Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 64



Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

"Diễn, mày đến đây làm gì? Không phải mày đang huấn luyện à? Mà sao nay lại ăn mặc bảnh tỏn thế? Hoa này tặng ai đấy?" Chu Bằng không hề cảm thấy nguy hiểm, hỏi một cách đầy chân thành, ngây thơ và thiếu hiểu biết.

Tần Tử Quy nhìn theo tầm mắt của họ quay đầu lại thì thấy Thịnh Diễn đang đứng đó với một bó hồng trên tay, mặc bộ quần áo rất điển trai, rất hợp với bó hoa được gói cẩn thận kia, xem ra cậu đã chuẩn bị rất cẩn thận.

Không ngờ bạn trai nhỏ của hắn lại tinh tế như thế.

Ánh mắt Tần Tử Quy như ngậm ý cười.

Còn Thịnh Diễn đang cầm hoa hồng, đầu cậu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

Sao mà bốn tên kia đến đây được hay vậy? Mối quan hệ của họ trở nên tốt đẹp từ khi nào? Mà cậu tặng hoa hồng cho ai thì liên quan gì đến họ?

Quan trọng là bốn người này không có mắt nhìn à, sao không giả vờ như không nhìn thấy cậu đi? Có khác gì mấy bóng đèn cỡ lớn đâu!

Thịnh Diễn không muốn Tần Tử Quy không thể nhận hoa, cũng chưa muốn công khai quan hệ của cậu với Tần Tử Quy trước mặt bốn người này bây giờ, cho nên cậu lâm vào khó xử mất một lúc.

Tần Tử Quy đứng dậy đi đến trước mặt cậu, khẽ hỏi: "Đây là hoa người yêu anh tặng anh à?"

Thịnh Diễn phản ứng lại, nhét hoa vào tay hắn rồi ép bản thân mình bình tĩnh lại: "Ừm, người yêu anh bảo tôi chuyển cho anh."

*Do chưa công khai, mà Thịnh Diễn cũng hay xấu hổ nên khi chỉ có 2 người mình sẽ để xưng hô là anh-em; còn nếu có người ngoài thì Thịnh Diễn sẽ là tôi-anh như cũ, còn con chim kia á hả, hắn chả ngại mịa gì đâu nên cứ anh-em nhé ^^

Nói xong, cậu vội vã đi đến chỗ đối diện Tần Tử Quy, ngồi xuống, cầm cốc nước chanh trên bàn lên uống để giấu sự ngượng ngùng và quê độ của mình.

Bốn người còn lại nghe thế thì lập tức thấy hứng thú, nhanh chóng đi đến chỗ Tần Tử Quy xem xem.

Hoa hồng Julia Child màu sâm panh được gói trong giấy đen nhám cao cấp, trên đó còn có một tấm thiệp đen với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật bạn trai của tôi" bằng màu chữ mạ vàng.

Chu Bằng Cẩu Du không khỏi ghen tị thở dài: "Tần Tử Quy, người yêu cậu đúng là lãng mạn thật đấy."

"Nhưng sao cô ấy không tự đến mà lại nhờ Thịnh Diễn giao hộ vậy? Nếu không thì tôi đã được chiêm ngưỡng xem tiên nữ nào có thể hạ gục sự lạnh lùng của hội trưởng Tần của chúng ta rồi." Trần Du Bạch vẫn còn cay cú vụ Tần Tử Quy lén lút yêu đương sau lưng mình mà không thèm nói, cố ý dùng giọng điệu quái gở.

Nói xong, Tần Tử Quy không có phản ứng gì nhưng Thịnh Diễn ngồi bên cạnh đang uống nước lại đột nhiên bị sặc.

Mắt Trần Du Bạch thật sự có vấn đề rồi ư?

Nói cậu là tiên nữ thì cũng thôi đi, nhưng Tần Tử Quy lạnh lùng chỗ nào?

Nghĩ đến những việc lưu manh Tần Tử Quy từng làm trước đây, Thịnh Diễn cúi đầu ho dữ dội, hai tai đều đỏ bừng.

Điều này làm Trần Du Bạch hơi không hiểu: "Không được đâu Thịnh Diễn, cậu lớn bằng này rồi mà sao uống nước lại...á!"

Trần Du Bạch còn chưa nói xong thì Lâm Khiển đã gõ đầu y: "Làm ơn im giùm."

"Sao lại đánh tôi nữa?" Trần Du Bạch lấy tay che đầu, ấm ức hỏi.

Lâm Khiển chẳng buồn để ý y.

