Bởi vì kéo mạnh quá nên cà vạt càng thắt chặt lại.
Bạc Cảnh Xuyên không vui cau mày, mà lúc này, Thẩm Phồn Tinh đã tới trước mặt hắn.
Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, động tác trong tay cũng ngừng lại.
Thẩm Phồn TInh hơi mất tự nhiên, chỉ chỉ bàn tay đang nắm cà vạt của hắn.
"Để tôi tháo cho."
Bạc Cảnh Xuyên mím môi, không nói chuyện, hai đầu mày vừa nhăn lại cũng dần giãn ra, buông tay.
Thẩm Phồn Tinh nhận cà vạt, nhìn kỹ, chỉ vì dùng lực lớn quá nên bị thắt chặt lại thôi.
Cô thử một chút, ngón tay tinh tế trắng nõn dùng sức mở nút thắt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạc Cảnh Xuyên.
Vừa rồi cô thấy rõ hắn đâu kéo mạnh lắm đâu, sao có thể thắt chặt đến mức này chứ?
Cô mím môi, vì muốn dùng nhiều lực hơn mà tiến đến gần hắn hơn một chút, cúi đầu bắt đầu tháo lỏng cái nút.
Trong phòng an tĩnh, hai người dựa vào nhau rất gần, Bạc Cảnh Xuyên rũ mi mắt, nhìn cái trán no đủ trơn bóng của cô, tâm trí hơi chuyển động, hầu kết khẽ trượt lên xuống, bước chân không tự chủ được bước lên hai bước đến gần Thẩm Phồn Tinh.
Cảm nhận được hắn tới gần, tim Thẩm Phồn Tinh hơi nhảy lên.
Ngay lúc này, cà vạt tháo bỏ thành công, Thẩm Phồn Tinh giả vờ bình tĩnh đem cà vạt trên cổ hắn rút ra.
Sau đó ngửa đầu nhìn thoáng qua hắn, mi mắt cong cong.
"Được rồi."
"Phồn Tinh." Con ngươi đen tuyền của Bạc Cảnh Xuyên hiện lên một rừng u ám, giọng hắn trầm thấp khàn khàn.
Nhưng trên eo bỗng xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ hữu lực kéo cô lại, không hề cho cô bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Hơi thở lạnh của người đàn ông ập tới trước mặt, cánh môi hơi lạnh ấn xuống.
Nó in trên đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc của Thẩm Phồn Tinh.
Thấm lạnh.
Mềm mại.
Một khắc môi chạm môi kia, cả hai người đều sửng sốt!
Đó là loại cảm giác tim đập dữ dội.
Trước nay chưa từng có kinh nghiệm, trong lòng quanh quẩn một loại cảm giác rung động không tên, như một đoàn sương mù khiến hai con người vốn khôn khéo lần đầu tiên bị lạc suy nghĩ.
Có mùi hương thoang thoảng nơi cánh môi hé mở, Bạc Cảnh Xuyên khắc chế không tiếp tục nụ hôn này, lướt qua liền ngừng, rất nhanh liền buông cô ra.
Trong đôi mắt của Bạc Cảnh Xuyên có kinh ngạc lóe qua.
Hôn?
Lầu tiên trong đời nếm thử, giống như là bản năng, không có lý trí, không có do dự.
"Anh......." Thẩm Phồn Tinh lấy lại tinh thần sau hoảng hốt, không thể tin nổi nhìn hắn.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý."
"......" Con ngươi Thẩm Phồn Tinh đột nhiên tối sầm lại, trong lòng có chút lạnh lùng.
Không phải cố ý, vậy là cái gì?
Hắn coi cô thành cái gì?
Cô mặt không cảm xúc, chống tay trước ngực Bạc Cảnh Xuyên, muốn đẩy hắn ra, kết quả Bạc Cảnh Xuyên lại không hề có ý định muốn buông cô ra.
"Anh buông tôi ra!" Thẩm Phồn Tinh giận dữ.
"Không được, chuyện này tôi yêu cầu được cùng em nói rõ ràng."
"Không cần! Tôi hiểu rồi......"
Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày: "Em hiểu cái gì? Tôi vừa mới tự mình xác nhận rõ ràng xong em đã có thể hiểu?"