Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 29



Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Mặc dù qua chừng ấy năm, Tần Tử Quy đã rất quen với mạch não kỳ diệu của Thịnh Diễn nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu được rốt cuộc trong thời gian ngắn như thế, Thịnh Diễn nhảy từ cái này sang chuyện nọ kiểu gì?

Hơn nữa đang yên đang lành cậu lại đi so vẻ ngoài với Trần Du Bạch làm gì?

Mà cũng chả phải chỉ so mặt đơn thuần, đằng này cậu còn ước gì Tần Tử Quy hắn thấy Thịnh Diễn đẹp trai hơn mới vừa lòng.

Mà hai người có thể coi là bạn bè thân thiết ít ỏi của Tần Tử Quy, so sánh như thế cảm giác cứ như đang tranh sủng.

Tần Tử Quy nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn một cái, lại nhớ mấy lời cậu vừa nói, khoé môi khẽ cong lên. Có lẽ trai thẳng cũng có ham m/uốn chiếm hữu gì đó nhỉ?

Thật ra thì đây cũng không tính là nguyện vọng gì, dù sao đến bây giờ Tần Tử Quy cũng chỉ cảm thấy Trần Du Bạch dễ nhìn thôi.

Hoặc là nói, trừ Thịnh Diễn ra thì đối với hắn, những người còn lại đều không liên quan đến hai chữ ưa nhìn hay không, đều chỉ là có hai mắt một miệng, chẳng có gì khác nhau cả.

Cho nên Tần Tử Quy không chút do dự ấn chấp thuận nguyện vọng, hơn nữa còn thêm cả một câu: [Độ khó của ước nguyện quá thấp, nhiệm vụ yêu cầu: không]

Còn Thịnh Diễn nghe được lời đảm bảo "Đối với tôi cậu luôn luôn là người quan trọng nhất." thì chút thoải mái trong lòng liền tan biến, thêm vào tác dụng của thuốc nên chẳng mấy đã ngủ mất.

Để lại những đoá tường vi đở rộ giữa đêm hè, một đêm không mộng mị.

Nhưng sáng hôm sau lúc tỉnh dậy thì có hơi đau đầu, Thịnh Diễn không thoải mái nghiêng người sờ sờ tìm điện thoại, cố gắng mở mắt ra định nhìn giờ thôi, thế mà đập vào mắt cậu là thông báo của app.

Mới đầu cậu còn hơi giật mình, gì thế này?

Sau đấy mới chậm rì rì nhận ra đêm qua mình ước cái gì.

Ước nguyện này đơn giản thế á?

Thịnh Diễn bỏ qua sự khó chịu của cơ thể, xoay người nhìn Tần Tử Quy đang dựa vào giường viết viết, khàn giọng gọi: "Tần Tử Quy."

Tần Tử Quy đáp một tiếng.

Thịnh Diễn hỏi: "Tôi và Trần Du Bạch, ai đẹp trai hơn?"

Tần Tử Quy cúi đầu ghi chép gì đó chẳng thèm ngẩng lên: "Trần Du Bạch có dáng vẻ như thế, cậu so sánh gì chứ."

"Đúng nhỉ, dáng vẻ cậu ta như thế, tôi so gì chứ!" Thịnh Diễn nghe được đáp án hiển nhiên này thì hài lòng nhắm mắt lại rụt người vào trong chăn.

Còn người có vẻ ngoài cũng không đến nỗi nào, rất được các bạn nữ hâm mộ, đang làm bài thi vật lý ở nhà tự nhiên lại hắt hơi một cái.

Cái hắt hơi này lại bắt lấy chút ghen tị ở phía này, khiến cho thủ phạm đang lười nhác chui vào chăn cũng bị lây một cái.

Thế là Thịnh Diễn "Hắt xì".

Tần Tử Quy nghe tiếng thì lập tức ngẩng đầu sờ lên trán cậu: "Có đau đầu lắm không?"

"Hơi hơi, không đau lắm."

Thịnh Diễn quấn chăn kín người, nhìn có vẻ không thoải mái gì cho cam, giọng mũi cũng nghẹt lại.

