Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 4





Editor: Tiannn
Tống Nhiên còn chưa thu thập xong biểu tình, cửa phòng làm việc đã mở ra, trực tiếp đối mặt với La Hiểu Thần.

La Hiểu Thần sững sờ, chột dạ nói: "Anh, anh tới từ lúc nào? Anh nghe được những gì rồi?"
Tống Nhiên vô cùng lúng túng, làm bộ mình chưa nghe "sự tích liếm cẩu" của mình, khẽ cười nói: "Tôi vừa mới tới thôi, nghe được Liễu tổng bảo cậu ra ngoài."
"Hừ, Liễu tổng...!Liễu tổng hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn trút giận lên tôi nên mới bảo tôi ra ngoài." La Hiểu Thần một bên dát vàng lên mặt, một bên vén tóc giả vờ cao ngạo nói: "Tốt nhất anh không nên vào bây giờ, anh khác với tôi, Liễu tổng sẽ không khách khí với anh."
"Đúng không?" Tống Nhiên nhướn mày.

Nghiêm túc mà nói, La Hiểu Thần lớn lên không tồi.

Tuy cằm có dấu vết sửa chữa, lông mày cũng hơi nhỏ nhưng tổng thể vẫn là một mỹ nhân.

Nhưng không may, cậu ta phạm phải tam kỵ của Liễu Khiêm.

Một, Liễu Khiêm tướng tá ngon nghẻ, thời còn đi học thường bị người khác quấy rầy nên hắn không thích người khác chủ động câu dẫn.

Hai, mặc dù thích tiểu mỹ nhân nhưng Liêu Khiêm công tư phân minh.

Ba, Liễu Khiêm rất chán ghét Tống Thanh Sương, cảm thấy Tống Thanh Sương là một tên dối trá làm màu.

Thấy Tống Nhiên như cười như không, La Hiểu Thần buồn bực: "Sao? Lẽ nào anh không tin? Đến tôi còn không "bắt" được Liễu tổng, anh đừng không biết lượng sức..."
Tống Nhiên lười cùng anh ta tính toán, chỉ đơn giản nói: "Tôi đi tâm sự với ngài ấy."
"Ha, "Tâm sự"? Khẩu khí cũng lớn đấy, anh nghĩ anh là ai..."
Tống Nhiên không để ý anh ta, trực tiếp đẩy cửa đi vào, rồi "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, đem La Hiểu Thần đang lải nhải nhốt ở ngoài.

Bên trong phòng làm việc rộng lớn, một bóng lưng thon dài đứng trước cửa sổ sát đất đang hút thuốc, không thèm quay đầu lại mà nói: "Cút ra ngoài."
Tống Nhiên lạnh nhạt nói: "Trương Vân Đằng của Hối Tinh mấy ngày trước bị báo chí phanh phui vụ scandal ngoại tình, Liễu tổng ngài hẳn là đã nghe qua rồi?"
Liễu Khiêm hơi sững sờ, chầm chậm quay người lại, lạnh như băng liếc Tống Nhiên một cái: "Cậu có ý gì?"
Liễu Khiêm dáng người thon dài, dung mạo nhã nhặn đẹp đẽ.

Ẩn sau gọng kính mùa xám là một đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách.

Hơn nữa mặc một thân âu phục giản dị sọc nhỏ, cả người toát ra khí vị tao nhã, chẳng trách những tiểu minh tinh kia tranh nhau nhào về hắn, chậc chậc.

Lúc Tống Nhiên đang oán thầm, Liễu Khiêm lại hỏi một lần nữa: "Cậu có ý gì?"
Tống Nhiên nhìn thẳng thằng bạn ngày trước, giải thích: "Khi Thôi đạo còn nhỏ, bố ông ấy ngoại tình bỏ chạy, cho nên ông ấy ghét nhất loại người ngoại tình.

Sau scandal của Trương Vân Đằng, cho dù là từ góc độ của dư luận xã hội hay từ góc độ cá nhân của Thôi đạo, cá nhân tôi nghĩ, bộ phim tiếp theo của Thôi đạo sẽ không ưu tiên Trương Vân Đằng đóng nam chính nữa."
Liễu Khiêm híp mắt: "Cho nên?"
Tống Nhiên kiên trì nói: "Liễu tổng ngài và Thôi đạo mặc dù có chút giao tình nhưng lại không có chiều sâu quan hệ hợp tác.

