Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 1



Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao@miknao)

Trời tháng 7, cứ đến chạng vạng là lại như muốn đổ mưa.

Dưới những tán cây ngô đồng là tiếng ve kêu từng đợt từng đợt, xen lẫn với tiếng quạt điện kêu rè rè, cảm giác ngột ngạt đến khó chịu.

Trong lớp học, ở hàng cuối cùng của tổ 2, Cẩu Du đang dựa vào cửa, lau lau hơi nước trên mắt kính, giọng điệu ít nhiều có chút tuyệt vọng: "Diễn ca, mày nói xem cái điều hòa lớp chúng ta rốt cục đến khi nào mới sửa xong được? Tao chịu hết nổi rồi, hay mày bảo mẹ mày đổi cho chúng ta một cái mới đi, chứ không đợi lớp sửa xong tao cũng chết mất!"

Thiếu niên ngồi bên cạnh khẽ rủ mí mắt, không để ý tới hắn, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại di động nhanh chóng lướt một đường, đầu ngón tay đè lên. Hai giây sau, màn hình liền tối đi.

[Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà]

*Đây là câu hiện ra khi chiến thắng trong game PUBG

"Á đù, Thịnh Diễn, mày đã tắt máy rồi sao? Tao còn chưa thấy người khác ở đâu, mày đã một phát súng bắn chết họ rồi?" Chu Bằng ở hàng trên tháo tai nghe xuống, quay đầu lại, vẻ mặt khó có thể tin được.

Cẩu Du ha ha một tiếng: "Diễn ca chính là vận động viên bắn súng chính thức được quốc gia cấp phép, mày có thể so sánh với cậu ấy không?"

Chu Bằng trợn trắng mắt: "Đây sao có thể là cùng một chuyện?"

"Sao lại không phải là cùng một chuyện? Còn không phải bên Ấn Độ họ nghiện ăn gà, sau liền thêm vào thế vận hội Olympic đó sao? Nếu không phải chí của Diễn ca không ở đây, không chừng trên sân khấu Olympic lần tới sẽ có bóng dáng đẹp trai của cậu ấy. Đúng không, Diễn ca?" Cẩu Du nhìn về phía Thịnh Diễn, a dua cực kỳ. [ăn gà: bắn PUBG]

Thịnh Diễn cũng lười nhìn hắn, dựa lưng ghế về phía sau, vểnh ghế lên, tiện tay nhấc mái tóc ướt đẫm mồ hôi: "Muốn thay điều hòa thì nói thẳng. "

Lúc vén trán lên, lộ ra vết thương đỏ sậm vẫn còn mới ngay cạnh lông mày, làm nổi bật ngoại hình xinh đẹp có chút sắc bén của cậu, lại thêm thái độ thờ ơ mọi việc, chính xác là một vị thiếu gia sống trong an nhàn sung sướng.

Vẻ ngoài tốt, gia thế tốt, thể thao tốt, chơi game cũng tốt.

Chẳng trách đám nữ sinh mê cậu như điếu đổ.

Không đúng, không chỉ nữ sinh, mà bản thân cũng rất thích cậu.

Nhất là sau khi biết tất cả điều hòa trong trường đều do mẹ Thịnh Diễn tài trợ, sự yêu thích này ngày càng mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, Cẩu Du cười hì hì: "Vậy cảm ơn mẹ mày trước nha. "

"Không có tiền đồ." Thịnh Diễn nhìn sang Chu Bằng, "Lại tiếp chứ. "

"Tiếp tiếp tiếp, nhất định phải chơi tiếp chứ."

Chu Bằng vội vàng khởi động lại trò chơi.

Hai ngày nay vừa thi cuối kỳ xong, các thầy cô vội vàng tập trung chấm bài thi, tiết tự học buổi tối không có người trông, không tranh thủ thời gian ôm đùi đại thần, quả thực đúng là lãng phí tài nguyên.

Chu Bằng liền hỏi Cẩu Du: "Mày chơi không, thêm em gái tao nữa, vừa vặn đủ 4 người."

"Không chơi đâu, tao ngồi đọc sách đây. "

Cẩu Du chỉ vào quyển sách dày bìa màu vàng trên bàn mình.

Thịnh Diễn thuận thế liếc mắt nhìn —— "Sau khi nhận được hệ thống ước nguyện, tôi bước lên đỉ,nh cao cuộc đời".

Vừa nhìn đã biết không phải là thứ đứng đắn gì.