Cậu hôm qua chỉ bị sốt, nhưng có vẻ bây giờ thì bị cảm lạnh không nhẹ.

Mà bị cảm lạnh vào mùa hè còn khó chịu hơn nhiều mùa đông.

Tần Tử Quy lại hỏi: "Vậy đến bệnh viện nhé?"

"Không cần đâu." Thịnh Diễn không muốn đi, "Chỉ là hơi lạnh xíu với đầu óc hơi choáng tí thôi, anh ra chỗ chú Vương mua ít thuốc hắt hơi sổ mũi cho tôi là được."

Chú Vương là bác sĩ mở một phòng khám tư nhân trong đại viện, chuyên trị mấy loại bệnh thường thấy ở đây. Từ nhỏ lần nào Thịnh Diễn bị cảm sốt hay là ngã bị thương gì đó đều đến chỗ chú khám hết, nên chú Vương hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của Thịnh Diễn lắm.

Tần Tử Quy nghe thế thì cũng đồng ý: "Vậy cậu cứ nằm đi, tôi ra ngoài mua thuốc cho. Sáng nay muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, không có khẩu vị lắm." Thịnh Diễn nói chuyện chẳng có tí sức lực nào, ánh mắt len lén nhìn Tần Tử Quy một cái rồi thử thăm dò, "Thế hôm nay mình không học toán được không?"

Tần Tử Quy vừa mới sửa lại mấy bài làm sai cho cậu, nghe thế thì dừng hình: "..."

Sao hắn lại nghe ra Thịnh Diễn rất vui sướng là thế nào nhỉ?

Như là để cố ý trêu ngươi Thịnh Diễn, Tần Tử Quy giả vờ không nhận ra rồi xếp quyển sổ tay và một xấp bài thi ra trước mặt Thịnh Diễn, đầu ngón tay gõ gõ hai cái: "Không được. Cậu tự nhìn lại bài thi của mình đi, bài nào cũng làm sai hết. Mấy chỗ mà tôi đánh dấu lại là mấy câu cậu sai nhiều nhất, hai hôm nay mà không làm xong được thì làm sao qua nổi bài thi tối mai?"

Thịnh Diễn nhìn một đống x với y trước mặt, tự nhiên thấy mình bị cảm nặng hơn rồi.

Cho nên cậu nhắm mắt lại, quấn chặt chăn rồi cọ cọ lên người Tần Tử Quy: "Chỉ một ngày thôi mà, một ngày thôi cũng không được ư. Đâu phải là tôi không muốn học đâu, chỉ là bị ốm khó chịu lắm í, nên mới bảo anh hay là nghỉ học 1 ngày thôi được không, mai tôi sẽ học lại mà, đi mà đi mà, xin anh đấy."

Giọng mũi rất nặng, cứ nghẹn lại.

Dáng vẻ làm nũng này giống hệt như lúc bé, mỗi lần đi học về không muốn làm bài tập về nhà là lại lôi chiêu này ra.

Cũng không biết ai chiều mà thành thói thế nữa.

Tần Tử Quy cố nén ý cười, bàn tay chống lên cằm nhìn sang chỗ khác: "Được rồi, hôm nay bị bệnh thì nghỉ đi vậy, về phần bài tập thì để tôi nói cậu nghe là được. Nhưng hôm nay không được đi ra ngoài, không chơi game, uống thuốc xong thì ngủ, nhớ chưa."

"Nhớ rồi nhớ rồi, anh Tử Quy đúng là tốt nhất trên đời luôn!!!"

Vì không phải học toán mà Thịnh Diễn vứt hết mặt mũi luôn, sau khi nghe được lời đồng ý thì thấy mỹ mãn lắm. Cậu liền quấn chăn lại ngoan ngoãn nằm xuống.

Chắc đánh chết đám người bên trường nghề cũng không thể tưởng tượng nổi anh Diễn khí phách uy vũ của họ ở sau lưng chỉ là một bé con làm nũng thích ngủ nướng đâu nhỉ.

