Quà tặng của Thịnh Diễn chưa chuẩn bị xong nhưng khí thế thì phải có, đặt cốc bia xuống lau miệng một cái rồi hống hách nói.
Tần Tử Quy vừa mới cảm ơn mọi người xong, quay đầu lại nhìn cậu đầy khó hiểu.
Thịnh Diễn đứng dậy, tỏ vẻ chả có gì to tát: "Thì cứ đi theo tôi, tôi có quà cho anh."
Chu Bằng rất không có mắt nhìn, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Diễn có quà gì mà phải tặng giấu bọn này thế, lại còn bí ẩn vậy nữa?"
Thịnh Diễn quay lại trừng mắt với nó: "Liên quan gì đến mày?"
Giọng điệu cực kỳ hung dữ.
Chu Bằng ấm ức rụt đầu: "Không nói thì không nói, hung dữ cái gì."
Tần Tử Quy nhất thời cũng không nghĩ ra Thịnh Diễn định tặng quà gì cho mình mà phải làm đến mức thần bí như thế, nhưng Thịnh Diễn nói cái gì thì là cái đó, hắn chậm rãi đi theo cậu ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa đã bị Thịnh Diễn đưa đến một góc bí mật, sau đó kéo vào trong góc tường kéo cổ áo sơ mi ra.
Tần Tử Quy tự nhiên bị đối xử thô bạo: "?"
Thịnh Diễn muốn làm gì?
Sững sờ một hồi mới nhận ra món quà Thịnh Diễn định tặng cho mình là cái gì, Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn rối rắm trước mặt thì không nhịn được khẽ nhướn mày.
Đừng nói là bình dấm này coi những lời trêu chọc hôm đó của hắn là thật nhé?
Có điều dù là thế thì nhất định người nào đó cũng không có can đảm như thế.
Quả nhiên, bé con còn chưa làm gì, mới đẩy Tần Tử Quy vào góc tường thôi mà vành tai đã đỏ bừng lên, nhưng vì muốn thể hiện phong độ đàn ông nên vẫn nâng cằm nói: "Món quà này của tôi người khác không thể nào tặng được."
Tần Tử Quy dựa vào tường, hai tay đút túi ung dung nhìn cậu: "Ừm, đúng vậy, người khác không tặng được. Nên nếu như cậu thật sự muốn tặng thì nhất định chính là món quà tốt nhất tôi được nhận trong năm nay."
Đương nhiên là tốt nhất!
Nhưng Thịnh Diễn đẩy Tần Tử Quy vào góc tường xong, chống tay nửa ngày, cổ áo cũng vạch ra rồi, đầu cứ cọ tới cọ lui trước mặt Tần Tử Quy nhưng không tài nào hạ miệng được.
Mắt thấy ý cười trong mắt Tần Tử Quy càng lúc càng rõ, vành tai Thịnh Diễn càng lúc càng đỏ, cuối cùng không thể bất chấp tất cả được nên chỉ có thể đẩy Tần Tử Quy ra sau, ra vẻ rộng lượng nói: "Thôi bỏ đi, làm người không thể lúc nào cũng đi so sánh được."
Tần Tử Quy nhịn cười, cố ý nói chậm: "Vậy cậu không sợ tôi thích quà của người khác à?"
"Thích thì thích, mọi người đều độc thân, này thì có há gì." Thịnh Diễn cố gắng làm cho mình ra vẻ hiểu chuyện một chút, nói xong thì xoay người đẩy cửa phòng ra.
Còn mọi người trong phòng đang vây quanh bức tranh chữ tự thêu của Dụ Thần tấm tắc khen.
Cẩu Du chống cằm gật đầu tán thưởng: "Được nha chị Dụ, không nhìn ra chị lại còn có thủ pháp bậc này."
Trần Du Bạch cũng ngồi trên ghế cao, chân dài khẽ đong đưa: "Bức tranh lớn như vậy, chắc là phải tốn không ít công sức."
Chu Bằng đã bị câu chuyện thầm mến nó tự vẽ ra làm cảm động phát khóc, vừa vuốt ve bức tranh thêu chữ thập kia vừa lau nước mắt: "Cái này thêu suốt một tháng trời đó. Chị Dụ, chị thật sự rất yêu cậu ấy, em cảm động quá đi mất!"
"Cút đi." Dụ Thần ghét bỏ đá Chu Bằng một cái.
Sau đó bị Lâm Khiển kéo sang một bên, nói nhỏ vào tai: "Cậu thật sự thích thầm Tần Tử Quy à?"