Cậu chẳng hứng thú lắm, thu hồi tầm mắt: "Cái này mà cũng gọi là sách?"

"Sao lại không được gọi là sách, mày không được phân biệt đối xử văn học mạng của tụi tao!" Cẩu Du nói đoạn đẩy kính mắt, "Hơn nữa tao cảm thấy quyển sách này cực kỳ phù hợp với mày đó."

Mí mắt Thịnh Diễn cũng chả buồn nhấc lên.

Cẩu Du kéo ghế lại gần, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Mày có biết cuốn sách này nói đến cái gì không? "

Thịnh Diễn: "Nói."

"Nói về một học tra bị chèn ép khắp nơi, sau một lần uống say vào đêm sinh nhật, tỉnh dậy không hiểu sao lại ràng buộc với một hệ thống ước nguyện. Từ đó bắt đầu bỏ xa học bá, hạ gục hội trưởng hội học sinh, hẹn hò với hoa khôi trường, thi đậu Thanh Bắc, bước lên đỉ,nh cao cuộc đời. Tao đọc đến đoạn này, nhân vật chính vừa mới bắt hội trưởng hội học sinh đến hộp đêm làm trai bao, mày nói có k,ích thích không cơ chứ!" Tiếng Cẩu Du tuy nhỏ nhưng lại không giấu được hưng phấn.

*Thanh Bắc: Thanh Hoa - Bắc Đại, 2 ngôi trường đại học nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc

Thịnh Diễn không nhịn được mà nghiêng mắt: "Loại sách này sao lại thích hợp với tao? "

Cẩu Du nháy mắt: "Chẳng lẽ mày không muốn để cho ai đó đó, cũng làm này làm kia sao? "

"Ai là ai, cái gì là cái gì."

"Ai nha, còn có thể là ai được nữa, đều là hội trưởng hội học sinh, ngoại trừ Tần..." Cẩu Du hưng phấn hỏi ngược lại một nửa, đột nhiên dừng lại.

Hắn cảm thấy giọng nói vừa rồi hỏi hắn hình như có chỗ nào không đúng.

Lạnh lùng, trầm thấp, dễ nghe, nhưng không phải của Thịnh Diễn, mà là vọng từ trên đầu xuống.

Giống như...

Cẩu Du ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Cửa sau quả nhiên có nhiều hơn mấy người.

Vóc dáng cao, tỷ lệ cực tốt, áo đồng phục học sinh cài đến nút trên cùng, ống quần chỉnh tề không có một chút nếp gấp nào.

Đôi mắt hẹp dài, khóe mắt lạnh hẹp, con ngươi đen nhánh, xương hàm sắc bén rõ ràng, viền môi cũng thẳng, dưới ánh đèn làn da trắng đến phát lạnh.

Người này đeo bảng tên [Hội trưởng hội học sinh], cầm bút và sổ làm nhiệm vụ, mặt không đổi sắc đứng ở cửa sau, ngay cả điều hòa lớp 11/6 cũng không cần đổi.

Vì vậy lời nói đến bên miệng Cẩu Du liền biến thành một câu đứng đắn: "Ngoại trừ Tần Tử Quy, không có thứ gì tốt! "

Không có tiền đồ.

Ngay giây đầu tiên Thịnh Diễn nghe thấy giọng nói này đã biết kẻ mặt lạnh xúi quẩy nào đó đã đến, đầu cũng lười quay lại, chỉ là khẽ cười trong lòng một tiếng, sau đó lưu loát đáp: "Mày nói đúng, quả thật rất thích hợp với tao, dù sao nếu tao có một hệ thống như vậy, việc đầu tiên chính là giải quyết tất cả những kẻ giả vờ tinh tướng trên thế giới. "

Mùi khiêu khích mười phần.

Tần Tử Quy lại như không nghe thấy, hờ hững rũ tầm mắt, tự mình viết trên biên bản: " Lớp 11/6 Chu Bằng Cẩu Du, tiết tự học buổi tối vi phạm kỷ luật, trừ một điểm hạnh kiểm. Lớp 11/6 Thịnh Diễn tiết tự học buổi tối vi phạm kỷ luật trừ một điểm, đồng phục học sinh không hợp lệ trừ một điểm, đánh nhau ẩu đả trừ ba điểm..."

"Chờ đã." Thịnh Diễn khó chịu cắt đứt lời người kia, ngửa mặt lên, "Con mắt nào của anh thấy tôi đánh nhau ẩu đả?"