Tần Tử Quy thở dài, nhớ triệu chứng của cậu rồi lại đo nhiệt độ cho cậu, sau khi xác nhận chỉ bị sốt thì mới cầm chìa khoá và điện thoại ra cửa.

Chân trước hắn vừa mới ra khỏi nhà, chân sau bà ngoại Thịnh Diễn đã đi dạo về, thấy cửa phòng Thịnh Diễn mở ra thì xách túi đồ ăn sáng gõ gõ hai cái: "Diễn Diễn, dậy ăn sáng nào."

Tuy rằng Thịnh Diễn dùng thủ đoạn làm nũng nhưng mà cậu khó chịu là thật, nhất là đầu óc cứ ong ong lên. Vốn dĩ cậu định ngủ thêm một chút, nhưng nghe giọng của bà thì lại không muốn để bà phải lo lắng, thế là quỷ ngây thơ mới vừa làm nũng đã ngay lập tức ngồi dậy: "Bà ngoại, ông ngoại."

Cậu muốn giả vờ là mình không sao, nhưng mà giọng mũi nặng quá.

Bà ngoại Thịnh Diễn vừa nghe đã thấy không ổn, vội vàng đi vào ngồi cạnh cậu, sờ sờ trán cậu: "Diễn Diễn con bị sao thế? Con bị ốm rồi đúng không? Đến bệnh viện kiểm tra chưa?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, Thịnh Diễn giả vờ: "Không cần đâu ạ bà không cần lo đâu, con chỉ bị cảm bình thường thôi, Tần Tử Quy đã đến chỗ chú Vương mua thuốc cho con rồi, con nghỉ ngơi chút là ổn ngay."

Bà ngoại hãy còn đang lo lắng định nói gì đó thì điện thoại của Thịnh Diễn đã rung lên, là cuộc gọi video mẹ Hứa ở nước ngoài gọi về.

Vừa ấn nghe, giọng nói mạnh mẽ của mẹ Hứa đã vang lên: "Thịnh Diễn! Con làm phản rồi đúng không hả?"

Dứt lời một cái, mẹ của mẹ Thịnh Diễn đã mắng lại: "Mẹ thấy con phản rồi mới đúng đấy! Thằng bé còn đang bị ốm, con to tiếng cái gì chứ!"

Mẹ Hứa: "..."

"Me, con xin lỗi."

Người phụ nữ tinh anh mạnh mẽ giới kinh doanh chợt kinh ngạc.

Sau đấy mới hỏi: "Thịnh Diễn, sao con lại ở nhà bà thế? Còn nữa, con bị ốm hả?"

"À thì hôm qua con đi bắn súng, đến lúc xong thì muộn quá mà trời lại mưa to, nhà ở bên kia xa quá, con cũng nhớ bà nữa nên là qua đây luôn."

Cái câu "nhớ bà" kia chắc chắn là vì muốn dỗ dành người lớn.

Mẹ Hứa hiểu rõ, nhưng ai bảo con trai bà là đứa nhỏ miệng ngọt lúc nào cũng biết tìm cái đùi to nhất để ôm, bà chỉ đành thu lại cái tính nóng nảy của mình, miễn cưỡng dịu giọng hỏi: "Mẹ mới ra nước ngoài mấy ngày mà con đã gây ra một đống chuyện rồi hả? Nếu không phải sáng nay mẹ đọc được tin nhắn thầy Hoàng của con gửi đến thì mẹ đã mắng con từ hai hôm trước rồi. Con tự nói đi, mẹ phải trả lời thế nào đây?"

"Trả lời cái gì là cái gì ạ?"

Não Thịnh Diễn đang chết máy, chưa thể hiểu được mẹ mình đang nói gì.