"Không mà," Dụ Thần cũng nói nhỏ, "Chỉ là tôi ngưỡng mộ người ta học giỏi thôi, cậu có thể hiểu là một kiểu theo đuổi thần tượng ấy."
Lâm Khiển cảm thấy chị em mình đúng là nhân tài: "Vậy cậu còn bỏ ra một tháng trời thêu cái này, không ngại mệt ư?"
"Cái này thì có là gì, cũng không phải mới học thêu." Vẻ mặt Dụ Thần vẫn bình thường, "Tôi là trưởng ban thủ công của hội học sinh trường mà, cậu đâu phải không biết, mấy cái kiểu này ở nhà tôi có nhiều lắm, lần này tôi chỉ là chọn một người để luyện tay thôi. Cậu thích gì thì đến sinh nhật của cậu tôi tặng cậu bức "Mọi điều thành sự thật" nhá?"
Lâm Khiển: "..."
Thì ra là tự tay thêu một tháng như thế.
Nhưng Thịnh Diễn nắm tay nắm cửa đứng đó không biết, cậu chỉ tự nhiên phát hiện ra mình lại đi so sánh này nọ.
Cậu không cảm thấy Dụ Thần có gì không đúng, cũng không cảm thấy Tần Tử Quy có gì sai, chỉ là cảm giác mất hứng đơn thuần, có lẽ là do ghen, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Tóm lại trong nhất thời cậu chưa rõ ràng tại sao mình lại mất hứng.
Còn Trần Du Bạch ngồi bên trong liếc cái đã nhìn thấy cậu và Tần Tử Quy đứng ngoài cửa, hỏi: "Tặng quà xong rồi à?"
"Không, tôi quên mang đi, lần sau nói tiếp." Thịnh Diễn luôn nóng nảy trước mặt Tần Tử Quy, nhưng khi có nhiều bạn bè thì lại không muốn làm hỏng không khí nên trở lại dáng vẻ đại thiếu gia bình thường tỏ vẻ không có gì, ngồi lại sô pha.
Tần Tử Quy đi theo sau cậu.
Tần Tử Quy cũng đi theo sau cậu, không phản bác.
Trần Du Bạch cũng không nghĩ nhiều, sau khi đổi nhạc thành mấy bài ballad thì lấy ra một cái hộp lớn trong cặp ra đặt lên bàn: "Được rồi, nếu bữa mở màn đã xong thì chúng ta bắt đầu bữa chính."
"Bữa chính?" Lời này vừa nói ra, mấy cái đầu khác liền tiến lại gần.
Trần Du Bạch lấy game ra rồi giải thích: "Đây là trò chơi tôi mới mua trên Taobao, cái này là bàn xoay, xoay đến ai thì người đó sẽ rút một tờ giấy trên cái hộp nhỏ ở bên cạnh rồi hỏi tất cả mọi người. Tất cả mọi người hoặc là chọn nói sự thật, hoặc là tự phạt uống 1 ly rượu. Nếu mọi người đều chọn nói sự thật thì người rút giấy phải uống 1 ly."
Lâm Khiển: "Đúng là chả có tí gì kỹ thuật cao nhỉ?"
Trần Du Bạch cười: "Không cần kỹ thuật cao, chỉ là chơi kí.ch thích một tí, sao, dám chơi không?"
"Này thì có gì mà không dám?" Chu Bằng là người không có bí mật gì, nó cảm thấy mình nhất định thắng chắc game này luôn, nói xong thì quay đầu nhìn Thịnh Diễn đang ngồi trong góc sô pha nghịch điện thoại với cả Tần Tử Quy ngồi bên cạnh bóc quýt cho cậu, "Anh Diễn, Tần Tử Quy, chơi không?"
"Hai đứa nó nhất định phải chơi, đây là sân nhà bọn đấy còn gì." Không chờ hai người trả lời, Trần Du Bạch đã cười nhếch một cái với Tần Tử Quy, "Đúng không ông chủ Tần?"
Hai đứa này hôm nào cũng ngồi sau ức hiếp y, hôm nay y nhất định phải tìm cách rút giấy đúng câu khó để báo thù.
Tần Tử Quy không trả lời y, chỉ nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn: "Anh Diễn, dám chơi không?"
Nếu hắn hỏi Thịnh Diễn có chơi không thì đáp án nhất định sẽ là không. Nhưng hắn lại hỏi Thịnh Diễn dám chơi không, vậy Thịnh Diễn chỉ có thể có 1 đáp án: "Không phải chỉ là một trò chơi thôi à, có gì mà không dám?"
