Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 47





Edit by Tiannn (wattpad WangTiannn)
- -
Hai người quấn quýt hôn môi hồi lâu, Tống Nhiên cơ hồ có chút mơ mơ hồ hồ, một mặt là do kỹ thuật hôn môi của Lâm Phi Vũ quá tốt, đầu lưỡi linh hoạt hung ác giống như rắn cạp nong, quả thực có loại cảm giác tiêu hồn thực cốt, mặt khác, anh cố kỵ thương thế của đối phương, lại không còn sức đẩy đối phương.

Không biết qua bao lâu, Tống Nhiên dường như nhớ ra gì đó, hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi đối phương!
Đúng vậy, không thể đẩy nhưng có thể cắn, đầu lưỡi của Lâm Phi Vũ không bị thương!
"Tê..." Lâm Phi Vũ đau đến hít một ngụm khí lạnh, rốt cục hơi hơi lui về phía sau một chút, đầu lưỡi vương chút máu liếm một vòng quanh môi, bất mãn nói, "Ca ca anh cắn em!"
Nhan sắc hắn vốn thuộc hàng cực phẩm, vào giờ phút này, đầu lưỡi có tơ máu lại liếm một vòng trên môi khiến sắc môi càng thêm tươi đẹp quá mức.

Tống Nhiên trừng khuôn mặt cực kỳ giống mình kia, không dám nhìn thẳng chỉ có thể chật vật nghiêng đầu: "Ai cho phép em đánh úp?!"
Lâm Phi Vũ chăm chú phản ứng của anh, bỗng nhiên cười giả dối: "Lúc trước đều là như vậy, anh cũng không làm gì em mà!"
Tống Nhiên nghẹn họng, không tự chủ mà nhớ lại chuyện đêm hôm đó, lúc anh tỉnh lại, Lâm Phi Vũ còn đang cắm đầu vào vạt áo ngủ lộn xộn của anh...!Cái cảm giác ẩm ướt kia, như bị điện giật..

Lâm Phi Vũ câu khóe môi, nhẹ giọng nói: "Ca ca, đang suy nghĩ gì đấy?"
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng bệnh ám muội đến nỗi có chút ngọt ngấy sền sệt.

Tống Nhiên vừa biệt nữu vừa tức giận, cái thằng nhóc không biết xấu hổ này! Quả thực, quả thực...!Phản rồi!
Ngay tại lúc Tống Nhiên sắp thẹn quá hóa giận, Lâm Phi Vũ thấy đỡ thì thôi, lập tức mạnh mẽ ôm chặt lấy anh, ngữ khí mềm nhèo nhẽo, không ngừng lầu bầu nói: "Ca ca, ca ca, ca ca..."
Tống Nhiên bị hắn ôm chặt, ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ có thể chậm rãi buông lỏng thân thể, tùy ý Lâm Phi Vũ làm phiền làm nũng, chỉ cảm thấy mình bị khối me sừng khổng lồ dính đến vững vàng, làm thế nào cũng không gỡ xuống được.


Lâm Phi Vũ cảm giác thái độ thỏa hiệp bất đắc dĩ của anh, không nhịn được đắc ý cong cong khóe môi, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt, ai bảo anh yêu thương hắn như thế cơ.

Ngoài cửa Tống Thanh Sương ngơ ngác chứng kiến tất cả mọi chuyện, chỉ cảm thấy cả người như bị ngâm vào nước đá, từng trận lạnh lẽo thấu xương.

Hắn nghe được chuyện fan cuồng chỉ sợ anh bị liên lụy nên mới vội vã chạy đến bệnh viện, nhưng lại thấy được cảnh tượng như vậy...!
Trước đó vài ngày, hắn còn tự an ủi mà nghĩ, coi như anh cùng người khác nói chuyện yêu đương, nhưng hắn lại khác với họ, hắn và anh sinh hoạt cùng nhau mười mấy năm, là người em mà anh đau lòng nhất, là người em mà anh nguyện ý lấy mạng đổi mạng, chỉ là có quá nhiều hiểu lầm giữa hai người nên mới dẫn đến chuyện ngày đó.