Tần Tử Quy nhìn một cái, ánh mắt không bị gì cản trở rơi xuống vết thương ước chừng 4-5cm bên lông mày người nọ: "Không phải mèo gãi. "

Thịnh Diễn: "..."

Mèo nhà anh gãi đấy.

"Cho nên lần này tại sao lại đánh nhau?"

Giọng điệu Tần Tử Quy vẫn lạnh lùng cứ như một AI đang làm nhiệm vụ.

Thịnh Diễn cố gắng nghe ra chút cảm xúc bên trong cái giọng điệu giải quyết việc chung kia nhưng không thành, không hiểu sao thấy có chút bực bội.

Vừa định hùng hổ ném ra một câu "Liên quan gì đến anh", đã bị một tiếng "Thịnh Diễn" ngọt ngào cắt đứt.

Cậu nghiêng đầu nhìn, một bạn học nữ xinh đẹp không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa sau.

Cô nàng dường như không để ý Tần Tử Quy bên cạnh, trực tiếp đưa cho Thịnh Diễn một cái hộp nhỏ màu lam in hình Doraemon: "Nghe nói buổi trưa cậu vì chuyện của tôi mà đánh nhau với đám người bên trường dạy nghề, cảm ơn cậu. Đây là miếng dán vết thương, nhanh chóng dán lên, đừng để lại sẹo. "

Cho nên buổi trưa Thịnh Diễn lẻn ra ngoài đánh nhau là vì hoa khôi lớp bên cạnh sao?

Mọi người ở gần chỗ cửa sau vốn đang nhao nhao giả chết nghe vậy trong nháy mắt sống lại, xoa tay nóng lòng muốn biết, đã sẵn sàng ăn dưa.

Sau đó họ nghe được Tần Tử Quy lạnh lùng nói một câu: "Lớp 11/1 Lâm Khiển, đi lại tự do sang lớp khác trong tiết tự học, trừ một điểm."

Lâm Khiển khó tin quay đầu lại: "?"

Tần Tử Quy không đổi sắc: "Lớp 11/6 Thịnh Diễn giờ nghỉ trưa ra ngoài gây sự, trừ ba điểm."

Thịnh Diễn: "??"

Ngòi bút Tần Tử Quy lại tiếp tục: "Lớp 11/6, những người nói chuyện phiếm trong giờ, mỗi người trừ một điểm."

Quần chúng ăn dưa: "??? "

Dường như là không cảm nhận được tầm mắt khiếp sợ lẫn phẫn nộ xung quanh, giọng điệu Tần Tử Quy vẫn lạnh nhạt như trước: "Nhân tiện nhắc nhở một câu, vết thương nông dùng i-ốt khử trùng là được, miếng dán hoạt hình này không thông khí tốt, dùng mùa hè chi bằng không cần."

Nói xong liền cùng hai học sinh bên ban kỷ luật xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Sau một sự im lặng ngắn ngủi:

Lâm Khiển quay đầu lại hỏi: "Sao tôi lại cảm thấy hình như cậu ấy nhìn tôi có chút không vừa mắt? "

Thịnh Diễn cúi đầu đảo bút: "Không, anh ta nhìn tôi không vừa mắt. "

Có vẻ thế thật.

Suy cho cùng ở trường cấp ba này, không ai không biết hai vị đẹp trai nhất khối 11 cực kỳ không hợp nhau.

Một người lớp chọn, một người lớp chót, một người đứng đầu lớp 1 (11/1), một người lại đứng cuối lớp 6 (11/6).

Một người ngày nào cũng được khen ngợi trên chuyên mục "Minh nhật chi tinh", một người ngày nào cũng bị phê bình trước trường. [Minh nhật chi tinh: sao sáng mỗi ngày]

Một người vừa nhìn chính là học sinh giỏi xuất thân từ gia đình gia giáo, một người vừa nhìn cũng biết là đại thiếu gia chuyên gây chuyện thị phi chẳng ai quản được.

Hơn nữa Tần Tử Quy còn là hội trưởng hội học sinh, phụ trách mảng kỷ luật, mà Thịnh Diễn hết lần này tới lần khác lại là người không tuân thủ kỷ luật nhất, vì thế qua qua lại lại, hai người náo loạn đến nước sôi lửa bỏng, không đội trời chung.

Cho nên loại tình cảnh này, quần chúng vây xem cũng tập mãi thành quen.