Tần Tử Quy không chút ngoài ý muốn cười, rồi thản nhiên gật đầu với Trần Du Bạch: "Được, tuỳ cậu."
"Được, thế thì đến đây, ngồi xếp bằng đi." Trần Du Bạch bày game.
Dụ Thần hiếu kỳ hỏi Lâm Khiển một câu: "Bình thường Tần Tử Quy cũng thích cười thế này à?"
Lâm Khiển thở dài: "Cậu nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là do được người nào đó kích hoạt thôi, cậu chờ thêm chút nữa thì biết."
Được người nào đó kích hoạt là sao?
Không đợi Dụ Thần nhớ lại cảnh Tần Tử Quy mới cười vừa nãy, Trần Du Bạch đã đặt số trước mặt cô nàng: "Ưu tiên nữ trước, Lâm Khiển số 1, Dụ Thần 2, Tần Tử Quy 3, Thịnh Diễn 4, tôi 5, Chu Bằng Cẩu Du 6 với 7, trò chơi chính thức bắt đầu."
Nói xong thì xoay bàn xoay, con trỏ quay vài vòng rồi vừa hay dừng lại ở số 2, Dụ Thần được rút thăm.
Dụ Thần cũng không ngại, đưa tay vào trong cái hộp kia rút ra rồi nhìn: "Xin hỏi cậu còn độc thân không?"
Dứt lời, Trần Du Bạch đã cười: "Cậu có vận may kiểu gì ấy, rút trúng vấn đề này. Mọi người ở đây làm gì có ai không độc thân, uống đi."
Nói xong thì đẩy ly rượu đến trước mặt Dụ Thần.
Dụ Thần cũng tự nhận mình đen, đang định uống thì một bàn tay trắng trẻo thon dài đã nâng ly rượu lên trước cô, rồi uống một hơi cạn sạch.
Dưới ánh mắt trì trệ của mọi người, Tần Tử Quy thản nhiên đặt ly rượu xuống: "Tôi không trả lời được."
Bởi vì hắn thấy mình không độc thân, nhưng bạn trai tương lai của hắn lại dường như tạm thời không nghĩ thế, nên vấn đề này bây giờ hắn đang không trả lời được.
Trần Du Bạch nghe thấy câu này thì khiếp sợ: "Không phải chứ lão Tần, cậu có bạn gái từ khi nào cơ? Sao tôi lại không biết?"
Tần Tử Quy nhấc mắt liếc y một cái: "Tôi nói tôi có bạn gái lúc nào?"
Trần Du Bạch: "Cậu không có bạn gái thì trực tiếp nói là mình độc thân không phải là được rồi à."
"Tôi không trả lời không có nghĩa là tôi không độc thân, tôi chỉ không muốn trả lời thôi." Tần Tử Quy đáp lại hợp tình hợp lý.
Trần Du Bạch cảm thấy hắn rất không nói đạo lý: "Hành vi này của cậu sao lại kỳ cục thế hả? Hay là cậu muốn che chở Dụ Thần nên cố ý không để cô ấy phải uống rượu chứ gì?"
Dứt lời, Dụ Thần và Thịnh Diễn cầm ly rượu trong tay đều đồng thời ngẩng đầu lên.
Dụ Thần: "?"
Cô có vinh dự cỡ đó sao?
Thịnh Diễn: "??"
Tần Tử Quy đang thả thính con gái nhà người ta à?
Trước mặt nhiều người như thế Tần Tử Quy không dễ gì giải thích, chỉ có thể nhìn Thịnh Diễn vốn đã nâng ly rượu lên "cạch" một cái đặt xuống, tức giận ném ra sáu chữ: "Tôi độc thân! Người tiếp theo."
Tần Tử Quy là định ám chỉ Thịnh Diễn sớm cho mình một danh phận: "..."
Cái tên Trần Du Bạch này đáng lẽ không nên được ra đời.
Không chờ hắn nghĩ cách dỗ dành Thịnh Diễn, bàn xoay đã chuyển động lần nữa, lần này vừa hay chỉ vào hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tần Tử Quy chỉ có thể đưa tay vào trong hộp bên cạnh rút tờ giấy ra, nhìn qua rồi thản nhiên nói: "Hãy nói ra tên người mình thích, nếu không có thì trả lời không có."
Đọc xong thì ngước mắt lên nhìn Thịnh Diễn.