Nam bốn "Đại Trần Bí Sử" tuy chỉ là vai phụ nhưng cũng là cơ hội của chúng ta, mở đường tiến hành tiếp xúc mật thiết về nghiệp vụ với Thôi đạo, coi như là bàn đạp cho quá trình hợp tác sau này."
Liễu Khiêm hiểu rõ nói: "Ý của cậu, chúng ta dựa vào cơ hội nam bốn của "Đại Trần Bí Sử", cùng Thôi Tuyết tiếp xúc nhiều hơn, rồi đem nhân vật của Trương Vân Đằng trong "Thành Vương" - bộ phim kế tiếp của Thôi Tuyết đoạt tới?"
Tống Nhiên lắc lắc đầu: "Nam bốn trong "Đại Trần Bí Sử" cũng được, nam chính trong "Thành Vuơng" cũng tốt, chỉ là bước đầu, không phải mục đích cuối cùng."
"Vậy mục đích cuối cùng là gì?" Liễu Khiêm hứng thú.


Tống Nhiên biết trước mà cười cười, bắt đầu vẽ "bánh lớn": "Liễu tổng, Truyền Thông Vân Trung của chúng ta ở lĩnh vực thần tượng giải trí phát triển rất tổt, mà phương điện ảnh và truyền hình vẫn còn yếu.

Vì thế năm đó cùng Tống thị đàm phán thu mua, giá cả không thỏa thuận được.

Nếu như dựa vào "Đại Trần Bí Sử" để lấy "Thành Vương", dựa vào danh tiếng của Thôi đạo cộng thêm hoạt động chúng ta, không ngừng mở rộng thị trường phim ảnh trong nước, sau này tiền đồ không giới hạn."
Liễu Khiêm quả nhiên trầm tư.

"Liễu tổng, ngài nghĩ xem, ngài chỉ cần giúp đỡ gọi điện thoại, mọi thứ đều ổn, không thành cũng không mất miếng thịt nào, có đúng không?" Giờ khắc này, Tống Nhiên đã nắm chắc tám chín phần, Liễu Khiêm nhất định sẽ giúp anh gọi cú điện thoại này.

La Hiểu Thần còn quá non, cúi đầu đau khổ cầu xin có ích lợi gì, chuyện như vậy thì phải đổi khách làm chủ, để Liễu Khiêm biết rằng chuyện này có lợi với hắn, có lợi cho Truyền Thông Vân Trung có như thế hắn mới chú ý —— Đây là kỹ xảo cơ bản nhất khi đàm phám thương mại, xuất phát từ góc độ của đối phương, nói về chuyện đối phương quan tâm nhất.

Nói thẳng ra, anh muốn nhân vật này thì liên quan gì đến Liễu Khiêm hắn? Hắn vì sao phải giúp anh? Anh phải nói với Liễu Khiêm rằng, chuyện này có lợi với hắn.

Liễu Khiêm suy nghĩ một chốc lát, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiên: "Anh là...!Tống Tiểu Nhiên?"
"Vâng."
"Anh so với tưởng tượng của tôi không giống nhau lắm." Liễu Khiêm như có điều suy nghĩ nói, "Có lẽ anh là người nhẹ dạ, ngu ngốc về mặt tình cảm nhưng làm việc cũng coi như đáng tin."
"Tôi không hiểu Liễu tổng ngài đang nói cái gì." Tống Nhiên thực sự không muốn nhắc lại "sự tích liếm cẩu" kia, dứt khoát giả ngu.

"Quên đi, không nói những thứ này." Liễu Khiêm ngoắc ngoắc ngón tay với anh, "Lại đây."
Cờ hó Liễu Khiêm này muốn làm gì? Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tống Nhiên đành phải đi tới, trên mặt còn lộ ra nụ cười nhạt, anh thật sự là phục chính mình.

Liễu Khiêm đánh giá Tống Nhiên từ trên xuống dưới, bỗng vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh: "Nhìn kỹ một chút, kỳ thật dáng vẻ của anh cũng không tệ."
Tống Nhiên không tự chủ được run một cái, lập tức trở tay nắm chặt bàn tay Liễu Khiêm, ngón tay ám muội mà sờ sờ làn da tinh tế, cố ý hạ thấp giọng: "Liễu tổng cũng vậy."
Liễu Khiêm trợn mắt nhìn anh, không hiểu sao nổi da gà, cảm giác như cùng đám hồ bằng cẩu hữu đùa giỡn.

