắt đầu. Quá khứ của em tôi tiếp nhận, tương lai của em tôi gánh vác."
Nhịp tim Thẩm Phồn Tinh chợt ngừng nửa nhịp!
Nhưng trên thế giới này nào có chuyện tốt như vậy?
Hơn nữa, nhà tư bản như hắn lại chịu làm ăn không lợi ích sao?
Cô cau mày khó hiểu: "Anh muốn gì?"
"Muốn em."