Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Chương 44



Edit: Kai’sa team

Trong không khí an tĩnh mấy giây, giống như là thời gian bị dừng lại vậy, ngay cả hô hấp của đối phương cũng có thể nghe rõ ràng.

Trì Ý tựa hồ đã quên mất không lâu trước đây, cô vừa ghét bỏ Tiếu Chỉ Hàn không phải là “Người văn minh”, dùng từ thô tục, đảo mắt một cái, cô đã hết sức tự nhiên thuận miệng nói ra, ngược lại còn hết sức không tự biết, ánh mắt lom lom đối diện với Tiếu Chỉ Hàn, một bộ dáng con gái đàng hoàng chờ Tiếu Chỉ Hàn giải thích.

Chuyện cười, bất luận là dưới tình cảnh nào, lúc đó cảm xúc có chịu bao nhiêu khống chế, Trì Ý cũng có thể không sợ hãi, sống lưng thẳng tắp đối mặt với người khác, tựa như tia X- quang so với ai khác đều xa nhất mạnh nhất, lấy điều này làm cho mình có cớ đứng vững gót chân.

Tiếu Chỉ Hàn lẳng lặng mà nhìn Trì Ý một hồi, chợt khom người nhặt cái gói màu vàng trên mặt đất, cười như không cười nhìn chằm chằm cô, “Trì Ý, nghe cậu nói lời này cũng biết cậu đây, tư tưởng không thuần khiết.”

Anh làm bộ dáng này, mặc áo khoác lớn như thời dân quốc, mang mắt kính cổ giả*, trên dưới quan sát đánh giá bạn mấy lần, sau đó đột nhiên mở miệng phê bình một câu, “Lão phu nhìn ngươi, cũng biết tư tưởng ngươi không thuần khiết.”

*Cổ giả: độc giả cao tuổi, kiểu kính của mấy cụ dùng để đọc sách.

Cmn chứ cổ giả, Tiếu Chỉ Hàn xứng sao? Ở mặt học thuật, anh chính là không hề xứng.

Vừa nghĩ như thế, Trì Ý nhàn nhạt, tự mang một khí thế học giả cao quý lãnh diễm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn một cái, “Thứ này rơi ra từ trong túi cậu hay trong túi tớ, là tớ tư tưởng không thuần khiết hay là cậu tư tưởng không thuần khiết, nói như vậy cậu không xấu hổ tớ cũng thấy xấu hổ thay.” Trì Ý vừa nói, vừa lấy ngón tay chỉ mặt mình.

“Thấy không, có phải đỏ phải không, đây chính là xấu hổ đỏ mặt dùm cậu đó.”

Cô nói có bài có bản, Tiếu Chỉ Hàn chờ cô nói xong, chậm rãi mở miệng, “Biết đây là cái gì không mà cậu không kịp chờ đợi nổi đã đánh đòn phủ đầu rồi.”

Trì Ý nhìn anh, một dáng vẻ “Tớ sẽ nhìn một chút cậu vì lừa gạt còn có thể bịa loạn ra cái gì”.

“Ngày thứ hai thi đại học, cậu không thấy nhân viên mặc đồng phục màu vàng làm việc phía ngoài cổng trường, ngẫu nhiên sẽ phân phát đồ cho người đi qua sao?”

“Đồng phục màu vàng phát quà nhỏ đồi trụy, chúc mừng cậu tối nay bắt đầu bước vào thế giới người lớn mười tám tuổi rực rỡ sắc màu tốt đẹp, tại sao không ai cầm một chiếc váy đầy sao chúc mừng tớ mười tám tuổi bước vào thế giới người trưởng thành?”

“Cậu làm sao biết không có ai cầm váy đầy sao chúc mừng cậu mười tám tuổi bước vào thế giới người trưởng thành?” Tiếu Chỉ Hàn không rõ ý vị mà mở miệng nói, sau đó ngay trước mắt Trì Ý, từ từ xé mở gói màu vàng nho nhỏ trong tay.

Trì Ý ồ một tiếng, có chút ghét bỏ nhìn Tiếu Chỉ Hàn.

Cậu xé thì xé ra đi, cậu còn đưa lên trước mặt làm gì? Để ngửi vị gì sao?