Hắn vội vàng buông tay, mất tự nhiên đem ngón tay lau lau hai lần trên vạt áo, mới miễn cưỡng ngăn da gà nổi, ho nhẹ một tiếng nói: "Được, tôi biết rồi.

Đợi lát nữa tôi sẽ gọi cho Thôi đạo.

Hai ngày này cậu nhắc La Hiểu Vân rèn luyện kỹ năng diễn xuất cho tốt, đừng làm mất mặt Truyền Thông Vân Trung."
Tống Nhiên nhịn cười đến đau bụng, ngoài mặt lại kính cẩn: "Cảm ơn Liễu tổng."
Sau khi ra khỏi cửa, La Hiểu Thần vẫn còn đứng trong hành lang, anh ta thập phần hồ nghi nhìn Tống Nhiên: "Anh và Liễu tổng đã nói gì?"
Tống Nhiên một bên đi tới thang máy, một bên thuận miệng nói: "Anh nghiền ngẫm nhân vật cho tốt, hai ngày sau tôi sẽ dẫn cậu đến phòng làm việc của Thôi đạo thử vai."
La Hiểu Thần mở to mắt, vội vã đuổi theo: "Thật sao? Anh đã "xử" Liễu tổng? Ngài ấy đồng ý giúp đỡ? Tôi thấy anh đang khoác lác đi, chỉ bằng dáng vẻ chấn kinh của anh..."
Tống Nhiên thực sự lười phản ứng tên này, nhưng nghĩ tới mười vạn tiền thưởng cuối năm kia đành dừng bước, nghiêm túc nói với La Hiểu Thần: "La Hiểu Thần, đừng có mang cảm xúc cá nhân vào công việc.

Nói thật, tôi không thích cậu, chúng ta chỉ là quan hệ lợi ích, tôi giúp cậu tranh thủ cơ hội thử vai, cậu cố gắng giành nhân vật, mọi người đều vui vẻ, OK?"
La Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh: "Giảng những đạo lý ch.ó má này làm gì? Anh uống rượu đến nỗi đầu óc có vấn đề à?"
Tống Nhiên thản nhiên nói: "Không phải uống hỏng đầu óc, đơn giản là tỉnh rượu.

Kỳ thực, tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn với diễn xuất của cậu, bây giờ có rất nhiều diễn viên trẻ có kỹ năng diễn xuất...!Ha ha.

Cậu nghe câu chuyện này chưa? Bạn không cần chạy thắng con hổ, chỉ cần chạy thắng người bên cạnh là được.

Cậu tự mình suy ngẫm đi."
"Có ý gì?"
Tống Nhiên lười nói nhiều với cậu ta, phất tay một cái rời đi.

Lúc trở lại tiểu khu Xuân Giang, sắc trời đã tối muộn.

Gió đêm đầu đông mang theo từng đợt hàn ý.

Trong tiểu khu không có người đi lại.

Ngọn đèn đường mờ vàng phát ra âm thanh dòng điện "loạt xoạt loạt xoạt" chói tai, chập chờn lúc sáng lúc tối.

Tống Nhiên cắn chiếc bánh kếp nóng hổi, xách theo hai quả trứng gà luộc ông chủ cho thêm, ngâm nga mấy giai điệu quen thuộc, chậm rãi đi về.

Đột nhiên, bước chân anh ngưng lại.

"Meow ~ "
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, có một con mèo đen gầy trơ xương nằm úp xuống.

Nó quá nhỏ, không đứng lên nổi.

Con ngươi xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm bánh kếp trong tay Tống Nhiên: "Meoww ~ "
Tống Nhiên và con vật nhỏ nhìn nhau ba giây, ngực mềm mại một mảnh.

Anh cẩn thận ngồi xổm xuống, bóc vỏ quả trứng gà luộc, bẻ nửa lòng đỏ trứng đặt ở trước mặt mèo nhỏ: "Ngoan, em không ăn bánh kếp được, ăn cái này đi."
Mèo nhỏ cúi đầu, ngửi lòng đỏ trứng một cái, khò khè bắt đầu ăn.