Dù cho anh có bạn trai, dù cho anh có cùng người khác làm loại chuyện kia, nhưng hắn và người khác vẫn khác nhau như thế, hắn là độc nhất vô nhị, nhưng nhưng, Lâm Phi Vũ vậy mà gọi anh là...!"ca ca".

Khi còn bé, hắn cũng đã từng thân mật gọi anh là "ca ca" nhưng sau khi trưởng thành, một là vì không tiện, hai là vì có loại ý nghĩ kia với anh, dưới đủ loại tâm tư phức tạp biệt nữu, hắn liền đổi "Ca ca" thành "Đại ca", rồi sau đó hai người phát sinh hiềm khích sâu sắc nên đơn giản gọi thẳng tên "Tống Nhiên".

Nhưng đến lúc này, Tống Thanh Sương mới phát hiện, chỉ là một cái xưng hô, chỉ là một tiếng "Ca ca", cũng khiến hắn đau đớn không nguôi, bởi vì kia vốn là của hắn.

Người kia đã từng là ánh sáng của hắn, là ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình hắn, nhưng hiện tại lại là của người khác.

Lâm Phi Vũ vẫn đang dính nhơm nhớp làm nũng: "Ca ca, ca ca, ca ca..."
Mỗi một tiếng, mỗi một câu, giống như từng mũi từng mũi tên nhọn, mạnh mẽ đâm vào ngực Tống Thanh Sương.

Tống Thanh Sương cắn chặt hàm răng, gương mặt trắng như tuyết cơ hồ không còn một chút hồng hào, hắn muốn mặc kệ tất cả mà vọt vào, muốn kéo Lâm Phi Vũ xuống khỏi người anh, sau đó hung hăng đánh gãy mấy cái xương của đối phương, rồi hôn khắp người anh để xóa mọi dấu vết khí tức người khác dính trên người anh đi, để anh chỉ có thể nhìn hắn, run rẩy kêu tên của hắn: "Thanh Sương..."
Tống Thanh Sương gắt gao xiết chặt nắm đấm, móng tay sắc đâm vào trong lòng bàn tay, hắn cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân, mới cưỡng ép nhịn xuống kích động tàn bạo, miễn cưỡng khống chế bản thân lùi về phía sau.

Không được, bây giờ không thể làm như vậy, làm như vậy tác dụng ngược.

Hắn vốn đã nghĩ xong, trước tiên tìm lý do tuyết tàng Lâm Phi Vũ, sau đó chậm rãi chia rẽ hai người, rồi tìm cách chiếm lấy anh, cuối cùng mạnh mẽ trả thù Lâm Phi Vũ, làm cho cậu ta sống không bằng chết, đau đến không muốn sống...!Đương nhiên, tất cả những thứ này không thể để cho anh biết.

Nhưng tình huống bây giờ, trước tiên hắn phải tìm ra người đứng sau chuyện fan cuồng kia, bảo đảm an toàn cho anh, sau đó dùng hết tất cả biện pháp, khiến Lâm Phi Vũ chết tiệt kia phải trả giá, cái giá khi mà dám động vào anh.

...!
Vết thương của Lâm Phi Vũ không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn nằm bệnh viện suốt một tuần.

Trong thời gian nằm viện, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn đã đăng một weibo dài vô cùng thành khẩn, giải thích tất cả mọi chuyện cho fans và quần chúng ăn dưa.

"Xin chào, tôi là diễn viên Lâm Phi Vũ.

Ở đây, tôi chân thành xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của mọi người nhưng tôi muốn giải thích một chút về một số chuyện gây tranh cãi xảy ra gần đây.