Thịnh Diễn nghe được yêu cầu thì cả người cứng đờ không dám nhúc nhích: "..."
Yêu cầu ma quái gì đấy hả?
Bỏ đi, uống thì uống, đàn ông chân chính không sợ uống rượu.
Nhưng là trước đó Thịnh Diễn chưa từng uống rượu bao giờ, uống một ly này xong cổ họng có hơi khó chịu.
Cũng may cả Trần Du Bạch lẫn Lâm Khiển đều uống nên Thịnh Diễn lẫn vào đó không có vẻ gì quá là lúng túng.
Chỉ là ở nơi người khác không nghe thấy, Thịnh Diễn nghe thấy Tần Tử Quy cười khẽ: "Bé nhút nhát!"
Thế là tai Thịnh Diễn đỏ bừng.
Cậu muốn để Tần Tử Quy biết cái gì gọi là không hề nhát tí nào!
Đến lượt tiếp theo, Chu Bằng hỏi: "Gần đây gặp được người khiến trái tim mình xao xuyến không?"
Thịnh Diễn: "..."
Được rồi, cậu uống.
Lại thêm cốc bia nữa, Thịnh Diễn quyết định không được sợ vấn đề tiếp theo nữa.
Nhưng mấy yêu cầu đằng sau hầu như đều nói đến chuyện tình cảm, Thịnh Diễn như là bị vả mặt, tai càng lúc càng đỏ, người cũng càng lúc càng mềm.
Tửu lượng của Tần Tử Quy tốt nhưng cũng chỉ cười uống cùng cậu.
Sau vài vòng, một lần nữa đến lượt Tần Tử Quy, hắn rút ra một câu: "Hãy nói ra ba hoặc nhiều hơn lý do thích tôi."
Trần Du Bạch cũng uống vài chén nên hơi lâng lâng, nghe thấy thế thì trực tiếp nói: "Cái này dễ, để tôi nói trước. Lão Tần vẻ ngoài đẹp trai, làm việc chu đáo khiến người ta có cảm giác an toàn, còn rất kiên nhẫn."
Chu Bằng Cẩu Du thì nằm sấp ra bàn nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: "Hội trưởng Tần thật sự rất tốt, mỗi lần kiểm tra đều chỉ trừ có tí điểm, chưa bao giờ tịch thu điện thoại cũng như lén lút báo cáo giáo viên, thỉnh thoảng còn nói tốt bọn này trước mặt thầy cô, hơn nữa thành tích lại tốt, đầu óc thì thông minh cái gì cũng biết, mùa hè đứng cạnh còn có thể tự động hạ nhiệt, tiết kiệm điện."
Lâm Khiển cũng khách quan: "Xinh đẹp như hoa, có nhan sắc có trí tuệ, dịu dàng hiền thục, cần cù giữ gìn gia đình."
Cuối cùng đến Dụ Thần, cái này đúng là sân nhà của cô, trước khi khen ngợi còn cố ý uống thêm ngụm bia làm dịu cổ họng: "Đầu tiên, nam thần của tôi đẹp trai, chiều cao theo tôi thấy chắc phải 1m87, vai rộng eo hẹp chân dài, tỷ lệ dáng người cực chuẩn. Nhất là khí chất lạnh lùng hiếm thấy, rất hấp dẫn. Thứ hai, thông minh, thông minh từ trong ra ngoài, nhìn đã biết là sau này sẽ kiếm được nhiều tiền, đấy là sức hấp dẫn từ trí tuệ của người đàn ông rất khó cưỡng. Thứ ba, người vừa đẹp trai tính tình còn tốt bụng. Tôi nhớ mãi hồi thi kiểm tra đầu vào lớp 10, buổi thi cuối cùng mưa tầm tã, nam thần của tôi mặc áo sơ mi trắng từ trên trời rơi xuống đưa cho tôi chiếc ô, an ủi tôi là việc học rất đơn giản, không nên bỏ cuộc. Vậy nên tôi mới có được thành tích như lớp 6 bây giờ. Cho nên nam thần của tôi đi đâu cũng được người ta yêu thích."
Thì ra còn có chuyện như thế.
Khó trách Dụ Thần coi Tần Tử Quy là nam thần.
Thịnh Diễn hiểu rõ mình không phải là ghen, vì lúc đó nếu đổi lại là cậu thì nhất định cậu cũng sẽ nhường ô cho Dụ Thần rồi an ủi cô, nhưng không hiểu vì sao khi nghe được những lời này, trong lòng Thịnh Diễn lại có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời, buồn bực chán nản bực bội, lại cảm thấy cậu không nên cảm thấy như thế.