Lâm Khiển thuận miệng động viên: "Quên đi, cậu ta vừa nãy không thu điện thoại của các cậu đã là nể mặt lắm rồi. Miếng dán này cậu không dùng được, tôi đành cầm đi vậy, cậu tự tới phòng y tế xử lí một chút."

Thịnh Diễn "Ừ" một tiếng.

Rõ ràng không có hứng thú tiếp chuyện.

Lâm Khiển cũng không ở lại nữa: "Ngày mai lại tặng quà sinh nhật cho cậu. "

Sau đó chậm rãi quay về lớp mình.

Hàng ghế phía sau lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Chu Bằng thiếu chút nữa bị tịch thu điện thoại di động với Cẩu Du nói xấu Tần Tử Quy suýt bị bắt tại chỗ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Bằng quay đầu lại khẽ hỏi: "Buổi trưa mày đi ra ngoài đánh nhau là vì Lâm Khiển sao?"

"Không." Thịnh Diễn không để ý đáp lại, "Chỉ là mấy ngày trước lúc tan học đụng phải tên tóc vàng bên trường dạy nghề đang chặn Lâm Khiển ở sau phố, trưa hôm nay lúc đi tiệm net lại nghe được vài lời không sạch sẽ của bọn chúng, nên thuận tay giáo dục một trận."

Lâm Khiển vẻ ngoài xinh xắn, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, có thể nói là nữ thần được cả khối công nhận.

Vừa nghe nữ thần mình thế mà bị tên côn đồ trường dạy nghề bên cạnh chặn lại, Chu Bằng nhất thời lên cơn giận dữ: "Cái gì? Đám ngu ngốc kia lại dám ở bên ngoài bắt nạt nữ sinh trường chúng ta? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự nhìn nước tiểu của mình xem có xứng hay không!"

Ngược lại Thịnh Diễn không hề có tình cảm gì với Lâm Khiển, cũng không tức giận như hắn, chỉ là đơn thuần không thể chịu nổi cảnh nữ sinh bị bắt nạt.

Nhưng không nghĩ tới tên tóc vàng kia lại mang theo dao, nếu như không phải cậu phản ứng nhanh thì sợ là đã bị hỏng mặt, cũng may cuối cùng không có việc gì lớn, chỉ là để tên kia chạy mất.

Chẳng qua nếu không thu thập tên khốn này, về sau sợ là còn phải đánh nhau tiếp.

Thịnh Diễn đang nghĩ, màn hình điện thoại sáng lên, bèn lấy ra xem.

[Anh Nhiễm tiệm net]: "Nhóc Thịnh, đám ngu ngốc trường dạy nghề kia lại tới, anh nghe ý bọn chúng là tối mai còn muốn đi chặn bạn em, bên em có thuyết pháp gì không?" [thuyết pháp: dùng lời nói để giải quyết, mình chưa tìm được từ nào thuần Việt mà gần nghĩa với từ này nhất nên vẫn để như này]

Thực ra bình thường ở trường quản lý theo kiểu khép kín, gần đây là vì thi cuối kỳ xong, các lớp khác đều được nghỉ, chỉ còn lại khối 11 chuẩn bị lên 12 ở lại trường học bổ túc, cho nên cơm trưa cơm chiều mới được ra ngoài ăn.

Cái khác không nói, chính là cực tiện dạy cho đám côn đồ thích tìm phiền phức bên ngoài trường kia một bài học.

Về phần thuyết pháp...

Không có gì để nói.

Không đánh kẻ ngu không được, vậy thì đánh thôi.

Thịnh Diễn trả lời ngắn gọn [Chờ em], cất điện thoại di động, xách cặp từ trong ngăn bàn ra: "Tao đi trước, có việc thì gọi."

Chu Bằng vội vàng hỏi: "Còn đang học buổi tối, mày đi đâu vậy?"

Thịnh Diễn đeo cặp sách lên vai: "Đám người trường nghề kia đang ở tiệm net của Nhiễm ca."

Vừa nghe đám người này mò tới, Chu Bằng với Cẩu Du lập tức lấy lại tinh thần: "Mẹ nó mày không định dẫn hai đứa bọn tao theo à?"

"Mang theo cái rắm." Thịnh Diễn không thèm suy nghĩ đã trực tiếp từ chối: "Bọn mày đi theo làm gì, đừng tham gia náo nhiệt lung tung."

Nói xong bèn đeo cặp sách lên một vai, xoay người ra khỏi phòng học.

Gần 8h, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khuôn viên trường thưa thớt người, bảo vệ cũng nóng đến chợp mắt.