Cô nàng một tay túm gáy Trần Du Bạch, tay kia túm gáy Chu Bằng rồi nói với Tần Tử Quy và Thịnh Diễn: "À, trước đây tôi đã từng đến nhà hàng này một lần, khá thích nên đã share bài về tường nhà. Sau khi đăng lên thì ba tên này nhất quyết muốn đến. Hết cách rồi, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài đưa họ đi ngắm nhìn thế giới, nhưng đừng lo, tôi sẽ giải quyết họ, hai cậu muốn làm gì thì cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

Thịnh Diễn nghe thế thì dựa vào mép bàn thở phào một hơi, vẫn may, ít nhất bốn cái bóng đèn kia sẽ không cản trở bữa ăn của cậu, bữa tối dưới ánh nến của cậu vẫn có thể diễn ra bình thường.

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng thì đã nghe thấy Lâm Khiển hỏi: "Xin chào, bàn B36 ở chỗ nào vậy ạ?"

Người phục vụ cũng mỉm cười lịch sự: "Xin chào, chính là bàn bên cạnh này. Các vị đã muốn bắt đầu gọi món chưa ạ?"

Lâm Khiển: "..."

Thịnh Diễn: "..."

Nhân viên phục vụ: "..."

Im lặng một lúc, Lâm Khiển hỏi: "Tôi có thể đổi bàn được không?"

Câu trả lời là không.

Vì nhà hàng khá nổi tiếng trên mạng mà lại có ít bàn nên bên ngoài người xếp hàng rất dài, có chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi.

Cho nên Lâm Khiển chỉ có thể thận trọng ngồi xuống bàn bên cạnh hai người cùng với ba chấn bé đù dưới cái nhìn chằm chằm và ánh mắt chết chóc của Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn chọn nhà hàng này là vì không gian tương đối tốt, chỗ ngồi được ngăn cách bằng những giá hoa sáng màu, vẫn có một chút riêng tư nên không thể nghe được hết mọi thứ hay nhìn được mọi cử chỉ.

Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn ngồi đối diện, hạ giọng hỏi: "Hay là chúng ta chuyển sang nhà hàng khác nhé?"

"Không!" Thịnh Diễn thậm chí còn không buồn nghĩ.

Cậu đã phải bỏ nhiều tiền hơn để order một suất tráng miệng đặt biệt, sao cậu có thể đổi nhà hàng được. Đổi xong thì bất ngờ cũng đi luôn.

Thịnh Diễn cảm thấy bốn tên bên cạnh rất phiền phức, sớm không đến muộn không đến mà cứ phải là lúc này!

Cậu chíu khọ cúi đầu lấy ống hút chọc chọc vào miếng chanh dưới đáy cốc, vẻ mặt hơi cáu kỉnh.

Tần Tử Quy nhìn là biết Thịnh Diễn đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày sinh nhật này để "bù đắp" cho hắn, hắn không muốn Thịnh Diễn nghĩ rằng mọi nỗ lực của cậu đều vô ích, nên hắn cúi đầu lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn wechat: "Cảm ơn bạn trai anh đã tỉ mỉ tặng anh bó hoa và nhà hàng này nhé, anh thích lắm."

Gửi kèm bức ảnh Cuckoo đang lén hôn Thịnh Diễn được Tần Tử Quy bí mật chụp lại lúc cậu đang ngủ.

Thỉnh thoảng Thịnh Diễn hay gọi Cuckoo là bé đỗ quyên, bé đỗ quyên, còn gọi Tần Tử Quy là con chim xấu con chim hư, nên chín bỏ làm mười thì bức ảnh này cũng được coi là Tần Tử Quy đang hôn Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn vẫn luôn thích tấm ảnh này, nên sau khi nhìn thấy thì sự cáu kỉnh của cậu biến mất hơn nửa, khoé môi không khỏi nhếch lên. Nhưng cậu thấy mình phải biết khiêm tốn, nên cậu để điện thoại sang một bên rồi lạnh lùng nói: "Thật ra cũng không tỉ mỉ lắm, anh cứ gọi món tuỳ ý đi."

Như thể để lời nói của mình có thêm sức thuyết phục, cậu nói thêm ra chiều có nhiều kinh nghiệm lắm: "Thật ra ban đầu em muốn đưa anh đến nhà hàng xoay ngoài trời trên tầng cao nhất ở trung tâm thành phố, nhưng em thấy thế thì chẳng khác nào đang bao nuôi tiểu bạch kiểm, nên em mới..."

Mới chọn một nhà hàng có không khí giống tình yêu ngọt ngào hơn.