Sau khi uống vài chai bia thì đầu óc cậu cũng lơ mơ, không nghĩ được nhiều, dứt khoát rót thêm cốc bia nữa.
Trần Du Bạch uống không ít hơn cậu, cũng đang nằm úp sấp ám ách nói: "Không phải chứ Thịnh Diễn, cậu ghét Tần Tử Quy đến mức đó à, cậu tình nguyện uống bia cũng không muốn khen cậu ấy?"
"Ai nói tôi ghét Tần Tử Quy?" Thịnh Diễn cúi đầu nhéo mi tâm.
"Được, cậu không ghét cậu ấy nhưng cậu lúc nào cũng tức giận với cậu ấy là thật, có nhiều khi tôi cũng chả hiểu sao ngày nào cậu cũng nổi giận với Tần Tử Quy được. Nếu tôi là Tần Tử Quy thì tôi cũng chả để ý đến cậu." Trần Du Bạch uống mấy chai bia, gì cũng dám nói.
Rượu từ từ bốc lên đỉnh đầu, Thịnh Diễn không còn quá tỉnh táo, tính tình ngây thơ của tụi con trai bị khơi dậy: "Nhưng Tần Tử Quy cứ thích để ý đến tôi đấy, không chỉ để ý mà còn cực kỳ để ý tôi mà không thèm để ý đến cậu, tức chết cậu."
"Tôi thì có gì mà phải tức chết, tôi cũng chả thèm muốn cậu ấy. Ngược lại những bạn nữ theo đuổi cậu ấy có khi sắp bị cậu ấy làm cho tức chết kìa, ngày nào cũng xếp hàng đi mua trà sữa cho cậu ta, kết quả một cốc cũng không nhận, lại còn tự đi xếp hàng mua trà sữa cho cậu. Lại còn bảo tôi nghĩ cách để đưa cho cậu mà cậu không biết, thế mà cậu còn không thèm. Cậu nói xem những bạn nữ kia biết thì có phải là tức chết không ư ư ư..."
Trần Du Bạch nói được một nửa thì bị Lâm Khiển bịt miệng.
Thịnh Diễn nghiêng đầu nhìn Tần Tử Quy, hung dữ nói: "Sao anh chưa bao giờ nói với tôi là có rất nhiều bạn nữ theo đuổi anh?"
Tần Tử Quy: "..."
Loại chuyện này hắn cũng không tiện nói cho Thịnh Diễn.
Nháy mắt não Thịnh Diễn bổ ra một đống chuyện, trong năm cậu và Tần Tử Quy chiến tranh lạnh có biết bao nhiêu bạn nữ thấy Tần Tử Quy với cậu không đi chung nữa thì ngày nào cũng hỏi han ân cần với Tần Tử Quy, vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện.
Bỏ đi, không cần bổ não, bên cạnh đây có hẳn một bằng chứng sống đây, quả thực đúng là đối xử với Tần Tử Quy như nam thần, vừa tặng trà sữa lại thật lòng khen ngợi, còn chuẩn bị quà tặng có ý nghĩa như thế, so sánh với cậu, cậu đúng là vừa hung hăng với Tần Tử Quy lại còn đòi hắn phải chăm sóc mình, cái gì cũng không biết.
Tần Tử Quy tốt như thế, cậu không giấu được, người khác cũng biết, mà Tần Tử Quy lại không phải của cậu.
Thịnh Diễn nghĩ thế, tự nhiên đứng dậy: "Tôi muốn về nhà."
"?" Những người còn lại nhìn hai đứa trai thẳng vì một đứa con trai khác mà cãi nhau say sưa, tự nhiên thấy Thịnh Diễn đùng cái nói thế thì không khỏi hỏi: "Sao lại về nhà?"
Họ nghĩ là Thịnh Diễn hơi say thôi, nhưng Tần Tử Quy đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thịnh Diễn uống từ nãy đến giờ, nhạy cảm nhận ra đây là chút lí trí cuối cùng của Thịnh Diễn trước khi say hoàn toàn.
Cho nên hắn nhìn giờ rồi nói: "Đợt này bọn tôi ở nhà bà ngoại Thịnh Diễn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi nên phải về trước."
