Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 92: 92





"Không sao chứ?" Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm trầm thấp.
"Không có việc gì." Thẩm Phồn Tinh cất giọng nhàn nhạt.

"Anh muốn đưa bà nội trở về sao?"
"Nếu bà nội không có việc gì thì tôi không quay về nữa, công ty còn có việc."
Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nhớ lại trước đó khi cộ gọi điện thoại, Du Tùng cũng nói qua hắn đang họp.
"Vậy bà nội..."
"Nha đầu Phồn Tinh, cháu mau đưa ta về nhà, cháu cùng bà nội về nhà! Ta không có đứa cháu trai này!"
Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, trong xe đã vang lên thanh âm đầy phẫn nộ của Bạc lão phu nhân!
Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu hẹp lại.

Tuy rằng chỉ là khoảng cách hết sức bình thường, nhưng trong mắt Thẩm Phồn Tinh vẫn có vài phần ngẩn ngơ.
Cô có chút hoảng sợ chuyển tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên nhìn về phía Bạc lão phu nhân đang ngồi trong xe.
"Đưa ngài về thì không có vấn đề, nhưng mà bà nội, người tức giận sao? Cháu trai ngài cũng nói mà, trong công ty còn rất nhiều việc...."
Lông mày Bạc Cảnh Xuyên hơi nhướn lên.
Cô thay hắn nói chuyện.
"Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc mà thôi! Ta không muốn để ý đến nó, nha đầu Phồn Tinh, cháu đưa bà nội về, bà nội mời cháu ăn tối!"
".....Dạ."
Thẩm Phồn Tinh hơi dừng một chút, cô nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.
Nhớ tới lúc trước lão phu nhân vô cùng đáng thương nói không có ai bồi mình ăn tối, lúc này cô cũng không nhẫn tâm từ chối.
"Ừ.

Chúng ta đi! Để thằng nhóc thối này kết hôn cùng công việc của nó luôn đi!"
Lão phu nhân nói rồi, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.
Chỉ là giữa những động tác đó, bà cụ còn "vô tình" thúc một cái vào eo Bạc Cảnh Xuyên.
Đôi lông mày hắn khẽ giật, một lúc sau Bạc Cảnh Xuyên mới đưa tay giữ bà cụ lại.
"Du Tùng!"
Hắn trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến trước cửa xe của  lão phu nhân, đỡ bà cụ ngồi xuống xe lăn.
Thấy bà cụ ngồi ổn rồi, Bạc Cảnh Xuyên mới quay đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh, nói:

"Vậy vất vả cho em rồi!"
Thẩm Phồn Tinh cong môi: "Không vất vả."
Sắp xếp cho lão phu nhân xong, Bạc Cảnh Xuyên lái xe đi trước.
Thẩm Phồn Tinh không ở lại lâu, cũng không để lại bất cứ ánh mắt dư thừa nào cho mấy người vẫn đang đứng cách đó không xa, cô chở lão phu nhân cùng quản gia Lai Dung rời đi.
Đoàn người của Tô Hằng rời đi cuối cùng, trong lúc tìm vài tài xế trong nhà đến, bọn họ còn một việc cấp bách là phải đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện.
Toàn bộ nhân vật chính của vở kịch đã rời đi hết, quảng trường cũng dần dần khôi phục về trạng thái đi lại bình thường.
Chỉ là câu chuyện hai chiếc siêu xe bị đập nát trước quảng trường Thế Giới Mới chiều hôm đó đã trở thành đề tài nóng nhất ở trên mạng.
Có người đã bắt đầu truy tìm nhân vật chính của câu chuyện.
Nhưng đúng lúc ấy, đề tài này bị xóa sạch khỏi mọi nền tảng truyền thông internet, không để lại một dấu vết gì.
Không biết có phải Lam Vận nói chuyện vì Thẩm Thiên Nhu, hay vẫn là do Tô Hằng ra tay giải quyết.
Tóm lại, cả hai người, cho dù là vì nguyên nhân gì, bọn họ vẫn không thể để bản thân mình mất mặt xấu hổ!
Đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện xong, Thẩm Thiên Nhu cùng Tô Hằng ngồi ngoài hành lang, nghe cô ta vừa khóc lóc thảm thiết vừa kêu gào đau đớn, Thẩm Thiên Nhu sợ hãi rụt vai.

Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta.
Khóe mắt Thẩm Thiên Nhu đong đầy nước mắt, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hằng, vô cùng ủy khuất, vẫn là bộ mặt nhu nhược ra vẻ lo lắng đó.
"Hằng ca ca, em thật sự không ngờ, chị gái, chị ấy sẽ biến thành bộ dạng này, có phải hay không....!có phải do chúng ta tạo cho chị ấy một đả kích quá lớn hay không...."
Thẩm Thiên Nhu nói rồi, nước mắt theo khóe mắt yên lặng rơi xuống.
Trong lòng Tô Hằng vừa động, anh ta nghĩ đến nhất cửa nhất động của Thẩm Phồn Tinh ngày hôm nay, mặt mày cũng trầm xuống!
"Chờ một chút đi, giữa bọn anh...dù sao vẫn có cảm tình tám năm.....!Cô ấy tạm thời chưa chấp nhận được cũng là bình thường.

Thiên Nhu em...."
Thẩm Thiên Nhu vội vàng lắc đầu: "Em biết, cho nên hôm nay em cũng không trách chị ấy, em chỉ là vô cùng lo lắng cho chị ấy mà thôi...."