Mẹ Hứa nể mặt bố mẹ mình đang ở đó nên cố nén giọng lại: "Con còn hỏi mẹ ư? Tiết tự học buổi tối thì con trốn học ra ngoài đánh nhau với mấy người bên trường nghề, lại còn dẫn theo Tần Tử Quy. Giờ đọc sách buổi sáng thì không học mà lại đánh Phó Uân trong nhà vệ sinh, sửa lại đề sai thì Tần Tử Quy sửa giúp con. Bị thầy Hoàng phát hiện chẳng những không nhận sai mà lại còn đi đánh cược với thầy, con đúng là càng ngày càng gan nhỉ?"

Thịnh Diễn ngoan ngoãn nhận sai: "Mẹ ơi con xin lỗi, con biết sai rồi."

Bà Hứa cũng tự biết bản thân mình lúc nào cũng bị dáng này của con trai làm mờ mắt: "Con nhận sai thì có ích gì? Con nhận sai với mẹ thì điểm 327 đó của con có thể đỗ vào đại học được không?"

Nghe thấy thành tích 327 điểm, hai ông bà đang định bảo vệ cháu cũng hết hồn hết vía nhìn Thịnh Diễn.

Là thành phần trí thức tốt nghiệp đại học hàng đầu trong nước, có một giây họ đã nghi ngờ không biết điểm thi đại học bây giờ có phải là 750 như hồi đó không nữa.

Thịnh Diễn chột dạ cúi đầu.

Có điều Hứa Khinh Dung cũng không định mắng cậu tiếp: "Thôi, thành tích của con mẹ cũng chẳng hiếm lạ gì, hôm nay gọi điện cho con cũng không phải là vì muốn mắng con, chỉ là muốn nói chuyện với con một chút."

"Dạ?"

Thịnh Diễn ngẩng đầu chớp chớp mắt.

"Con xem đi, thành tích của con bây giờ ở trong nước cơ bản là chẳng vào được đại học nào ổn hết cả, nhưng ở chỗ này của mẹ có một trường trung học tư nhân quý tộc đang nhận học sinh chuyên bắn súng, chỉ cần tham gia vào đội tuyển của trường họ rồi đi thi có giải thì sẽ được rất nhiều trường ở Anh ưu tiên tuyển sinh, trình độ của con hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của họ. Đến lúc đó chúng ta bỏ thêm chút tiền nữa là có thể vào được một trường không tệ ở Anh."

Mẹ Hứa luôn luôn là nói năm chắc mười.

Nếu đã muốn nói chuyện với Thịnh Diễn thì chứng tỏ tất cả những thủ tục bà đều tìm hiểu kỹ càng cả rồi, chỉ cần Thịnh Diễn gật đầu là có thể làm thủ tục.

Còn Thịnh Diễn nghe thấy mấy lời này thì ngẩn người.

Ra nước ngoài?

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc ra nước ngoài.

Cậu chỉ là một người thích những thứ quen thuộc ở những chốn quen thuộc, cậu không thích đến nơi mà mình chưa biết, cũng không muốn phải đối diện với những lần chia ly.

"Mẹ, con không muốn ra nước ngoài."

Thịnh Diễn lựa chọn nói thật.

Hứa Khinh Dung lại hỏi ngược lại cậu: "Nếu không ra nước ngoài thì con có thể làm gì đây? 327 điểm, chẳng lẽ lúc đó Tần Tử Quy đến Bắc Đại, con lại vào Bắc Đại Thanh Điểu ư?"

Cho dù điểm của cậu có tăng gấp đôi cũng không thể vào cùng trường với Tần Tử Quy được, đây chính là chênh lệch giữa cậu và Tần Tử Quy.

Dù có đi đâu thì Tần Tử Quy cũng sẽ luôn là người chói mắt nhất ưu tú nhất, còn cậu chỉ có thể dựa vào gia đình chu cấp mà sống cuộc sống tầm thường, trải qua những ngày tháng mờ nhạt. Thậm chí sau khi có app cầu được ước thấy cũng chỉ là phù du mà thôi.

Cho dù hôm qua Tần Tử Quy có nói họ sẽ mãi là người quan trọng nhất của nhau, nhưng Thịnh Diễn bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, không biết rằng liệu cậu có thể theo kịp bước chân của Tần Tử Quy hay không nữa.