Nói xong thì đứng dậy, dặn dò Cẩu Du vài câu nhờ KTV gửi chuyển phát nhanh chỗ quà kia về nhà rồi tự nhiên dắt Thịnh Diễn, nói tạm biệt, ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa xuống đến thang máy, Thịnh Diễn đứng trên bậc thềm gác đầu lên vai Tần Tử Quy, giống như một đứa trẻ chơi xấu nói: "Đầu tôi choáng quá, tôi không muốn đi nữa, không đi nổi."
Quả nhiên bắt đầu say rồi.
Tần Tử Quy đỡ cậu: "Vậy chúng ta bắt taxi về nhé?"
"Không đâu, ngồi xe cũng bị choáng."
Khi còn bé Thịnh Diễn bị say xe rất nghiêm trọng, cho nên luôn không thích ngồi xe.
Tần Tử Quy bèn hỏi: "Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Diễn lẩm bẩm: "Tôi muốn anh cõng cơ."
Nghe thấy yêu cầu này thì Tần Tử Quy cúi đầu cười: "Ừm, được, vậy để anh Tử Quy cõng em về nhé, đứng ngoan nào."
Tần Tử Quy nói xong thì đi xuống hai bậc thang, xác nhận Thịnh Diễn đứng vững mới xoay người.
Còn Thịnh Diễn cũng nằm sấp lên lưng hắn, ôm lấy cổ hắn.
Tần Tử Quy cõng cậu đi dọc theo con hẻm nhỏ yên tĩnh dưới trời đêm, từ từ đi về nhà.
Giống như khi còn bé, mỗi lần Thịnh Diễn chơi ở ngoài đến mệt mỏi không đi nổi nữa, mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Thật ra Thịnh Diễn chỉ nhỏ hơn hắn 1 tuổi,, nhưng vì từ nhỏ hắn đã cao hơn bạn bè đồng trang lứa mà khi bé Thịnh Diễn lại gầy hơn các bạn, nên cảm tưởng như hắn lớn hơn Thịnh Diễn rất nhiều.
Cũng giống như bất kể Thịnh Diễn có náo loạn cỡ nào thì hắn cũng có thể nuông chiều cậu.
Thịnh Diễn nằm sấp trên lưng Tần Tử Quy, vì đầu óc mê man mà vùi đầu vào sâu trong cổ Tần Tử Quy, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, ôm chặt cổ hắn như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Thật ra vừa nãy Tần Tử Quy đã thấy tâm trạng của cậu không đúng lắm, nên mới khẽ hỏi: "A Diễn, cậu có thể nói cho tôi biết hôm nay vì sao lại không vui không?"
Thịnh Diễn ôm chặt cổ hắn hơn mà không nói gì.
Tần Tử Quy lại hỏi: "Là vì ghen à?"
Thịnh Diễn vẫn ôm chặt cổ hắn, vẫn không nói gì.
Cậu không nói, Tần Tử Quy cũng không hỏi nữa.
Thịnh Diễn nằm sấp trên lưng hắn cũng không ngoan, tự nhiên ngọ nguậy sau người Tần Tử Quy như chó con gặm người, cắn hắn một cái.
Tần Tử Quy cho là cậu đang giận dỗi nên không nói gì.
Thịnh Diễn lại cắn cái nữa.
Tần Tử Quy vẫn không nói gì.
Thịnh Diễn lại cắn cái nữa.
Tần Tử Quy bị cậu làm cho ngứa ngáy không chịu nổi, không nhịn được hỏi: "Cậu là chó con à?"
Thịnh chó con nằm sấp trên lưng hắn, rủ rỉ: "Cắn cổ anh rồi thì anh chính là người của tôi, người khác không được phép đụng vào."
Tần Tử Quy khựng lại, nhớ đến cuốn tiểu thuyết tịch thu được của Lâm Khiển viết y như thế, khoé môi không kiềm được cong lên: "Ừm, vậy cắn nữa đi."
Thịnh Diễn lại cắn thêm cái nữa, sau đó uể oải cúi đầu: "Nhưng tôi không có pheromone."
Bình thường học hành không nghiêm túc, nhưng mấy cái thứ linh tinh này thì nhớ nhanh lắm.
Tần Tử Quy thấp giọng cười dỗ dành: "Không có pheromone thì tôi cũng là người của cậu."
"Mới không phải của tôi đâu."
"Tôi hứa với cậu tôi là vợ cậu, tôi chính là của cậu."
Thịnh Diễn lại buồn bực vùi vào cổ Tần Tử Quy không nói gì nữa.
Tần Tử Quy cũng không hỏi nữa.