Thịnh Diễn cảm thấy mình hơi ngượng nếu phải nói câu này, nên cậu đổi lời: "Nên em mới chọn một nhà hàng ngon được đánh giá cao."

"Vậy em đã ăn ở đây bao giờ chưa?" Tần Tử Quy đột nhiên hỏi.

Thịnh Diễn sững sờ: "Hả?"

Tần Tử Quy chậm rãi nói: "Nếu trước kia em chưa từng đến đây ăn cơm, sao em lại biết nó ngon? Chẳng lẽ em đã đến chỗ lãng mạn này rồi? Em đến lúc nào? Em đến sau lưng anh ư?"

"......???"

Thịnh Diễn không ngờ lời nói ra vẻ của mình lại có thể gây ra hiểu lầm lớn như thế.

Ngô Sơn nói bên chủ động theo đuổi mà lại không được công khai danh phận thì rất dễ bị bất an, nên là Tần Tử Quy đang ghen đúng không?

Thịnh Diễn vội vã giải thích: "Em chưa đến đây lần nào với ai hết, trừ anh ra thì em chỉ đi ăn với nhóm Chu Bằng này nọ thôi, cũng chưa từng đến đây luôn. Chẳng qua là em có xem một vài kế hoạch hẹn hò trên Douyin và Weibo, em thấy Lâm Khiển đăng bài nói chỗ này rất ổn nên em mới đặt bàn, thật sự em chưa từng đến đây lần nào đâu!"

Vừa nói xong, Tần Tử Quy đã cúi đầu cười.

Nhìn nụ cười kia Thịnh Diễn mới nhận ra mình bị rơi vào tròng, cậu giận dỗi muốn đứng dậy đánh Tần Tử Quy vài phát, nhưng lúc cậu nhướn người qua bàn, nắm lấy cổ áo Tần Tử Quy thì hai cái đầu ló ra khỏi bình phong: "Diễn, cần bọn tao hỗ trợ không?"

Thịnh Diễn nắm chặt cổ áo Tần Tử Quy cứng đờ tại chỗ, cậu còn chưa kịp ý thức về sự xuất hiện của Chu Bằng Cẩu Du thì một cái đầu xinh đẹp khác lại xuất hiện, cái đầu xinh đẹp đó nhìn thấy tư thế của hai người thì lập tức xoay người lại hít sâu một hơi, ngay cả kẹp tóc trên đầu cũng bị chấn động.

Lạy chúa!

Ở nơi công cộng, trong lúc họ còn đang sống sờ sờ ở đây mà Thịnh Diễn lại dám cưỡng hôn Tần Tử Quy như thế, chẳng lẽ cô bị NOTP rồi ư?

Không thể nào, Tần Tử Quy cao hơn mà?

Nhưng mà giá trị vũ lực của Thịnh Diễn lại cao hơn.

Nhưng dù ai trên ai dưới thì cảnh tượng này cũng không phải thứ mà họ nên xem.

Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, Lâm Khiển lấy mỗi tay ấn một cái đầu rồi mỉm cười với họ: "Các cậu cứ tiếp tục, tiếp tục đi."

Thịnh Diễn vốn dĩ đã tưởng mình đã được riêng tư lắm rồi, và Tần Tử Quy, người vừa nhìn đã biết Lâm Khiển lại nhầm lẫn: "..."

Sao cậu lại quên mất bên cạnh mình có 4 bóng đèn chứ!

Thịnh Diễn lập tức mất đi hứng thú đánh người, buông cổ áo hắn ra rồi chán nản ngồi xuống.

Tần Tử Quy muốn cậu vui vẻ nên hỏi: "Không phải em nói không được nghỉ phép sao? Sao lại hợp tác với dì để lừa anh vậy?"

"Còn không phải vì muốn tạo bất ngờ cho anh sao!" Thịnh Diễn lại chọc chọc lát chanh trong cốc.

Vì khiến Tần Tử Quy bất ngờ, ngày nào cậu cũng luyện tập chăm chỉ, chịu đựng da mặt mỏng ngày nào cũng hôn gió chúc ngủ ngon Tần Tử Quy, nhưng vì có 4 bóng đèn nên cậu thậm chí còn không có thời gian để nói chuyện với Tần Tử Quy, chứ đừng nói đến chuyện hôn nhau.

Dường như có thể đoán được cậu đang nghĩ cái gì, Tần Tử Quy nói nhỏ: "A Diễn, ngẩng đầu lên nào."