Thật ra cậu đã sống cuộc sống thế này lâu lắm rồi, sống vô tư không tim không phổi cũng không có gì không tốt, nhưng mấy ngày liền luôn có người đến nói với cậu, nhắc nhở cậu phải nhận rõ hiện thưc, ngay cả người thân nhất của cậu cũng nói thế. Cảm giác trống rỗng mờ mịt cứ thế choán lấy toàn bộ cảm xúc Thịnh Diễn.

"Mẹ, mẹ cho con suy nghĩ lại đã."

Thịnh Diễn rũ mắt.

Hứa Khinh Dung thở dài: "Mẹ cũng không ép buộc con phải làm thế này hay thế nọ, chỉ là thành tích bây giờ của con như thế muốn học ở trong nước đúng là có chút khó khăn, tốt xấu gì chúng ta cũng phải có được cái bằng đại học chứ, đúng không con trai?"

Thịnh Diễn cảm thấy đúng là như thế, cậu cúi xuống nhìn đề thi toán bên cạnh rồi hỏi: "Vậy nếu như không cần ra nước ngoài mà con cũng có thể đỗ đại học thì sao?"

"Nhưng nếu như con không thi đỗ thì lúc đó cũng đã muộn rồi."

Hứa Khinh Dung đúng là đã xem xét mọi phương diện.

Thịnh Diễn cảm thấy cậu thậm chí còn chẳng tìm ra nổi lý do chính đáng nào để từ chối cả.

Cậu bứt một sợi trúc trơ ra ở trên chiếu điều hoà, chẳng nói năng gì.

Ông bà ngoại dù có thương cậu nhưng cũng cảm thấy Hứa Khinh Dung nói đúng, nhất thời chẳng biết nên tỏ thái độ gì.

Căn phòng rơi vào sự im ắng ngột ngạt.

Mãi đến khi tiếng chìa khoá tra vào ổ vang lên, Thịnh Diễn mới vội vàng nói: "Mẹ, mẹ cho con suy nghĩ kỹ đã, con sẽ sớm trả lời mẹ."

Hứa Khinh Dung cũng lùi một bước: "Vậy lần này con phải đánh cược thắng thầy Hoàng đã rồi nói sau, ít nhất cũng phải thi được 1 môn đạt trung bình thì mới có thể nói tiếp được, mấy cái khác mẹ cũng không muốn miễn cưỡng con. Con phải suy nghĩ thật kỹ, mẹ yêu con."

Nói xong thì cúp máy.

Đúng lúc này Tần Tử Quy bước vào phòng cảm nhận được bầu không khí không đúng, hỏi bà ngoại xong rồi đợi đến khi hai người vào bếp bận rộn thì mới ngồi xuống cạnh giường, nhìn cái gáy người kia: "Có chuyện gì sao?"

Thịnh Diễn há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết vì sao lại không nói nên lời.

Cậu nghĩ đến chuyện mình có khả năng sẽ ra nước ngoài, mà cũng chẳng phải là chênh lệch 1 múi giờ, có khi một năm cùng lắm thì gặp nhau được 1 lần, bình thường cũng không tiện liên lạc. Tần Tử Quy sẽ yêu đương kết bạn mới trong khi cậu chẳng hay biết gì, trong lòng tràn đầy buồn bực.

Ở chung nhiều năm như vậy rồi, họ chẳng khác nào hình với bóng, cậu đã coi Tần Tử Quy là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình, còn chẳng nghĩ đến chuyện có thể sau này hai người sẽ phải tách ra.

Nhưng mấy ngày nay, bất kể là chuyện Tần Tử Quy có thể sẽ yêu đương hay là chuyện sau khi lên đại học hai người có thể sẽ phải tách ra, những chuyện này đều nhắc nhở cậu bất cứ lúc nào Tần Tử Quy cũng có thể rời khỏi cuộc sống của cậu.

Suy nghĩ này khiến cậu cực kỳ không vui, nhưng cậu lại không thể nói được rốt cuộc là tại sao, mà cái không vui này cũng không thể nói cho Tần Tử Quy được.