Hắn cảm giác được đúng là Thịnh Diễn thích hắn, cũng cảm giác được trong lòng Thịnh Diễn còn một chút cảm xúc chưa lắng xuống nên hắn tình nguyện chờ Thịnh Diễn, chỉ là hắn không biết chuyện Thịnh Diễn để ý nhất rốt cuộc là cái gì.
Mãi đến khi về nhà, Tần Tử Quy đặt Thịnh Diễn lên giường định thay đồ ngủ cho cậu thì Thịnh Diễn mới giận dỗi nói một câu: "Nhưng anh đã sớm là vợ tôi rồi mà anh vẫn nhận quà của người khác."
Tần Tử Quy cởi cúc áo sơ mi giúp cậu, tay chợt dừng lại rồi dịu dàng hỏi: "Tôi thành vợ cậu từ khi nào cơ?"
Thịnh Diễn nói không chút suy nghĩ: "4 tuổi."
Tần Tử Quy: "..."
Câu trả lời hơi bất ngờ.
Thấy Tần Tử Quy khựng lại, Thịnh Diễn cảm thấy hắn định quỵt nên đứng dậy đi vào phòng bà ngoại.
Hai ông bà đang xem phim ở bên ngoài, Thịnh Diễn đi một đường vào mở két sắt ra, lấy hòm kho báu rồi quay lại phòng mình, lấy ra một tấm thiệp nhỏ màu hồng cho hắn xem: "Anh xem đi! Giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn!"
Đúng là giấy chứng nhận kết hôn, mặt trên còn vẽ hai người que, viết ba chữ Diễn Diễn với anh Tử Quy rồi "Giấy chứng nhận kết hôn".
Trường phái sáng tạo trừu tượng cỡ này, nhìn là biết kiệt tác của ai.
Tần Tử Quy mới nhớ ra lúc còn bé ở trường mẫu giáo hay chơi trò gia đình, mấy bé gái thích Thịnh Tiểu Diễn lắm, một hai đòi cậu đóng vai bố, cậu lại một hai đòi hắn đóng vai mẹ, lúc đó còn nghiêm túc làm nhiều đồ lắm, không nghĩ tới còn có cả giấy chứng nhận kết hôn.
Cho nên bảo bối Thịnh Tiểu Diễn không cho hắn nhìn chính là mấy thứ này. Cũng không biết đến khi tỉnh rượu có hối hận không nữa.
Ngón tay Tần Tử Quy khẽ vuốt ve tờ giấy chứng nhận kết hôn, cảm nhận được dấu vết năm tháng để lại, tự nhiên phát hiện thì ra đã nhiều năm vậy rồi nhưng hắn và Thịnh Diễn vẫn chỉ là hai đứa trẻ để ý nhau cần có nhau nắm chặt tay nhau chưa từng thay đổi.
Hắn ngồi bên giường, ngẩng đầu nhìn Thịnh Diễn: "Vậy sao bây giờ cậu lại không muốn tôi làm vợ cậu nữa?"
Thịnh Diễn cảm thấy đầu mình hơi choáng, nằm sấp trên giường dùng chút ý thức còn sót lại trả lời: "Vì bây giờ không giống như lúc bé nữa."
"Sao lại không giống?"
"Khi còn bé anh rất đáng thương, anh chỉ có tôi cần anh, chỉ có tôi dính lấy anh, chỉ có tôi thích anh cho nên anh mới thích tôi. Nhưng bây giờ anh không giống, bây giờ có rất nhiều người thích anh, rất nhiều người tốt với anh. Tôi sợ anh gặp được càng nhiều người sẽ phát hiện ra thật ra tôi không phải là người tốt với anh nhất, cũng không phải người cần anh nhất. Tính tình tôi còn thối hoắc, có thể anh sẽ không thích tôi nữa." Thịnh Diễn buồn bực vùi đầu trong gối, giống như một đứa trẻ ấm ức.
Cho tới bây giờ Tần Tử Quy chưa từng nghĩ Thịnh Diễn sẽ lo lắng như thế.
Hắn sờ gáy Thịnh Diễn: "A Diễn, em còn nhớ câu chuyện về hoàng tử bé và hồ ly nhỏ anh kể cho em không?"
Đầu Thịnh Diễn hơi mê man nhưng vẫn nhớ rõ.