"Hả?" Thịnh Diễn ngơ ngác nhìn lên.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tử Quy đã đứng dậy, chống mép bàn rồi đi qua, hôn nhanh lên môi cậu, rồi lại ngồi vào ghế mỉm cười với cậu.

Thịnh Diễn cầm ống hút sửng sốt một lát mới ý thức được việc Tần Tử Quy vừa làm, cả người lập tức đỏ bừng như tôm luộc.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Sao Tần Tử Quy có thể hôn cậu ở nơi công cộng thế này!

Bốn đứa cẩu độc thân vẫn còn đang sống sờ sờ bên cạnh!

Thịnh Diễn hốt hoảng nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không ai để ý đến họ thì mới thở phào rồi quay lại nhìn Tần Tử Quy, hung hăng nói: "Anh là lưu manh đấy à!"

Trong lòng Trần Du Bạch, y cũng coi hắn là một tên lưu manh vừa xấu tính vừa lạnh lùng, hắn cười: "Hết cách rồi, ai bảo bạn trai anh chuẩn bị bất ngờ lớn thế cho anh vào đúng ngày sinh nhật thế này, anh không nhịn được."

Còn có thể bất ngờ hơn nữa.

Thịnh Diễn cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

Nhưng hành động vừa rồi của Tần Tử Quy như có tác dụng trấn an, ít nhất cậu không nản lòng trước bốn cái bóng đèn bên cạnh nữa, tâm trạng Thịnh Diễn tốt lên nhiều lắm lắm.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Quy, mong chờ hỏi: "Còn có nhiều bất ngờ khác, anh có muốn xem không?"

Tần Tử Quy gật đầu nói: "Chỉ cần là do bạn trai chuẩn bị, anh đều muốn."

Thịnh Diễn lập tức lấy lại tinh thần gọi phục vụ, thì thầm vài câu vào tai họ rồi người phục vụ mỉm cười gật đầu rời đi, lúc trở về, trên tay người nọ đã có một khay bạc.

Trên khay có hai cái đĩa, trên đĩa có đậy nắp, đặt mỗi bên một cái trước mặt Tần Tử Quy và Thịnh Diễn. Rồi phục vụ thắp nến bên cạnh bàn, điều chỉnh ngọn đèn sang độ sáng nhỏ, rồi nở nụ cười chúc phúc.

Thịnh Diễn mím môi, hơi lo lắng nhìn Tần Tử Quy: "Anh đoán đi?"

Tần Tử Quy nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thịnh Diễn, cố ý suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Anh không đoán được."

Thịnh Diễn lập tức có cảm giác thành tựu, vươn tay lấy nắp tròn lên: "Nhìn xem có ngon không, mấy cái hoạ tiết này là do em gửi riêng cho đầu bếp ở đây làm đó."

Thật ra không cần Thịnh Diễn nói thì Tần Tử Quy cũng có thể nhìn ra được yêu cầu đặt làm riêng của Thịnh Diễn.

Vì dưới nắp tròn là một cái bánh ngọt, bánh ngọt được phủ màu vàng đất như của sa mạc, trên sa mạc là một hoàng tử bé và một con cáo nhỏ, không phải là hoàng tử bé và cáo nhỏ bình thường, mà là hoàng tử bé và cáo nhỏ giống hệt món quà Thịnh Diễn tự tay làm kia.

Thậm chí Tần Tử Quy còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm khó tả của đầu bếp khi nhận được hình mẫu mà Thịnh Diễn gửi.

Tần Tử Quy không khỏi cúi đầu cười: "Đẹp lắm."

Thịnh Diễn cũng nghĩ rằng nó rất đẹp.

Dù sao cậu càng nhìn hai món đồ len cậu tự tay móc cậu càng thấy chúng đẹp, cậu định khi về sẽ móc nguyên bộ gia đình luôn. Lúc thấy Tần Tử Quy cũng thích, cậu cảm thấy Tần Tử Quy xứng đáng là người đàn ông có mắt thẩm mỹ tốt số một thế giới, không khỏi nói, "Đúng đó, đẹp lắm nhỉ, vậy anh có muốn ước không?"

Vừa mới dứt lời, một cái đầu khác bất thình lình xuất hiện: "Ước gì? Ước gì cơ? Tần Tử Quy, cậu muốn ước gì trong sinh nhật của mình thế? Sao không gọi tôi đến? Tôi thích nhất là hát chúc mừng sinh nhật người khác đấy. Để tôi gọi cho cả mấy người khác để họ cùng xem và chúc mừng sinh nhật cậu nhá, nào, Chu Bằng Cẩu Du, lại đây mau lên, chuẩn bị hát mừng sinh nhật nào!"