Thịnh Diễn quen thuộc tránh khỏi camera ở góc hành lang và trong khuôn viên trường, đi tới khu rừng trúc nhỏ phía sau tòa nhà giảng dạy thuộc điểm mù giám sát, cánh tay ném cặp sách qua tường vây.

Sau đó lui về phía sau vài bước, đang định lấy đà nhảy một cái, phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng sốt ruột: "Diễn ca! Chờ tụi tao một chút!"

Thịnh Diễn dừng bước quay đầu lại, thấy hai bóng người quen thuộc lén lén lút lút đi về phía này, không nhịn được ghét bỏ nói: "Bọn mày làm gì đấy?"

Hai người cố sức chạy đến trước mặt cậu, ưỡn ngực ngẩng đầu: "Lo bọn chúng người đông thế mạnh, tướng quân một mình khó địch lại bọn chúng, cho nên chúng tiểu nhân đến trợ giúp ngài."

Nói cũng thật trượng nghĩa.

Thịnh Diễn một chữ cũng chả thèm tin: "Muốn ra mặt giúp Lâm Khiển thì cứ nói thẳng."

"Hehe." Bị chọc thủng ý nghĩ, Chu Bằng cũng không giải thích, "Tụi tao đúng là có ý này, nhưng cũng không thể nhìn học sinh trường mình bị bắt nạt mà gì cũng không làm chứ? Thật không đáng mặt đàn ông."

"Đúng vậy." Cẩu Du tiếp lời, "Chẳng qua Diễn ca mày yên tâm, bọn tao sẽ không cướp danh tiếng của mày đâu, chờ đánh bại đám rùa rụt đầu kia, tụi tao sẽ rút lui, tuyệt đối không ảnh hưởng đến hình tượng tỏa sáng của mày trong lòng Lâm Khiển. "

"Đúng, bọn tao tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của mày và Lâm Khiển." Chu Bằng gật đầu, vẻ mặt nhìn qua mười phần trung thành.

Thịnh Diễn lại không hiểu: "Có ý gì? "

Cả hai cũng không hiểu: "Có ý gì là có ý gì?" "

Thịnh Diễn cau mày hỏi: "Tao và Lâm Khiển yêu nhau khi nào? "

Chu Bằng cùng Cẩu Du bối rối: "Chẳng lẽ mày và Lâm Khiển không phải đang yêu đương bí mật sao?"

Thịnh Diễn: "??"

Hai người: "???"

Thịnh Diễn rốt cục không nhịn được: "Hai đứa mày bị bệnh phải không?"

Chu Bằng cũng không nhịn được: "Sao bọn tao lại bị bệnh? Năm ngoái sinh nhật mày ở KTV, không phải Lâm Khiển thổ lộ với mày sao? Mày cũng không từ chối, còn đưa cô ấy về nhà, bọn tao với cả Tần Tử Quy đều lén lút thấy được, mày còn không thừa nhận?"

"Ai nói tao không từ chối? Chẳng qua tao không muốn một cô gái phải xấu hổ trong những dịp như vậy thôi. Trên đường tao đưa cô ấy về nhà đã nói rõ, mọi người sau này chỉ là bạn bè, sau đó chuyện này coi như xong, sao đến chỗ bọn mày lại thành yêu đương bí mật?" Thịnh Diễn cảm thấy đầu óc hai tên này quả thực có vấn đề.

Hai tên đầu óc có vấn đề: "..."

Lúng túng ghê.

Chu Bằng với Cẩu Du thăm dò hỏi: "Thật không phải sao?"

Thịnh Diễn phiền chết: "Nếu không bây giờ tao gọi điện thoại cho Lâm Khiển?"

"Không cần không cần."

Chu Bằng với Cẩu Du vội vàng xua tay.

Thịnh Diễn xưa nay luôn dám làm dám chịu.

Cậu nói vậy, đó chắc chắn là sự thật.

Chỉ là bọn họ còn tưởng rằng mình nắm giữ bí mật kinh thiên động địa gì, giữ kín như bưng suốt một năm, kết quả đều là hiểu lầm.

"Chỉ là..." Cẩu Du nghĩ đến cái gì, muốn nói lại thôi, nhịn xuống, sau lại không nhịn được, "Chỉ là nếu mày và Lâm Khiển không có gì, vậy mày với Tần Tử Quy làm sao mà cãi nhau?"