Cho nên cậu tạm thời không nói chuyện mẹ muốn cậu ra nước ngoài cho Tần Tử Quy biết, chỉ lấp lửng trả lời rồi đưa bài thi ra trước mặt, cầm bút chọc chọc: "Tần Tử Quy, anh giảng cho tôi phần này đi."

Tần Tử Quy nghe thế thì khẽ nhướng lông mày.

Trước khi hắn ra khỏi cửa người nào đó còn làm nũng không muốn học, sao mà mới mua thuốc về một cái là lại ham học hỏi thế này rồi?

Như là cảm nhận được sự hoang mang của hắn, Thịnh Diễn đắp chăn nằm sấp trên giường, một tay cầm bút vẽ linh tinh một tay chống cằm, nói: "Lần này tôi muốn thi đạt."

Phải qua được 1 môn trước đã thì mới có thể chứng minh cho mẹ Hứa thấy là đầu óc cậu vẫn còn dùng được chứ không phải kẻ ngốc, cậu có thể học tập để vào được đại học thì mới có cơ hội đàm phán.

Tần Tử Quy nhớ lại vụ cá cược với Hoàng Thư Lương, nhìn dáng vẻ không thoải mái của Thịnh Diễn thì cũng không muốn miễn cưỡng cậu, khẽ khuyên nhủ: "Bây giờ đề có 5 trang thì cậu đã làm được 3 trang rồi, chỉ còn trang 110 điểm nữa thôi. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút. Nếu mà vẫn không được thì lúc đó tôi chép lại đề thi với viết kiểm điểm cho cậu."

"Không được." Thịnh Diễn từ chối thẳng thừng, "Dù gì thì anh cũng nói cho tôi biết đi, sao đề này lại khó như vậy chứ, mãi mà tôi vẫn không làm được."

Giọng điệu không hiểu bài có chút ấm ức, cứ như là bị đề toán bắt nạt.

Tần Tử Quy hoàn toàn có thể xác định Thịnh Diễn nhất định có vấn đề... Nhưng Thịnh Diễn không muốn nói thì hắn cũng không muốn gặng hỏi, dù gì Thịnh Diễn cũng chẳng giấu được. Mấy ngày nữa cậu nhất định sẽ tự thú thôi.

Cho nên hắn lẳng lặng nhìn cậu một cái, không hỏi gì nữa rồi nghiêng người, cầm bút giải phẫu đề toán đang làm khó Thịnh Diễn kia: "Cậu xem, trước tiên phải làm như này, sau đó như này, sau đó lại thế này là được rồi."

Đầu tiên là cái nào, sau đó là cái nào, cuối cùng là cái nào cơ?

Đầu Thịnh Diễn mê man đến mức chẳng nhìn rõ được gì, mũi cũng bị nghẹn không thở nổi, cậu nhìn đề toán chi chít chữ rồi lại nghĩ mình đường đường là con nhà giàu, rõ ràng đang bị bệnh mà lại không được nghỉ ngơi mà cứ một hai phải học tập, mà học lại còn không hiểu. Thế là không nhịn được mà ấm ức.

Cậu vùi mặt vào bài thi: "Tần Tử Quy."

"Sao?"

"Tôi thấy mình đáng thương chết mất."

"..."

Sao mà lại ấm ức đến độ này rồi?

Đáng thương hay không thì hắn không biết, hắn chỉ biết người trước mắt mình đáng yêu lắm lắm lắm.

Tần Tử Quy nhận ra sau khi làm lành, Thịnh Diễn càng ngày càng giống như khi còn bé rất thích làm nũng, nhất là lúc bị ốm chẳng khác nào một bé con thích khóc nhè, cho nên nhịn ham m/uốn muốn v/uốt ve cái đầu xù của cậu xuống: "Nếu thật sự không thoải mái thì không học nữa."

Vừa dứt lời Thịnh Diễn đã cố gắng chống đỡ: "Không được! Tôi phải học! Thân là người đàn ông Trung Quốc thì phải đọc sách của Trung Quốc!"