Lâm Khiển, một người con gái yêu đuối không thể ngăn cản ba tên trai thẳng mất não.

Thịnh Diễn chưa bao giờ nghĩ rằng mấy tên này lại không mời mà đến, họ lao đến vồ vập lấy cái bánh sinh nhật của Tần Tử Quy.

Rồi cậu và bé sinh nhật bị ép nghe ba giọng hát vang lên, vỗ tay bừng bừng: "Chúc mừng sinh nhật bạn tôi, chúc mừng sinh nhật bạn tôi, chúc mừng sinh nhật bạn tôi, chúc mừng sinh nhật Tần Tử Quy!"

"Thổi nến đi! Ước đi! Chúc ông chủ Tần tuổi mới nhiều may mắn nhé!" Hát xong, Trần Du Bạch cảm thấy mình làm rất tốt, thậm chí còn chờ lời khen ngợi từ người anh em của mình.

Vẻ mặt Thịnh Diễn và Tần Tử Quy thì đã như sắp chết.

Trong sự im lặng ngột ngạt, Tần Tử Quy lạnh lùng nhướng mi hỏi: "Muốn chết à?"

"?" Trần Du Bạch đã lâu không nghe được giọng điệu lạnh lùng đầy sát khí này, "Không phải, chẳng lẽ cái này không đáng để cậu chạm vào ư?"

"Nếu cậu nghĩ nó đáng để cả nhà hàng nhìn vào bọn tôi như mấy thằng ngốc, thì tôi khuyên cậu nên nhìn lại bộ não của mình đi."

Kể từ khi Thịnh Diễn chuyển vào lớp 1, cả người Tần Tử Quy đều như bao phủ ánh hào quang của người cha hiền từ, đến mức Trần Du Bạch gần như quên mất Tần Tử Quy lạnh lùng và tàn nhẫn thế nào.

Y cảm thấy bị tổn thương.

Giọng Tần Tử Quy càng thêm lạnh giá: "Bây giờ mời các cậu về chỗ ngồi, ăn cơm đi. Nếu các cậu còn sang đây bày trò nữa thì tôi không cam đoan có thể ngăn cản Thịnh Diễn đâu."

"..."

Mọi người liếc nhìn Thịnh Diễn đang tràn đầy sát ý, mặc dù không biết sao cậu lại tức giận nhưng họ đều cảm thấy tốt hơn hết là nên trốn trước.

Thế là ba thằng trai thẳng bị Lâm Khiển đá trở lại chỗ ngồi.

Xung quanh Thịnh Diễn và Tần Tử Quy cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Tần Tử Quy cũng lấy lại vẻ mặt ôn hoà, nhìn Thịnh Diễn đang giận dữ thắp nến thì khẽ an ủi: "Không sao, tối nay chúng ta còn nhiều thời gian, sau bữa tối chỉ còn hai chúng ta thôi."

"Ừm." Nói chung thì Thịnh Diễn vẫn muốn đêm nay vui vẻ không muốn phiền muộn nên sau khi thắp lại nến cho Tần Tử Quy, cậu giục: "Vậy thì anh mau ước đi, ước Thịnh Diễn có thể thi đậu Đại học Công an Trung Quốc trong kỳ thi đại học năm sau."

Tần Tử Quy không nhịn được cười: "Điều ước của anh là ước em có thể thi đỗ đại học sao?"

"Ây dà, không phải sinh nhật em đã qua rồi sao, năm nay em ước thì Quan Âm Bồ Tát đã thực hiện cho em rồi, nên em không thể tham lam nữa. Dù sao của anh cũng là của em, không có gì khác biệt." Thịnh Diễn vẫn độc đoán và vô lý như thế.

Nhưng Tần Tử Quy lại thấy cậu đáng yêu đến lạ, nên đã nhắm mắt lại và ước: "Tôi hy vọng Thịnh Tiểu Diễn có thể thi đỗ vào trường Đại học Công an Trung Quốc vào năm tới và trở thành một cảnh sát xuất sắc phục vụ nhân dân, vậy thì..."

"Vậy thì cái gì?" Thịnh Diễn chớp mắt.

Tần Tử Quy mở mắt ra, nhìn cậu rồi mỉm cười: "Vậy thì tôi có thể được nhìn thấy bạn trai tôi mặc cảnh phục đẹp đến mức nào."

"..."

Không biết tại sao, chỉ là một câu nói ngọt ngào bình thường trong lúc yêu đương nhưng Thịnh Diễn lại nhìn thấy trong nụ cười của Tần Tử Quy có gì đó không lành mạnh.