“Mỹ đoàn Takeaway*, giao hàng nhanh, có nghe qua chưa?” Tiếu Chỉ Hàn vừa nói, vừa mở giấy gói ra, cuối cùng đưa ra trước mặt Trì Ý, chứng minh cái này thật sự cũng chỉ là một túi khăn giấy ướt được đóng gói hơi đồi trụy.

*Mỹ đoàn Takeaway: Meituan Takeaway - Một trang web, ứng dụng mua hàng trực tuyến.

Đừng nhìn người ta đóng gói đồi trụy, bên trong đựng khăn giấy trắng lau mặt thuần vô cùng thuần khiết đó!

Đêm trước khi thành niên, Trì Ý bị bạn trai mới nhậm chức điên cuồng vả mặt.

Tiếu Chỉ Hàn cầm khăn giấy, muốn cười nhưng không cười mà nhìn Trì Ý, tựa như nói “Không nghĩ tới a, tớ nhìn cậu xem còn muốn nói cái gì nữa.”

Nếu như là trước đó, Trì Ý tuyệt đối sẽ không nhạy cảm như vậy.

Nhưng khi bản thân đang ở trong khách sạn, giống như là một loại ám chỉ trong lòng, tiếp theo có thể phát sinh hoặc sẽ không phát sinh chuyện gì, mỗi cái đều có một nửa khả năng, nhưng cũng đã đủ cho cô suy nghĩ miên man bất định rất lâu. Lúc này chợt nhìn thấy loại gói đồ như thế này, tâm lý không cách nào không nhạy cảm.

Nhưng mà Trì Ý là ai chứ, sau khi phản ứng lại trầm mặt rũ mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hết sức u oán đối diện với Tiếu Chỉ Hàn.

Sau đó xoay đầu một cái, đưa lưng về phía Tiếu Chỉ Hàn.

Tiếu Chỉ Hàn khóe môi chứa ý cười, lặng lẽ đợi Trì Ý chuẩn bị chiêu đối phó, ai ngờ người này lại đem đầu chuyển sang hướng khác, tiếp đến nghe tiếng hít mũi.

Tiếu Chỉ Hàn nhíu mày nghĩ đến Trì Ý khóc, lúc vừa muốn mở miệng nói gì, Trì Ý lại xoay đầu lại.

Mang trên mặt nụ cười, làm gì giống dáng vẻ xấu hổ mà khóc.

“Bạn trai! Sao chúng ta lại đứng trên hành lang trong khách sạn vậy, đây là phòng của chúng ta sao! Chúng ta nhanh vào đi thôi!” Trì Ý vừa nói, một bên hết sức chủ động giơ tay kéo tay của Tiếu Chỉ Hàn.

Phải, đây là chơi trò trí nhớ bảy giây với anh, đem tất cả các chuyện vừa làm quên sạch, còn hết sức chủ động gọi anh là bạn trai.

Nghe một tiếng bạn trai ngọt ngào này, còn có hành động khoác cánh tay anh, Tiếu Chỉ Hàn cảm thấy mình nhất định phải bày khí độ đàn ông của mình ra, bàn tay vòng lấy bả vai Trì Ý, làm ra một thái độ hết sức tiêu sái phóng đãng đến không kiềm chế được, “Nếu bạn gái cũng chủ động như vậy, người bạn trai như tớ nhất định thỏa mãn bạn gái mình.”

A a, còn thỏa mãn.

Cô nhịn, Trì Ý cắn răng, trên mặt cười ha ha theo sát Tiếu Chỉ Hàn vào cửa.

Cắm thẻ mở cửa phòng một cái, ánh đèn sáng choang.

Vừa vào cửa, cô liền trực tiếp ngây dại.

Này là cmn đi nhầm phim trường sắc tình nào vậy.

Ai có thể nói cho nữ sinh nhỏ bé chưa hiểu việc đời là cô đây, thế giới này lại có khách sạn có giường là hình dạng xe thể thao mui trần!

Nóc nhà cùng với cửa sổ sát đất có cùng thiết kế, ở trong phòng có thể nhìn thấy sao trời trên mái nhà cùng toàn bộ cảnh đêm của thành phố. Ánh đèn không biết thiết kế như thế nào, màu tím, có cảm giác giống như nhìn thấy sao băng.

Cô cũng không biết mình thấy ở đâu, màu tím mang lại cảm giác thần bí, còn đặc biệt kích thích cảm giác con người.