Tống Nhiên nhìn chằm chằm mèo con trong chốc lát, thấy nó ăn rất chuyên chú, dáng vẻ không đề phòng, liền cẩn thận đưa tay ra, định sờ sờ nó một chút.

Còn chưa sờ được, mèo nhỏ đã gắt lên "meow" một tiếng, vung chân cào anh một nhát khiến mu bàn tay anh hiện ra mấy vết máu.

Tống Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó giận tím mặt nói: "Mày, cái con bạch nhãn lang...!À không, bạch nhãn miêu! Mày ăn đồ của người ta, phải để cho người ta sờ xíu chứ, đây là quy tắc giang hồ, ok! Mày hiểu chưa?"
Mèo nhỏ không thèm để con người ngốc nghếch này, tiếp tục cúi đầu ăn lòng đỏ trứng.

.

Ngôn Tình Tổng Tài
"Tiên sư màiii, sờ chút thì sao, sờ xíu cũng không mất miếng thịt nào." Tống Nhiên uể oải, cũng sợ không dám sờ loạn.

Từ nhỏ anh đã rất thích mèo nhỏ, bi kịch lại là mèo con đều không thích anh, giờ thay đổi cả thân thể mà vẫn không thoát được TT^TT
Cách đó không xa, trên sân thượng, một người thiếu niên nằm nhoài trên lan can, vừa gặm bánh màn thầu khô cứng lạnh lẽo trong tay vừa chứng kiến mọi việc xảy ra dưới ánh đèn đường.

"Ngu ngốc." Thiếu niên cười nhạo một tiếng.

Mắt của cậu rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra cái người cho mèo ăn ở dưới kia, là người ở 601 đối diện —— Anh ta rõ ràng là một quỷ nghèo, ở trong tiểu khu tái định cư nằm giữa nơi giao thành thị với nông thôn, ngay cả túi đồ ăn ngoài có hai mươi ba mươi tệ cũng đòi lại, quỷ nghèo như vậy mà vẫn nhàn nhã thoải mái đút mèo hoang ăn?

Người ăn còn không đủ no, lại đút loại súc sinh vô dụng kia ăn?
Thiếu niên oán hận cắn một miếng màn thầu khô cứng, miễn cưỡng nuốt xuống, chỉ cảm thấy cuống họng đau đớn vô cùng, không nhịn được lại nhỏ giọng lập lại một lần: "Ngu ngốc..."
Cậu sẽ không thừa nhận, trong nội tâm có chút ghen tị với con mèo đen nhỏ kia.

Chí ít thì nó cũng có một người vừa nghèo vừa ngốc, nguyện ý đem lòng đỏ trứng gà cho nó ăn.

Tống Nhiên đương nhiên không biết có người ở trên sân thượng âm thầm quan sát anh.

Anh thăm dò duỗi tay thêm vài lần nhưng đến cuối vẫn không dám đụng vào.

Lúng túng nửa ngày, cuối cùng anh chỉ có thể phẫn nộ đứng lên, đem nửa lòng đỏ trứng còn lại để trước mặt mèo nhỏ: "Hừ, không cho sờ thì không sờ, đại nhân không chấp tiểu nhân...!tiểu miêu bao giờ."
Mèo đen nhỏ "meow" một tiếng, lười nhìn anh, cúi đầu ăn lòng đỏ trứng.

"Nhãi con không có lương tâm." Tống Nhiên thầm nói.

Tống Nhiên về đến nhà, tùy tiện tắm rửa, rồi lấy một chiếc chìa khóa từ trong ngăn tủ ra, đến trước gian phòng ngủ bị khóa lại kia.

Bên trong sẽ có thứ gì? Đệch, vạn lần đừng thuộc cái chủ ý biến thái nào đó, anh không chịu đựng nổi.

Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí, mở cửa phòng ra.

Bên trong tối om.

Tống Nhiên lần mò trên tường nửa ngày, mới "tách" một tiếng bật đèn, sau đó ngây ngẩn cả người.

Đây là một phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn với một cái tủ sách.

Rèm cửa kéo kín mít, sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng.

Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, chỉ là có điểm khác người—— bốn bức tường trong phòng, thậm chí cả trần nhà, dán đầy người poster của một người.

Là poster của Tống Nhiên.

Tống Nhiên không phải minh tinh nên đương nhiên không có poster quảng cáo chính thức này nọ.