Thế là, Thịnh Diễn mang khuôn mặt đỏ bừng thổi tắt nến sinh nhật giúp Tần Tử Quy, rồi lẩm bẩm "đồ lưu manh thối" trước khi cúi đầu kéo đĩa bít tết đến trước mặt và tàn nhẫn ra tay với nó.

Tần Tử Quy mỉm cười, cẩn thận cắt bít tết của mình rồi đưa cho Thịnh Diễn: "Ăn cái này đi, tái vừa, nếu không lại đau bụng."

"Ò." Thịnh Diễn ngoan ngoãn nhận lấy đĩa bít tết vừa chín tái rồi cúi đầu thưởng thức, dù thấy vẫn hơi sống nhưng cậu vẫn rất vui.

Cậu có một anh bạn trai thật chu đáo!

Nghĩ nghĩ, Thịnh Diễn lại ngẩng đầu nhìn Tần Tử Quy: "Ăn ngon không?"

Tần Tử Quy nhìn cậu: "Ngon lắm."

Thịnh Diễn cuối cùng cũng hài lòng mỉm cười, vui vẻ cúi đầu ăn bít tết.

Tuy rằng luôn có bóng đèn lách tách làm gián đoạn, nhưng bữa tối dưới ánh nến tối nay cậu sắp xếp cũng phải được 80 điểm, sau khi vứt được mấy bóng đèn này thì cậu có thể làm này làm kia với Tần Tử Quy rồi.

Cho nên sau khi ăn xong, Thịnh Diễn nóng lòng kéo Tần Tử Quy đi xem phim, sợ đến muộn sẽ bị bóng đèn theo đuôi.

Cũng may mấy bóng đèn kia có lẽ đều có sắp xếp riêng nên lúc cậu và Tần Tử Quy ăn xong thì bàn bên cạnh đã trống không.

Thịnh Diễn tự tin mạnh dạn cầm vé và bỏng ngô dành cho cặp đôi rồi nắm tay Tần Tử Quy đến sảnh VIP dành cho cặp đôi.

Cậu đã đặc biệt kiểm tra trên mạng và biết đây chính là rạp chiếu phim VIP tốt nhất toàn Nam Vụ.

Mặc dù giá vé ít nhất cũng là 3 chữ số, nhưng màn hình tốt, âm thanh tốt, ghế có thể duỗi ra thành nằm, quan trọng nhất là chỉ có 12 ghế chia thành ba dãy, hai ghế đôi bên trái, hai ghế đôi bên phải và một lối đi rộng ở giữa để đảm bảo không làm phiền nhau, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.

Lúc đặt vé cậu còn cố ý chọn một bộ phim tình yêu không được ưa chuộng mà giá vé còn đắt đỏ nên trong sảnh chỉ có hai người họ, đảm bảo sẽ cho Tần Tử Quy trải nghiệm hẹn hò tốt nhất.

Thịnh Diễn cảm thấy trên đời này không có bạn trai nào lên kế hoạch giỏi hơn mình, cho nên cậu đi vào trong rạp với Tần Tử Quy một cách tự tin.

Sau đó, vừa bước một chân vào trong rạp, cậu đã bị đóng băng.

Chu Bằng, Cẩu Du, Lâm Khiển và Trần Du Bạch - những người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên trái và bên phải - đều khựng lại.

Thịnh Diễn: "..."

Lâm Khiển: "..."

Tần Tử Quy: "..."

???

Sao họ lại ở đây?

Sao cô đã cố hết sức để lừa ba tên trai thẳng này mà vẫn có thể va phải cặp vợ chồng son này?

Nếu Thịnh Diễn muốn trừ khử 4 người, hắn có thể làm gì để giúp Thịnh Diễn thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp?

Ngay lập tức, mười ngàn suy nghĩ xấu xí và đen tối của bản chất con người ngập tràn trong đầu 3 người họ.

Những ánh mắt trao đổi thầm lặng và phức tạp khiến sảnh VIP rơi vào sự im lặng chết chóc đến lạ lùng.

Một phút sau, Thịnh Diễn xoay người muốn rời đi.

Nhưng Chu Bằng lại không sợ chết nói: "Ơ, Diễn, sao mày lại đi? Mau ngồi xuống đi, giá vé hơn 100 tệ lận đó, nếu không phải nhờ có chị Lâm đây chiêu đãi thì tao sẽ không bao giờ vào đây đâu."