Những thứ này đều không phải điểm chính, điểm chính là giường lớn trong giữa phòng, bên ngoài là hình dáng xe thể thao, bên trong lõm vào một khối, nhìn một cái là có thể nhìn ra hình dáng giường. Bên cạnh còn có mấy bộ đồng phục hoàn chỉnh.

Mở mang hiểu biết.

Trì Ý thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn.

Rõ ràng cái gì cũng chưa có xảy ra, nhưng Trì Ý cảm thấy cả người như bị lửa thiêu, có chút nóng ran.

Không suy nghĩ nhiều, cô giống như trốn ôn dịch bỏ lại một câu “Tớ đi tắm trước đây.”, không đợi Tiếu Chỉ Hàn trả lời, liền đi thật nhanh vào phòng tắm.

Thật ra thì trước khi tham gia tụ họp cô đã tắm rồi, nhưng cô cảm thấy, làm sao cũng nên tắm thêm một lần nữa.

Tiếu Chỉ Hàn ngẩng đầu nhìn bóng dáng Trì Ý hoảng hốt chạy đi một chút, ánh mắt có chút biến hóa.

Phòng tắm không truyền tới bất cứ động tĩnh gì, Tiếu Chỉ Hàn dò xét cả gian phòng qua lại một lần, chỉ trong chốc lát liền tìm ra trong góc phòng rải rác có các loại đạo cụ nhỏ trợ hứng.

Phòng tắm là thủy tinh mờ, bóng người Trì Ý mơ hồ chiếu lên mặt kính mờ, đi đôi với tiếng nước chảy tí tách tí tách, làm cho người ra mơ màng.

Tiếu Chỉ Hàn ngồi trên xe thể thao trong gian phòng, rũ mắt nghịch điện thoại di động, ánh sáng từ điện thoại di động soi rõ ràng biểu cảm của anh trong lúc này, không quá giống dáng vẻ biểu hiện lúc bình thường.

Di động đột nhiên truyền tới vào tiếng thông báo Wechat có tin nhắn. Tiếu Chỉ Hàn nhấn mở, liếc mắt một cái nhìn tới tài nguyên gửi ở trong nhóm.

Bạn bè ngày thường chơi khá tốt đã gửi một biểu cảm cười xấu xa, “Tài nguyên chính là muốn cùng anh em xài chung, cũng đừng nói tớ đã quên anh em!”

Trên văn kiện ghi rõ “Cùng xây dựng cuộc sống hài hòa, hạnh phúc toàn dựa vào mọi người”, hắn cmn không mở ra cũng biết là tài nguyên gì.

Lúc Trì Ý mặc áo choàng tắm đi ra, lập tức thấy Tiếu Chỉ Hàn mặt mày chuyên chú, bộ dạng nghiêm túc nhìn điện thoại di động.

Cô đi về phía ghế salon, ở trên xe thể thao, tìm một chỗ trống bên cạnh anh ngồi xuống.

Mùi thơm trong không khí truyền xa tới sớm hơn so với tiếng bước chân, cũng để cho Tiếu Chỉ Hàn biết Trì Ý đi ra.

Tiếu Chỉ Hàn vừa mới ngẩng đầu muốn nói chuyện, Trì Ý đã sáp lại, liếc mắt thấy đồ trên màn hình điện thoại di động anh.

Một nam một nữ, mặc đồng phục, áo blouse trắng giống nhau như đúc, tư thế kia, người sáng suốt nhìn một cái cũng nhìn ra là đang làm cái gì.

Trì Ý có chút không phản ứng kịp, còn đọc theo lời nói trên đó ra, sau khi đọc mấy chữ, cô bỗng nhiên dừng lại.

Tiếu Chỉ Hàn ấn tắt điện thoại di động, xoay sang Trì Ý, khóe miệng mỉm cười, âm thanh chọc ghẹo, “Đọc đi, sao tự dưng dừng không đọc tiếp.”

Gương mặt Trì Ý có chút đỏ, nghẹn họng, “Cậu tắt điện thoại di động làm sao tớ đọc được, tự mình nghĩ ra à?” Cô cảm thấy hiền giờ mình không thể xấu hổ, lập tức nghĩ tới một ý kiến hay, “Cậu nhìn bộ dáng của cậu một chút đi, một chút cũng không có tính tự giác bản thân đã là bạn trai của người khác! Lại ở ngay trước mặt tớ xem cái loại này.”