Thịnh Diễn: "? "

Cẩu Du đẩy kính mắt: "Lúc trước không phải vẫn lan truyền Tần Tử Quy và Lâm Khiển là một đôi trai tài gái sắc đứng đầu lớp 1 sao, tụi tao liền cho rằng vốn là hai người bọn họ có cái gì, sau đó mày chen chân vào, đập chậu cướp bông, sau đó mày với Tần Tử Quy anh em bất hòa, trở mặt thành..."

Thấy biểu tình của Thịnh Diễn nổi nóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Cẩu Du vội vàng nhanh chóng bổ sung: "Tụi tao suy đoán như vậy là có căn cứ, chứ không vì sao hai người trước đó tốt như anh em ruột thịt, kết quả năm ngoái vừa qua sinh nhật mày xong liền đột nhiên trở mặt? Không phải vì cái này thì vì cái gì? "

Lần này đến lượt Thịnh Diễn trầm mặc.

Cậu cũng không thể nói cho bọn họ biết, nguyên nhân cậu và Tần Tử Quy náo loạn chính cậu cũng không rõ ràng.

Chỉ nhớ đêm đó, lúc cậu đang vui vẻ đi đòi quà sinh nhật của Tần Tử Quy thì chỉ đổi lấy một câu của người kia: "Thịnh Diễn, chúng ta không phải là người cùng một đường, về sau vẫn nên giữ khoảng cách, đường ai nấy đi. "

Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Diễn bị đè nén vô cùng,không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này một chút nào nữa, tức giận nói qua loa: "Không có mấy chuyện như chúng mày nghĩ, tao chỉ đơn giản là ghét dáng vẻ Tần Tử Quy cả ngày giả vờ tinh tướng còn quản đông quản tây, cực kỳ ghét. "

"Cái này cũng đúng." Cẩu Du nhớ lại hành động của Tần Tử Quy lúc tự học buổi tối, tỏ vẻ đã hiểu, "Chỉ là..."

"Lại chỉ là cái gì? "

Thịnh Diễn có chút không nói nên lời.

Cẩu Du đẩy kính mắt, đôi mắt dưới mắt kính lóe lóe ánh sáng nhìn thấu tất cả: "Chỉ là Diễn ca, mày có phải là không thích con gái không? "

Thịnh Diễn: "??"

"Chứ không kiểu nữ thần đẳng cấp như Lâm Khiển chủ động thổ lộ với mày, mày còn có thể thờ ơ? Chuyện này không khoa học." Biểu tình của Cẩu Du mười phần chắc chắn.

Chu Bằng nghe vậy lập tức mở to hai mắt, che cổ áo, lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Thịnh Diễn, như gặp đại địch.

Thịnh Diễn: "..."

Tao còn là ông nội của mày đây này!

Đệch.

Rốt cuộc là cậu tạo cái nghiệt gì, lại có hai tên bạn tồy như vậy.

Một câu cũng không muốn nói nhiều với hai đứa trẻ bị khuyết tật trí tuệ này nữa, trực tiếp lấy đà nhảy lên một cái, hai tay bám vào mép tường vây, dùng sức xoay người lên, sau đó quay đầu nhìn từ trên cao xuống đầy miệt thị: "Yên tâm, ông đây thẳng tắp, hơn nữa kể cả tao cong, tao thà thích cái tên Tần Tử Quy không có tình người chả khác nào trí tuệ nhân tạo lúc nào cũng thích giả bộ kia..."

Cũng sẽ không thích mày.

Nửa sau lời nói nghẹn lại trong cổ họng Thịnh Diễn, không thể nói ra miệng.

Bởi vì lúc cậu xoay người chuẩn bị nhảy xuống, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cao lớn, chân dài, đôi mắt hẹp, làn da trắng đến phát lạnh.

Người kia đang đứng ở chỗ dự tính điểm rơi của cậu, cầm bút, lật quyển sổ, cúi đầu viết cái gì đó.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Diễn, mí mắt khẽ nhấc lên đón nhận tầm mắt của cậu, hờ hững thốt ra bốn chữ: "Cảm ơn đã thích."

Sau đó liền rũ mí mắt xuống một lần nữa, trên biên bản viết xong một hàng chữ xinh đẹp —— [Bạn học Thịnh Tiểu Diễn lớp 11/6, lời nói dụ dỗ cán bộ kỷ luật, đã bắt tại chỗ, được như ý nguyện, cộng thêm năm điểm].

-

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tử Quy: Tôi chỉ nghe thấy sáu chữ, đừng hỏi tôi sáu chữ nào.

Hết chương 1.