Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 34: Mau cứu chủ tử nhà ta



Lần đầu tiên Trình Hồi cảm thấy mình còn ồn ào hơn cả con chim Tiêu Kính Hàn nuôi, chỉ hận không thể kéo ám vệ Giáp Ất Bính đang đánh xe bên ngoài vào gọi chủ tử tỉnh lại.

Cũng may sau khi nghe xong “Nhị công tử sắp sinh” và “Bùi tiên sinh sắp tái giá”, rốt cuộc Tiêu Kính Hàn cũng quay sang liếc hắn rồi thều thào hỏi: “Ngươi bị váng đầu à?” Nói bậy bạ gì đó?

Trình Hồi thấy hắn có phản ứng thì vội vàng nói tiếp: “Ta chỉ lo lắng thôi mà, Bùi tiên sinh vừa có học thức vừa đẹp, tính tình cũng tốt, chủ tử mà đi thì Chu huynh gì đó xem như có cơ hội rồi! Đúng không?”

Tiêu Kính Hàn nhìn màn xe phất phơ trong gió, trời nhá nhem tối, nắng đang dần tắt.

Hắn lặng lẽ nhìn, thật lâu sau mới nói khẽ: “Liên quan gì tới ta chứ?”

Y cũng đâu phải của ta.

“Sao không liên quan?” Trình Hồi bất mãn nói, “Chủ tử hôn người ta rồi còn gì, nếu Bùi tiên sinh là cô nương thì con các ngươi sắp chào đời rồi đấy!”

Tiêu Kính Hàn: “......”

Bùi Thanh Ngọc đến nhà Lý Sóc, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai đáp lại.

Ông cụ nhà bên cạnh nghe tiếng đi ra, biết y muốn tìm Lý Sóc thì nhiệt tình nói thấy hắn thu dọn hành lý, nghe nói muốn lên kinh thành giải oan.

Bùi Thanh Ngọc thở phào --- Quả nhiên Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi.

Nhưng y không hiểu tại sao người này lại cố ý chọc tức mình chứ?

Hình như từ khi biết hắn giả ngốc, quanh người Tiêu Kính Hàn như mọc đầy gai, hoàn toàn khác xa A Tễ trước đây.

Nhưng đâu mới là con người thật của hắn?

Bùi Thanh Ngọc ngước nhìn chân trời --- Hắn lại đi rồi sao?

Trên đường cái, Lý Sóc đeo hành lý vội vã bước đi, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, chậc, quên từ biệt Bùi huynh rồi.

Hắn kiễng chân nhìn phía trước, nghĩ mình đã sắp đến huyện thành lân cận, đợi vào thành viết cho Bùi huynh lá thư, chắc Bùi huynh sẽ không trách mình đâu.

Trên núi Phù Phong, Trình Hồi nhìn đại phu bị Tiêu Kính Hàn đuổi ra, lo lắng đi tới đi lui.

Trên đường hắn muốn tìm đại phu cho Tiêu Kính Hàn nhưng Tiêu Kính Hàn nói không cần.



Hắn tưởng chủ tử sợ người của Vương gia đuổi theo, đành phải ngựa không dừng vó chạy tới núi Phù Phong.

Khó khăn lắm mới đến nơi, Tiêu Kính Hàn lại nhốt mình trong phòng, đuổi hết đại phu được mời đến ra ngoài.

Trình Hồi trợn mắt há hốc mồm, tiến lên gõ cửa hỏi: “Chủ tử, ngươi làm gì vậy?! Vết thương còn chưa bôi thuốc mà!”

Tiêu Kính Hàn mở cửa ra, Trình Hồi mừng rỡ: “Chủ tử, đại phu......”

Giọng Tiêu Kính Hàn khàn khàn, thều thào nói: “Đưa mấy hũ rượu tới đây.”

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Trình Hồi: “......” Ngươi bị thương không chữa mà uống rượu gì hả?! Lại bị đụng đầu rồi à?!

Nhưng không đưa rượu tới thì Tiêu Kính Hàn không chịu mở cửa, hắn đành phải thừa dịp đưa rượu đẩy đại phu vào.

Kết quả là rượu để lại, đại phu bị đuổi ra ngoài.

Trình Hồi tức giận suýt phá cửa.

Nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể cùng mấy ám vệ đi tới đi lui bên ngoài, hết vòng này đến vòng khác.

Ám vệ Giáp lắc đầu: “Người thứ năm rồi.”

Ám vệ Ất thở dài: “Rượu cũng vò thứ năm rồi.”

Ám vệ Bính đỏ hoe mắt: “Hức, chủ tử sắp chết rồi sao?”

Đám người: “Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi!”

“Không được, ta phải đi tìm Bùi tiên sinh!” Trình Hồi hạ quyết tâm, “Chúng ta không quản được hắn, Bùi tiên sinh còn không quản được hắn hay sao?!”

Ám vệ Giáp: “Nhưng chẳng phải lần trước Cận ca đi tìm Bùi tiên sinh rồi sao?”

Ám vệ Ất: “Y nói chết thì tốt.”



Ám vệ Bính: “Ừ, còn muốn đốt pháo nữa.”

“Ta không tin,“ Trình Hồi nói, “Bùi tiên sinh sao có thể nhẫn tâm vậy chứ? Với lại lần trước là lừa y, còn lần này đâu có lừa.” Nếu cứ tiếp tục như thế, chủ tử sẽ chết thật đó.

Hắn không dám chậm trễ mà dắt ngựa phóng như điên.

Bùi Thanh Ngọc đứng cạnh lều của con lừa, nhìn nó nhai cỏ khô, nhớ lại lần đầu tiên A Tễ thấy nó đã gọi “Đại Mao“.

Y đưa tay xoa đầu nó rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi có thích cái tên này không?”

Con lừa nhỏ nghe không hiểu, chỉ nhai nhồm nhoàm lấp đầy bao tử.

Gió nhẹ lướt qua mái tóc Bùi Thanh Ngọc.

Y đứng lặng hồi lâu.

“Bùi tiên sinh!”

Sau lưng chợt vang lên một tiếng kêu quen thuộc, Bùi Thanh Ngọc quay đầu lại, trông thấy Trình Hồi nhảy xuống lưng ngựa rồi cuống quýt nói: “Tiên sinh, không ổn không ổn, chủ tử nhà ta sắp chết rồi!”

Bùi Thanh Ngọc giật nảy mình: “Sao thế?”

Trình Hồi véo mạnh đùi mình rồi khóc ròng nói: “Chủ tử bị thương nặng, huhuhu...... Vết thương sâu lắm, máu chảy lênh láng, sắp không qua khỏi rồi huhuhu......”

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, con ngươi khẽ run: “Sao lại...... Tìm đại phu chưa?”

“Đại phu bị chủ tử đuổi ra ngoài,“ Trình Hồi nức nở, “Chủ tử nói không muốn gặp ai hết, chỉ muốn gặp tiên sinh thôi.”

Bùi Thanh Ngọc: “Nhưng ta......”

Trình Hồi: “Xin tiên sinh mau cứu chủ tử nhà ta với!“. Đam Mỹ Hay

Bùi Thanh Ngọc: “Ta dạy học chứ đâu phải đại phu.”

Trình Hồi: “Chủ tử nói chỉ cần ngươi hôn hắn là khỏi ngay.”

Bùi Thanh Ngọc: “......”