Gào xong thì lại ngã ụp xuống như là dùng hết sức lực toàn thân rồi vậy.

Tần Tử Quy: "..."

Chắc là vừa nãy hắn ra ngoài quên mua hạch đào rồi.

Nhưng Tần Tử Quy nhanh chóng nhận ra lần này Thịnh Diễn không nói đùa, cậu nói thật.

Lúc mẹ Hứa mang thai Thịnh Diễn thì gặp cảnh bố Thịnh Diễn hy sinh, đau thương quá độ dẫn đến sinh non.

Sinh non cộng thêm khó sinh nên từ bé thể chất Thịnh Diễn đã không được tốt lắm.

Mặc dù sau đó được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương che chở nuôi lớn, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn nhiều nhưng chỉ cần bị ốm một cái thì sẽ bị nặng hơn người bình thường nhiều, cũng càng khó hồi phục hơn.

Cả cuối tuần Thịnh Diễn đều ốm yếu, đầu nặng đến mức chỉ muốn nằm sấp xuống, cơm cũng chẳng ăn được mấy. Nói chuyện đặc giọng mũi, chóp mũi thì đỏ bừng.

Nhưng vẫn cố chấp gục trên bàn vừa đọc công thức vừa làm toán, làm được một lúc thì đầu gục xuống, gục một một rồi lại cố gắng tiếp tục làm.

Đợi đến chiều chủ nhật thì bao nhiêu sức lực toàn thân coi như cạn kiệt, cả người nằm bẹp ds trên bàn, mắt cũng không mở nổi.

Tần Tử Quy rửa bát giúp bà xong đi ra nhìn thấy thì tưởng Thịnh Diễn ngủ gật trên bàn, nhưng mặt lại đỏ bừng cả lên. Hắn nhíu mày đến gần sờ một cái, kết quả nóng bỏng cả tay.

Tần Tử Quy không nói hai lời đã trực tiếp rút cái bút ra khỏi tay Thịnh Diễn, gọi: "Thịnh Diễn, tỉnh dậy đi!"

Thịnh Diễn cảm thấy mình thật sự đã dùng hết sức lực mới có thể mở mắt ra được, nhìn thấy Tần Tử Quy thì mơ màng khàn giọng hỏi: "Sao thế? Mấy giờ rồi? Có phải đến giờ về trường rồi không? Nhưng mà tôi vẫn còn chưa làm xong nữa."

Bình thường là tối chủ nhật học sinh sẽ quay lại trường, sau đó đến giờ tự học buổi tối sẽ luân phiên có những bài kiểm tra của từng môn, tuần này đến lượt kiểm tra toán.

Tần Tử Quy thấy Thịnh Diễn lúc này vẫn nhớ chuyện phải học bài thì vừa tức mình vừa đau lòng, cố gắng khống chế cảm xúc rồi dịu giọng: "Chưa, bây giờ vẫn còn sớm. Chúng ta đến bệnh viện trước đã, khám xong thì chiều đến trường sau."

Nhưng Thịnh Diễn nghe được "Vẫn còn sớm" thì cố gắng chống người dậy, cầm bút lên lần nữa rồi mở to mắt đọc: "Cho hàm f(x) đồng biến..."

"Đừng làm nữa, chúng ta đến bệnh viện."

Tần Tử Quy lại lấy bút của cậu ra, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Thịnh Diễn lại không nghe, đẩy hắn: "Không cần, đã nói là tôi không sao rồi."

"Thịnh Diễn!"

Hai ngày nay Tần Tử Quy đã hỏi Thịnh Diễn nhiều lần, Thịnh Diễn chỉ nói cậu không sao. Kết quả hôm nay bị sốt, bao nhiêu cảm xúc đau lòng lẫn sốt ruột không thể kiềm lại được, giọng điệu cũng nặng hơn thường ngày.