“Tớ không có xem,” Không có chút nghĩ ngợi, Tiếu Chỉ Hàn mở miệng nói.

Người anh em gửi tài nguyên kia đầu tiên gửi một cái folder tài nguyên, sau đó lại trực tiếp gửi vài tấm ảnh chụp, “Mấy anh em vừa ý cái nào, nói thẳng tớ gửi cho.”

Lúc Trì Ý tới, mấy tấm hình đó tấm cuối cùng vừa lúc trùng hợp truyền tới.

Tiếu Chỉ Hàn một tay chống trên giường ngủ bên trái Trì Ý, tạo thành tư thế ôm trọn người trong lòng ngực, sau đó đến gần bên tai cô.

Giọng nói của anh vốn là có chút trầm thấp, huống chi ở trong hoàn cảnh như vậy, nhất cử nhất động đều mang theo một loại kích động hăng hái.

“Có xem nhiều đi nữa cũng không có cảm giác bằng nhìn cậu.”

Rất kỳ quái, trước đó, anh thậm chí xem phim cũng không gợi lên được bất kỳ hứng thú gì. Có loại mộng đó, cũng là sau khi gặp Trì Ý.

Anh còn rất nghiêm túc mở miệng, cũng chính là nói thật. Đừng nói là nhìn Trì Ý như vậy, xem như chỉ đối mặt cùng cô, hoặc là đơn phương nhìn cô, lại hoặc là chỉ nghe giọng nói của cô, cũng tạo cho anh cảm giác còn hơn xem bất kỳ tài nguyên nào.

“Bạn gái tớ đẹp mắt như vậy, dĩ nhiên chỉ nhìn bạn gái tớ.” anh vừa nói, ngửi được mùi hương trên người cô, lỗ mũi vừa hít một cái, xúc động mở miệng, “Bảo bối, cậu thơm thật đó.”

Trong phòng mở máy điều hòa không khí làm lạnh, Trì Ý lại cảm thấy hết sức nóng, một luồng nhiệt dâng lên từ trong ngực.

Mặt cô rõ ràng đã đỏ, giơ tay lên đẩy anh một cái, mở miệng như muốn nói sang chuyện khác, “Cậu không nhanh đi tắm đi” Dừng lại, “Tắm xong chắc cậu cũng thơm như tớ.”

Nghe vậy, Tiếu Chỉ Hàn khẽ cười, trừng trị mà cúi xuống cắn lỗ tai cô, “Lúc vừa mới tới tớ đã tắm xong rồi.”

Trì Ý không có phản ứng gì.

Nam sinh mà, cũng không cần mặt mũi nhiều như nữ giới. Đoán chừng phương diện kia tốt là được.

Tiếu Chỉ Hàn liếc nhìn đồng hồ thời gian trong phòng, lẳng lặng ôm Trì Ý, không nói lời nào, cũng không làm ra động tĩnh gì.

Những thứ Trì Ý nghĩ nên xảy ra toàn bộ đều không xảy ra.

Làm con gái, người ta không chủ động, cô cũng không có khả năng chủ động đẩy ngã người ta đâu, bằng không cô sẽ giương mắt, nghi ngờ nhìn về phía anh.

Chợt từ bốn phương tám hướng trong phòng vang lên tiếng chuông thanh thúy, theo đó, toàn bộ ánh sáng trong phòng vụt tắt, ánh đèn màu tím trong nháy mắt tạo thành vòng sáng nhiều màu, bao phủ về hướng của Trì Ý.

Thứ duy nhất có thể thấy được trong ánh sáng, là Tiếu Chỉ Hàn như ảo thuật gia từ cuối đi ra.

Trì Ý căn bản không phát hiện anh đi khỏi chiếc giường xe thể thao khi nào.

Anh từ từ đến gần, đứng yên ở trước mặt cô.

Một tay cầm bánh ngọt, một tay còn lại, cầm chiếc váy đầy sao mà khi nào cô vừa nhắc tới.

Sau đó cúi người đến gần, giống như hoàng tử hôn tỉnh công chúa ngủ trong rừng trong truyện thiếu nhi, dán sát vào môi Trì Ý.