Về việc hôm trao giải, câu "Cảm ơn ánh sáng của tôi" không chỉ hướng đến một người đặc biệt mà tôi thích, mà nó còn là tất cả điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, những lý do khiến tôi hạnh phúc...!Hết thảy những điều này, đều là ánh sáng của tôi.


Về phần tên tập kích hèn hạ kia, cá nhân tôi không cho rằng hắn ta là fan, hắn chỉ là một người phạm tội mà thôi.

Cơ quan công an đã bắt hắn, tự nhiên sẽ có xử lý thích đáng.

Cuối cùng, hy vọng mọi người sẽ có được hạnh phúc như tôi, nắm giữ được ánh sáng của riêng mình."
Bức thư này của Lâm Phi Vũ bất quá chỉ có hơn trăm chữ nhưng lại vô cùng hữu hiệu, nhanh chóng trấn an các fan đang nóng nảy.

"Hóa ra là như vậy, chỉ là chỉ những thứ tốt đẹp nhất sinh mệnh, cũng không phải chỉ ai đó!"
"Phi Vũ nhà mình ấm áp quá đi!"
"Ai, diễn viên minh tinh cũng không dễ dàng, nói câu gì đều bị người khác lấy ra làm văn! Hận không thể cầm kính lúp soi điểm xấu!"
Thôi Tuyết, Tô Minh Minh, Trần Tiểu Hinh, Từ Ngọc Tuyên cùng các đạo diễn và diễn viên khác trong vòng cũng dồn dập ra mặt lên tiếng, nhanh chóng thay đổi thế cục, weibo của Lâm Phi Vũ còn tăng thêm hai mươi mấy vạn lượt theo dõi.

Tống Nhiên ngồi bên giường, chậm xem bình luận weibo, trong lòng thoáng yên ổn, nguy cơ lần này cuối cùng trôi qua: "Tiểu Vũ, weibo lần này của em viết không tồi."
Lâm Phi Vũ tựa vào bả vai Tống Nhiên, nhẹ giọng nói: "Ca ca vốn cũng không phải là "người tôi thích" nhàm chán gì đó, ca ca là ánh sáng của em mà."
Tống Nhiên thực sự không biết nên đáp lại ra sao, chỉ có thể cụp mắt không nói, trong lòng có chút hoang mang, anh có thể cảm nhận được tình cảm cháy bỏng mà thuần khiết kia của Lâm Phi Vũ, mặc dù có thời điểm cố chấp đến quá phận, nhưng...!
Trong hẻm nhỏ tối tăm, đèn đường mờ vàng thỉnh thoảng lập loè, phát ra âm thanh "xẹt xẹt".

Ngô Minh Hạo vừa đi bộ vừa lướt weibo, thấy những lời khen ngợi nhiều như nước thủy triều dưới weibo của Lâm Phi Vũ không nhịn được mà hung tợn nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta bỏ ra nhiều công sức theo dõi Lâm Phi Vũ với Tống Tiểu Nhiên đến vậy, lại tốn nhiều công phu chuẩn bị mấy tấm ảnh, cố gắng như thế nhưng lại bị một cái weibo dài nhẹ nhàng tát bay.

Nếu có vụ bê bối càng riêng tư, càng lúng túng hơn là tốt rồi.

Không bằng, tìm người PS một tấm ảnh giường chiếu của Lâm Phi Vũ với Tống Tiểu Nhiên, Tống Tiểu Nhiên ánh mắt mơ hồ cong lên như chó, Lâm Phi Vũ thì lộ vẻ mặt hưng phấn xấu xí...!
Ngay lúc cậu ta đang ác độc suy nghĩ, bỗng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người bị trùm vào trong túi vải lớn!
"Người nào?! Cứu mạng..." Ngô Minh Hạo kinh hãi biến sắc, đang muốn cao giọng kêu cứu, đột nhiên sau đầu truyền đến một trận đau nhức, chậm rãi mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu, bên tai cậu ta truyền đến tiếng nước chảy, sau đó cả người lạnh lẽo, tựa hồ bị dội thùng nước lạnh, lúc này Ngô Minh Hạo mới giật mình, chậm rãi mở mắt ra.