Giọng nói Tần Tử Quy dịu dàng mà chắc nịch: "Trên đời này sẽ có rất nhiều hoàng tử, cũng sẽ có rất nhiều hồ ly, nhưng khi họ thuần phục lẫn nhau thì sẽ trở thành hoàng tử và hồ ly độc nhất vô nhị trên đời này. Từ khi còn rất nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu về thế giới này, chúng ta đã bắt đầu thuần phục lẫn nhau, một phần tính cách của chúng ta thậm chí còn vì có nhau nên mới thành như vậy, đây là điều không ai có thể thay thế."
"Cho nên A Diễn, cho dù em không thích anh, anh cũng không thể nào có chuyện thích người khác, vì trong lòng anh đã có một hoàng tử bé có một không ai, em ấy rất xinh đẹp rất lương thiện rất đơn thuần, em ấy có tất cả những kỳ vọng tốt đẹp về thế giới, hơn nữa lại thuần phục anh. Cho nên dù em ấy có chút hung dữ, còn thích cứng miệng, còn có khi giống như một bé khờ nhưng anh cũng chỉ biết thích em ấy, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi, biết không?"
"Không biết."
Thịnh Diễn uống say đầu óc choáng váng không muốn suy nghĩ, bắt đầu giở trò.
Tần Tử Quy cũng gật đầu: "Ừm, được, không biết thì để anh đi tìm hoàng tử bé khác."
"Anh dám!" Thịnh Diễn vừa nghe hắn nói thế thì bản năng đã trỗi dậy đè Tần Tử Quy xuống giường, cưỡi lên người hắn hung dữ nói, "Không được!"
Tần Tử Quy phát hiện sau khi Thịnh Diễn uống say thật sự rất mê người, làn da trắng sứ, đuôi mắt lẫn cổ đều ửng đỏ nhàn nhạt, cúc áo sơ mi bị cởi ra hai cái, lúc cúi đầu nhìn hắn vừa hung dữ vừa sốt ruột, thật sự nhìn rất hợp để bị bắt nạt.
Nghĩ nhóc khờ cả tối ghen tuông vì chuyện không liên quan lắm này, hắn không nhịn được đi trêu chọc: "Vậy em dựa vào cái gì mà nói không được?"
"Dựa vào... Mặc kệ, dù sao tôi nói không được là không được."
Dù say hay không thì Thịnh Diễn đều không nói đạo lý như nhau.
Nhưng là do một tay hắn nuông chiều mà thành.
Nên vẫn cứ là dễ thương.
Cho nên Tần Tử Quy lại ra vẻ đứng đắn bình thản nói: "Nhưng em không đồng ý ở bên anh, lại không cho anh đi tìm hoàng tử bé khác, có phải quá bá đạo rồi không?"
"Bá đạo thì bá đạo, vì tôi đối tốt với anh." Thịnh Diễn ỷ vào tư thế từ trên cao nhìn xuống mà bắt đầu chơi xấu.
Tần Tử Quy lại không cho cậu chơi xấu, nói tiếp: "Nhưng sinh nhật anh mọi người đều tặng quà cho anh, còn có một bức tranh thêu chữ thập rất lớn... Shhhh"
Tần Tử Quy chưa nói hết, Thịnh Diễn cưỡi trên người hắn đã bị hắn làm cho tức chết, kéo cổ áo hắn ra rồi cắn một cái.
Có lẽ vì đã say nên bản năng thân thể vượt qua lý trí. Khoảnh khắc Thịnh Diễn chạm lên da thịt Tần Tử Quy, một loại khát vọng thân mật với người mình thích lại khiến cậu bất trí bất giác mút lên yết hầu lúc nào cũng trêu chọc mình.
Tần Tử Quy theo bản năng cong một chân lên, phát ra tiếng rên cực khẽ, ngón tay cũng luồn vào trong tóc Thịnh Diễn.
Mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi tí tách, che đi những tiếng ngây ngô vụng về trong phòng.
Thật lâu sau, Thịnh Diễn gục bên cổ Tần Tử Quy, khàn giọng ảo não nói: "Hình như tôi quên mất món quà anh muốn là gì rồi."
Trong phòng truyền đến tiếng cười khẽ rất thấp: "Không sao, anh nhớ rõ."
Nói xong Tần Tử Quy đã xoay người lại, bảo vệ Thịnh Diễn dưới thân rồi một lần nữa cúi người cắn xuống.
Mưa ngoài cửa sổ cũng lớn dần, lộp độp đập vào cửa như phá/t tiết sự cuồng loạn, hoa tường vi lung lay sắp đổ hồi lâu trong sân cuối cùng cũng chính thức rơi xuống.
Trong phòng lại như bung nở mùi hương hoa thạch nam tháng sáu.