Vốn dĩ cơ thể Thịnh Diễn đã khó chịu sẵn, trong lòng cũng ấm ức phiền muộn vì lời nói của Hứa Khinh Dung và Hoàng Thư Lương, bây giờ tự nhiên bị Tần Tử Quy hung dữ thì không chịu nổi nữa, bộc phát: "Anh hung dữ cái gì! Tôi không học thì mấy người nói tôi, bây giờ tôi học thì lại hung dữ với tôi, anh đến cùng là muốn làm gì chứ hả!"

Tần Tử Quy không để ý đến chữ "mấy người" này, chỉ cảm thấy Thịnh Diễn hoàn toàn không quan tâm đến sức khoẻ của cậu, nhưng nhìn dáng vẻ ốm yếu của cậu thì lại mềm lòng muốn dỗ dành.

Thế là lại bình tĩnh nói đạo lý với cậu: "Cậu muốn học tập tôi không cản, nhưng không phải là bị bệnh thế rồi vẫn muốn học. Tôi đã nói rồi, cho dù thua cược với hlt thì tôi sẽ đi chép bài thi, toii đi viết kiểm điểm, cậu không cần gấp một hai ngày này."

"Ai nói tôi không vội! Anh không biết gì hết!" Thịnh Diễn nghĩ đến chuyện mình khó chịu bằng này rồi mà Tần Tử Quy vẫn hung dữ với mình, rốt cuộc không kìm nén được nữa. Chưa chờ Tần Tử Quy nói xong cậu đã lớn tiếng nói bằng giọng mũi: "Tôi chỉ thiếu một hai ngày này thôi anh biết không? Lần này thi tôi nhất định phải qua, nếu không thì mẹ tôi sẽ bắt tôi phải ra nước ngoài."

Vừa nghe thấy mấy tiếng "phải ra nước ngoài", Tần Tử Quy thoáng giật mình.

Thịnh Diễn chỉ thấy cậu khó chịu muốn chết, cũng chẳng giữ lại gì mà phô hết những ấm ức của mình ra.

"Anh nghĩ tôi thích học ư? Không hề! Tôi chỉ thích bắn súng thôi, tôi cũng vào đến đội thành phố rồi, nhưng tôi lại không biết sau này mình sẽ làm gì cả. Nhưng anh thì khác, anh có thể dễ dàng thi vào được Thanh Hoa Bắc Đại, anh chắc chắn sẽ đến Bắc Kinh, nhưng tôi thì không làm được. Không chỉ là không thi được, tôi thậm chí còn không cả đến được Bắc Kinh học. Tôi chỉ còn nước ra nước ngoài, nhưng tôi không muốn! Từ nhỏ đến lớn lúc nào chúng ta cũng ở cạnh nhau, tôi không muốn đi học một mình, tôi muốn học đại học với anh cơ. Nhưng ai bảo đầu óc tôi ngu dốt không học được cái gì, đi thi cũng không bằng được một nửa điểm của anh, anh nói xem tôi phải làm gì bây giờ?"

Vì bị sốt nên chóp mũi đuôi mắt Thịnh Diễn đỏ bừng hết, lúc nói chuyện cũng là giọng mũi nồng nặc, ngẩng đầu lớn tiếng với Tần Tử Quy nhưng cảm giác như sắp khóc mất rồi.

Tần Tử Quy cúi đầu nhìn cậu, nghe cậu nói từng câu từng câu, đột nhiên có cảm giác đau lòng khó tả.

Thịnh Diễn chỉ cảm thấy ấm ức khổ sở lại bất lực, nói hết ra xong thì lại cảm thấy như là... cậu đang giận chó đánh mèo lên Tần Tử Quy, thật sự rất không có tí đạo lý nào.

Cho nên dừng lại một chút, quay đầu nhìn gói giấy ăn, giọng mũi vẫn nồng nặc rầu rĩ nói: "Xin lỗi anh, không phải tôi cố ý giận dỗi gì lên anh, chỉ là..."

Cổ họng cậu nghẹn lại.

"... Chỉ là tôi không muốn kém anh nhiều như vậy thôi."

*

Lời editor: Mấy nay Thịnh Diễn suy quá:<

Hết chương 29.