"A..." Cậu ta chật vật ngẩng đầu lên, lo sợ nghi hoặc mà nhìn xung quanh.

Trước mắt là một gian thư phòng rộng lớn, cậu ta bị trói vào trên một cái ghế, cả người ướt đẫm nước.

Chính giữa thư phòng là bàn làm việc lớn, mà người ngồi phía sau bàn ấy, chính là Tống Thanh Sương mặt trắng như tuyết, thần sắc băng lãnh, phía sau hắn còn có hai tên vệ sĩ cường tráng.

Ngô Minh Hạo run giọng nói: "Tiểu Tống tổng..."
Tống Thanh Sương không trả lời, đôi mắt đen kịt âm trầm nhìn Ngô Minh Hạo.


Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Ngô Minh Hạo, mạnh mẽ cho cậu ta một bạt tai! Sau đó lại là một bạt tai, lại một cái nữa!!
"Ba! Ba!! Ba! "
Sau mười mấy cái tát, Ngô Minh Hạo bị đánh đến đầu óc ong ong cả lên, trong miệng đều là mùi máu tanh nồng nặc, không ngừng khàn tiếng xin tha: "Đừng đánh, đừng đánh nữa! Van xin ngài!!"
Tống Thanh Sương nhận lấy khăn mặt trắng từ vệ sĩ, ghét bỏ mà lau tay, lạnh lùng nói: "Ngô Minh Hạo, hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu cậu còn làm mấy chuyện như này nữa, tôi sẽ trực tiếp động đến khuôn mặt của cậu."
Ngô Minh Hạo nhìn Tống Thanh Sương, đôi môi không tự chủ mà kịch liệt run rẩy, sau đó không nhịn được hét lớn: "Tại sao?! Cũng bởi vì nó giống đại Tống tổng sao? Dựa vào cái gì?! Chỉ là một gương mặt mà thôi...!Chỉ là một gương mặt mà thôi..."
Tống Thanh Sương hơi sững sờ, không khỏi nhớ lại chuyện lúc trước, lúc ấy, hắn tiếp cận Lâm Phi Vũ, đúng là vì gương mặt kia, lúc đó hắn thậm chí còn cảm thấy, Tống Tiểu Nhiên sở dĩ che chở Lâm Phi Vũ cũng là vì gương mặt kia.

Mãi đến cách đây không lâu, sau khi hắn phát hiện Tống Tiểu Nhiên là anh, loại ý nghĩ này mới tan thành mây khói.

Về phần tại sao anh lại giúp Lâm Phi Vũ, vì sao lại ở bên Lâm Phi Vũ, chỉ sợ ngay từ đầu cũng là bởi vì khuôn mặt kia, có lẽ cảm giác của anh với khuôn mặt kia, phần lớn hẳn là cảm giác quen thuộc cùng thân thiết, khác với dục vọng không thể nói của hắn, cũng không giống lưu luyến si mê biến thái buồn nôn kia của Tống Tiểu Nhiên chân chính.