"Nhưng sao hai đứa con trai trưởng thành bọn mày cũng thích thể loại phim tình cảm này thế? Uầy, mày với Tần Tử Quy còn nắm tay nhau nữa? Mày sợ tối à?"

Chu Bằng dùng tuổi trẻ của mình để giải thích một cách sinh động ý nghĩa của việc vô tri hưởng thái bình, nếu không phải vì sợ Tần Tử Quy thành goá phụ, Thịnh Diễn đã có thể trực tiếp chôn thây Chu Bằng tại chỗ.

Nhưng đúng như câu nói, trước cửa nhà goá phụ thì có nhiều thị phi, cho dù là vì Tần Tử Quy thì cậu cũng không thể làm được việc này.

Cho nên Thịnh Diễn chỉ có thể đen mặt bước nhanh đến hàng cuối cùng bên trái, lúc ngồi vào trong góc thì gương mặt tuấn tú của cậu đã sụp đổ.

Nhưng trong suốt quá trình cậu đều không buông tay Tần Tử Quy, giống như cậu đang lo Tần Tử Quy sẽ chịu ấm ức.

Chu Bằng Cẩu Du ngồi đằng trước định quay đầu lại nói gì đó, nhưng trước khi họ kịp nói thì Thịnh Diễn đã bảo: "Phim bắt đầu rồi, vui lòng không làm ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của tao và đừng nói gì hết."

Hai khứa này vẫn băn khoăn không hiểu sao hôm nay Thịnh Diễn lại tức giận thế.

Lâm Khiển tuyệt vọng thở dài: "Dù sao nếu muốn sống tiếp thì tốt nhất nên ngậm miệng lại, tích đức cho bản thân đi."

Nói xong thì bộ phim cũng bắt đầu, mấy người ở hàng ghế đầu thật sự không làm gì nữa.

Nhưng sắc mặt Thịnh Diễn vẫn không được tốt lắm.

Lúc cậu nhận được tin nhắn từ studio máy bay không người lái: "Chào quý khách, hiện tại trời có giông nên máy bay không người lái không thể hoạt động vào ban đêm được, vui lòng đổi giờ hoặc trực tiếp huỷ đơn hàng." thì sắc mặt cậu càng xấu hơn.

Sao cậu lại xui xẻo như thế, cậu chỉ muốn chúc mừng sinh nhật Tần Tử Quy mà thôi, sao lại khó khăn thế này?

Thịnh Diễn cảm thấy đã lâu lắm rồi cậu không tức giận như thế.

Tần Tử Quy thấy cậu giận đến mức bỏng ngô cũng không ăn, biết tình hình nghiêm trọng nên hỏi nhỏ, âm lượng chỉ đủ để hai người họ nghe được: "Có phải em đang không vui không?"

"Không." Thịnh Diễn dù tức giận nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Tần Tử Quy, chỉ cúi đầu nhìn bỏng ngô trong gói rồi nói: "Em không có không vui."

"Là lo lắng sinh nhật của anh không trọn vẹn hay là lo anh bị ấm ức?" Tần Tử Quy lại hỏi.

Thịnh Diễn mím môi không nói gì.

Cậu thật sự rất sợ Tần Tử Quy cảm thấy ấm ức.

Vốn dĩ cậu sợ Tần Tử Quy bất an là vì chuyện tình của họ không công khai, nên cậu đã cố gắng đối xử tốt với Tần Tử Quy. Nhưng chẳng may lại gặp phải người quen, mọi bất ngờ cậu chuẩn bị cho hắn đều trở nên lén lút và bí mật.

Một ngày vui vẻ như sinh nhật, nếu cậu là Tần Tử Quy, nhất định sẽ cảm thấy ấm ức chết mất.

Nhưng dù sao cũng không thể trách ai được, dù gì hội Chu Bằng Cẩu Du cũng không biết gì cả, họ cũng không cố ý, nên chỉ có thể trách họ yêu ngầm.

"Tần Tử Quy." Thịnh Diễn nghẹn ngào.

Tần Tử Quy đáp: "Hửm, có chuyện gì sao?"

"Hay là chúng ta công khai đi." Khoảnh khắc Tần Tử Quy nghe được những lời này, trái tim hắn như bị gõ thật mạnh.

Thịnh Diễn vẫn luôn là như thế, bề ngoài kiêu ngạo cứng rắn giả vờ ngầu lòi, nhưng thực chất khi đưa ra những quyết định quan trọng thì lại để lộ trái tim mềm yếu của mình, cậu cũng trực tiếp phô bày và không che giấu.