Mấy tấm poster này rõ ràng là sau khi chụp lén, người nọ tìm tiệm photo tùy tiện mà in ra.

Tống Nhiên mỉm cười, Tống Nhiên nghiêm túc, Tống Nhiên mặt mày hớn hở, Tống Nhiên trầm mặc, Tống Nhiên mặc áo sơ mi trắng, Tống Nhiên khoác áo cashmere màu nâu xám....!khoảng hơn mấy chục tấm tất cả.

Da đầu Tống Nhiên tê dại, có cảm giác như mình bị đủ loại "Tống Nhiên" vây quanh.

Trên giường còn có một con búp bê.

Tống Nhiên cầm lên nhìn.

Đôi mắt hạnh màu hổ phách, mặc bộ âu phục màu xám, vậy mà lại là phiên bản thu nhỏ của Tống Nhiên, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Anh xốc bộ âu phục lên, trên cái bụng trắng trắng của búp bê là cái rốn "X" màu hồng hồng, còn có núm zú nhỏ xinh xinh*
*Chỗ này tui chém =)) raw là 还有小粉点咪咪 nhưng hông biết dịch sao, ai biết chỉ tui nha.

"...!Tui không thấy cái gì hết." Tống Nhiên không tiếp thu được, ném con búp bê lại giường.

Anh nhìn quanh bốn phía, lại thấy một thứ quen thuộc —— cái áo vest khoác trên ghế tựa kia hình như là của anh?...!Lẽ nào Tống Tiểu Nhiên thật sự lén trộm đồ của anh? Cậu ta vẫn luôn len lén theo dõi anh, thậm chí trộm quần áo của anh, vậy mà cái gì anh cũng không biết?
Tống Nhiên nhịn từng đợt da gà đang nổi, kéo ngăn kéo bàn học ra, bên trong chỉ có hai thứ, một quyển vở dán tin tức từ tạp chí và báo với một cuốn nhật ký.

Nhân vật chính của quyển vở dán tin tức đương nhiên vẫn là Tống Nhiên.

Nội dung chủ yếu là từ các tờ báo tài chính như "Fortune", "Báo cáo tài chính", còn có một số lấy từ tin tức trên mạng internet.

Tống Nhiên lật qua một chút, quyển vở này được làm rất tinh xảo, dày đến tận ba bốn cm, lại trang trí rất nhiều băng dính sắc màu rực rỡ, vừa nhìn đã biết người làm tốn rất nhiều tâm huyết.

Ngoài ra, còn có một cuốn nhật ký dày.

Tống Nhiên làm công tác tâm lý khoảng nửa phút rồi lật trang nhật ký đầu tiên.

Chữ viết trong nhật ký vô cùng thanh tú, nhìn qua cũng không giống nhật ký của một tên biến thái.

"Ngày mùng 6 tháng 9, trời nắng.

Hôm nay cùng Bàn Ca đi họp ở tổng bộ Tống thị.

Là lần đầu mình tham gia một hội nghị như này, không cẩn thận nhìn lầm bảng tên trên bàn mà ngồi xuống vị trí của đại Tống tổng.

Thật ra, một tên nhãi nhép như mình không có bảng tên, cũng chẳng có chỗ ngồi.

Nếu muốn thì phải tự đi tìm ghế, vác ra phía sau ngồi."
"Thư ký kéo mình dậy, lớn tiếng quở trách.

Vô số ánh mắt trong phòng họp nhìn mình như thế, mình cảm thấy mặt nóng như lửa.

Mình vậy mà lại khóc.

Mình không nhịn nổi.

Là con trai, thật sự rất xấu hổ...!Sau đó đại Tống tổng đến, ngài ấy không chê cười mình trái lại còn đưa giấy ăn cho mình, nói, "Việc nhỏ thôi mà, không có gì đâu".

Ngài ấy còn nhắc mình, phòng bên có ghế, mình có thể lấy về để ngồi."
Viết tới đây, nhật ký hết bỏ trống một khoảng, tựa hồ người viết đang do dự, sau đó mới ngượng ngùng viết vài chữ: "Ngài ấy thật đẹp trai."
Tống Nhiên mơ hồ nhớ ra cái gì đó, hình như có chuyện này thật.


Nhưng đã qua lâu rồi nên anh quên gần hết.

"Tống Nhiên", "Tống Tiểu Nhiên", tên của hai người bọn họ khác nhau một chữ, người mới không cẩn thận nhìn lầm bảng tên cũng không có gì.