Khoan đã, Tống Tiểu Nhiên lưu luyến si mê anh...!Lâm Phi Vũ thích anh...!gương mặt kia...!
Trong nháy mắt, Tống Thanh Sương loáng thoáng cảm nhận được, bản thân hắn tựa hồ vừa nắm bắt được một số chuyện quan trọng, một số chuyện đủ để giúp hắn xoay chuyển tình thế, nhưng hắn còn chưa kịp cân nhắc kỹ lưỡng, Ngô Minh Hạo đã gào khóc thảm thiết: "Tôi muốn giết chết Lâm Phi Vũ! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì? "
Tống Thanh Sương phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, tạm thời ném cảm giác cổ quái kia ra sau đầu, sau đó lạnh lùng nói: "Ngô Minh Hạo, cậu thật sự muốn làm vậy với Lâm Phi Vũ?"
Mắt Ngô Minh Hạo đỏ cả lên, không để ý hết thảy mà hét lớn: "Tiểu Tống tổng, em biết ngài thích nó, nhưng em hận nó! Em chính là hận nó vậy đấy!! Nó đoạt vai diễn của em, đoạt cả sự yêu thích của ngài, nó còn khiến em bị nhiều người cười nhạo như thế! Nó là tiện nhân giả vờ giả vịt, mọi người đều bị nó lừa!"
Tống Thanh Sương nhìn cậu ta hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh: "Kỳ thực, Lâm Phi Vũ cậu ấy phụ một phen tâm ý của tôi, sau lưng tôi lén lút tìm Tống Tiểu Nhiên, trong lòng tôi rất không thoải mái."
Ngô Minh Hạo ngơ ngác mà chớp mắt một cái: "Tiểu Tống tổng, ý của ngài là? Nhưng là, ngài tại sao..."
"Cậu hỏi tôi vì sao phải dạy bảo cậu ư? Bởi vì lúc tôi trả thù người ta, ghét nhất người khác nhúng tay loạn xạ vào, nhất định phải dựa theo kế hoạch của tôi mà thực hiện." Tống Thanh Sương nhàn nhạt nói, "Tôi muốn làm cho Lâm Phi Vũ thân bại danh liệt, muốn Tống Tiểu Nhiên chủ động rời bỏ cậu ấy, khiến cậu ấy thống khổ cả đời."
Ngô Minh Hạo nhìn Tống Thanh Sương, đôi mắt chậm rãi sáng: "Thật sự? Ngài muốn chỉnh Lâm Phi Vũ?"
Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ cậu tính là thứ gì? Hà tất tôi phải lừa cậu sao?"
Ngô Minh Hạo không chút để ý, trong ánh mắt lộ ra niềm vui cực độ, sau đó thở một hơi nặng nề: "Kỳ thực, gần đây em đang điều tra Lâm Phi Vũ, cũng có một chút phát hiện.

Trước đây nó đánh chửi em, mấy lời thô tục đó vô cùng thấp hèn, em nghi ngờ xuất thân của hắn không trong sạch, nói không chừng bố nó lại là tên lưu manh hỗn đản nào đó...!Nhưng, hồ sơ của hắn trước năm 14 tuổi, em làm cách nào cũng không thể tra được."
"Phải không?" Tống Thanh Sương nhẹ nhàng híp mắt, suy tư.

Hắn âm thầm trầm ngâm, lúc trước hắn cũng điều tra Tống Tiểu Nhiên với Lâm Phi Vũ, hồ sơ hộ khẩu của Tống Tiểu Nhiên vô cùng đầy đủ, nhưng khi Lâm Phi Vũ 18 tuổi đã làm một quyển sổ hộ khẩu riêng, không có thông tin của bố mẹ ở trong đó, thật giống như hắn là từ tảng đá nhảy ra vậy.

Tống Thanh Sương tỉ mỉ suy tư một phút chốc, nhàn nhạt nói: "Như vậy đi, cậu cứ đi điều tra tiếp, tốt nhất là về quê Lâm Phi Vũ một chuyến, hỏi hàng xóm láng giềng xem có biết chuyện bố mẹ cậu ấy hay không, nếu như có thể tra được thứ hữu dụng, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho cậu."
"Tiểu Tống tổng ngài yên tâm, em nhất định tận lực!" Ngô Minh Hạo lớn tiếng nói.

Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn hai má hưng phấn ửng hồng đối phương, trong lòng lạnh như băng nghĩ, quả nhiên, cừu hận chính là động lực tốt nhất, chuyện này giao cho Ngô Minh Hạo làm, quả thực không thể tốt hơn..