Điều ấy khiến mọi người nghĩ đứa nhỏ này thật là khờ.

Nếu là người xấu thì bé khờ này nhất định sẽ bị lừa mất.

May, dù hắn là người xấu nhưng hắn vẫn là một người xấu trung thực.

Tần Tử Quy xoa xoa cái đầu xù đang thất vọng của bạn trai mình: "Đừng nghĩ nữa, trước trận đấu em không thể phân tâm được."

Nếu tình yêu của họ chỉ là tình yêu bình thường thì sẽ chẳng có gì.

Nhưng tình yêu của họ lại rất khác thường, nếu thật sự công khai thì sẽ dẫn đến những lời đàm tiếu không hay.

"Nhưng kiểu yêu đương lén lút này thật nhàm chán, mà anh cũng sẽ không vui." Thịnh Diễn hình như đang hơi cáu kỉnh.

Tần Tử Quy kiên nhẫn hỏi: "Ai nói anh sẽ không vui?"

Thịnh Diễn nói mà chẳng cần nghĩ: "Ngô Sơn."

Tần Tử Quy nhíu mày: "Ngô Sơn là ai?"

Thịnh Diễn: "..."

Cố vấn tình cảm của cậu.

Nhưng cậu cảm thấy cậu bị chậm phát triển trí tuệ mới nói ra những lời này, cho nên cậu trực tiếp chuyển đề tài: "Dù sao cũng không quan trọng, cậu ấy nói với em, nói người chủ động theo đuổi như anh sẽ cảm thấy rất bất an, nếu em không cho anh một danh phận, nếu em không đối xử tốt hơn với anh thì anh sẽ chịu thiệt thòi, rồi anh sẽ chạy mất."

"......"

Sao hắn lại phải bất an? Sao hắn lại phải chạy?

Cái đầu nhỏ của bạn Thịnh Tiểu Diễn chứa cái gì vậy trời?

Tần Tử Quy nhất thời không biết nên cảm ơn Ngô Sơn này hay là bảo Thịnh Diễn tránh xa vị cố vấn tình cảm kỳ cục này nữa.

Thịnh Diễn cúi đầu, cằm tựa vào mép gói bỏng ngô, lông mi rủ xuống, khuôn mặt trở nên vô cùng thanh tú và ngoan mềm dưới ánh sáng nhàn nhạt của phòng chiếu phim.

Lông mi cậu rất dài, còn hơi hơi cong lên.

Không có gì ngạc nhiên khi hắn nghĩ cậu rất giống búp bê lúc hắn còn nhỏ.

Nhưng mà bây giờ búp bê của hắn đang rất buồn bã và khó chịu.

Tần Tử Quy cũng biết Thịnh Diễn là một tờ giấy trắng, chắc hẳn có nhiều chuyện cậu không biết phải xử lý thế nào khi mối quan hệ đột ngột thay đổi, cho nên cậu chỉ có thể học cách thể hiện tình yêu của mình cho hắn một cách ngây thơ nhất.

Trong tình huống này, tốt nhất là để hắn dạy cậu, thay vì một người ngoài.

Đầu ngón tay Tần Tử Quy búng lên lông mi Thịnh Diễn rồi hỏi: "Vậy em có biết làm thế nào để một mối tình bí mật trở nên thú vị không?"

Thịnh Diễn quay đầu lại.

Tần Tử Quy bắt gặp ánh mắt cậu, dùng giọng điệu bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Anh đọc trên mạng nói rằng bộ phim này có cảnh quay trong đường hầm dài 52 giây, không có gì ngoài tiếng ồn của đoàn tàu khi đi qua đường hầm cả."

Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Thế ư?"

"Cho nên cực kỳ thích hợp với những người yêu đương lén lút như chúng ta." Tần Tử Quy trầm giọng trả lời.

Vừa dứt lời, rạp chiếu phim đã chìm vào bóng tối, Thịnh Diễn không nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng đoàn tàu lắc lư lao nhanh qua đường hầm và tiếng gió rít gào, đồng thời cậu cũng cảm nhận được có gì đó mềm mại chạm vào môi mình.

Khi ánh sáng mờ ảo lần nữa xuất hiện, Tần Tử Quy nhìn Thịnh Diễn chỉ muốn vùi mình vào gói bỏng ngô thì cười khẽ: "Bạn trai anh còn thấy yêu đương lén lút nhàm chán nữa không?"

Bạn trai hắn lắng nghe tiếng tim mình đập điên cuồng, cảm thấy yêu đương bí mật vui quá đi mất!

*

Hết chương 64.