Từ trước đến giờ Tống Nhiên không thèm để ý mấy quy củ nhàm chán này.

Anh tiếp tục đọc.

"Ngày 11 tháng 10, trời âm u.

Hôm nay trong thang máy, mình lại nhìn thấy đại Tống tổng.

Ngài ấy và Liễu tổng đang nói chuyện, cổ phiếu gì đó, mình nghe không hiểu.

Ngài ấy cũng không có để ý tới mình, có lẽ đã quên mình rồi.

Có chút thất vọng nhưng cũng thở phào một hơi.

Mình xấu xí như này, ăn mặc lại quê mùa.

Rốt cuộc mình đang si tâm vọng tưởng gì chứ..."
"Nếu Truyền Thông Vân Trung bị thu mua thì tốt rồi, như vậy, mỗi ngày mình đều có thể thấy ngài ấy."
"Mình có nên chuyển công tác không? Học chuyên ngành thư ký này nọ, nhỡ đâu có một ngày được làm trợ lý của ngài ấy?"
"Ngày 25 tháng 11, trời mưa.

Hôm nay mở hội nghị quý, đại Tống tổng cũng tới dự thính.

Mình bạo gan tiến đến rót nước cho ngài, ngài ấy nói "Cảm ơn" còn cười với mình nữa.

Hạnh phúc quá.

Máy điều hòa phòng hội nghị để nhiệt độ hơi cao, đại Tống tổng đem áo vest để một bên, quên cầm về.

Mình trộm mang về nhà rồi."
"Mình thấy mình thật biến thái.

Nhưng, rất thích mùi hương trên áo vest.

Như tùng tuyết mùa đông, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Ôm nó mình ngủ rất ngon, tựa như không có phiền não."
"Hôm nay là sinh nhật ngài ấy.

Mình dùng hết sáu mươi vạn, mua một đôi khuy áo bạch kim, lén lút gửi cho ngài ấy.

Ngài ấy sẽ dùng sao? Những đồ ngày trước gửi cho ngài ấy, còn đặt ở trong ngăn kéo, nhưng không thấy ngài ấy dùng...!Có phải là còn chưa đủ tốt không? Mình nên mua khuy áo kim cương, nhưng không có tiền..."
"Ngài ấy xảy ra chuyện rồi."
Mấy trang phía sau đều trắng tinh, sau đó là vài chữ viết ngoáy, giống như viết lung tung khi say rượu, không nhìn ra được: "Mình nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy, nhớ ngài ấy..."
"Nếu như mình có thể thay ngài ấy trở thành người thực vật thì tốt rồi."
---
Tống Nhiên ngây ngốc hồi lâu, mới chậm rãi khép lại quyển nhật ký.

Khác với cảm giác buồn nôn trong tưởng tượng, anh chỉ thấy tâm tình nặng nề, có loại cảm giác không thở nổi..

Anh xuất thần một lúc, đem quyển nhật ký đặt lại bàn học ngăn kéo, khóa cửa phòng ngủ lại, sau đó đem chìa khóa đặt vào hộp bánh trung thu dưới gầm giường.

Buổi tối hôm đó, Tống Nhiên mất ngủ.

Anh luôn là người đặt lưng xuống là ngủ ngay, mà lúc này lại lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Tìm cảm như vậy, quá hèn mọn, lại nặng nề...!Có đáng không? Có ý nghĩa sao? Anh chưa từng yêu ai nên cũng cách nào hiểu được phần tình cảm này.

Thậm chí, anh không biết đối phương là ai.

Không biết qua bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tống Nhiên loáng thoáng nghe thấy thanh âm gì đó, hình như là từ ban công cách vách truyền đến.

Là loại âm thanh nắm đấm nện trên thân thể, còn có tiếng đàn ông điên cuồng chửi bậy, âm thanh "Bịch! Bịch! Bịch" nặng nề va vào tường, giống có người bị hung hắn nắm tóc, đập từng phát vào tường.

Chuyện gì vậy? Cách vách có bạo hành? Có nên báo cảnh sát không? Tống Nhiên mơ mơ màng màng, anh quá buồn ngủ, phảng phất như có một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng kéo ý thức của anh xuống.

Anh mơ hồ thiếp đi.

- -
Công sắp ăn hành:.