Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Thấy mặt Thịnh Diễn sắp dí hẳn vào bát cơm đến nơi, Tần Tử Quy vội nhấc gáy cậu lên: "Sao thế này."
Thịnh Diễn đỏ mặt, cúi đầu chọc chọc cơm trong bát: "Không có gì."
Ngô Sơn ngồi một bên, đang cực kỳ đờ đãn, thậm chí bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, cũng phản ứng lại: "À thì, cũng không có gì, em chỉ là nghĩ, đang nghĩ... ý là tên của anh rất hay! Nghe cái là biết cực kỳ có học thức! Nhìn qua đúng là không phải người tầm thường!"
Nói xong thì cười sượng trân cúi đầu ôm bát, điên cuồng và cơm vào miệng, cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng thì như trời long đất lở.
Đù mịa, đù mịa, đù mịa!
Thịnh Diễn thích con trai kìa!!!
Bảo sao mỗi lần Thịnh Diễn hỏi hắn chuyện tình cảm thì cứ có gì đấy là lạ, hoá ra không phải là có bạn gái mà là có bạn trai!
Nhưng nếu Thịnh Diễn thích con trai, mà hắn ngày nào cũng mặc độc cái qu.ần lót lắc lư trước mặt cậu...
Ngô Sơn kinh hãi hỏi: "Diễn này, mày có thấy tao đẹp trai không? Dáng người tao ngon không? Tính cách tao oke không?"
Thịnh Diễn hiểu ra vì sao Ngô Sơn lại hỏi câu này, tức thì mặt đanh lại, chỉa cằm vào Tần Tử Quy đang ngồi bên cạnh: "Trong lòng mày không tự biết à?"
Ngô Sơn nhìn theo hướng cậu chỉ, sau đấy nhận ra dù anh đẹp trai kia nhìn có vẻ hơi khó gần nhưng đúng là đẹp trai thật, lúc nãy đi vào, vì dáng người cao và đôi chân dài mà Ngô Sơn còn tưởng người này là mẫu nam cơ mà.
Người con trai có thể khiến một người con trai khác thừa nhận là đẹp trai thì thực sự rất đẹp trai, chỉ cần Thịnh Diễn không quáng gà thì sẽ không phải lòng Ngô Sơn hắn đâu.
Ngô Sơn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
Thầy Lý bên cạnh chả hiểu gì: "Cậu đang nói gì đấy?"
"Không có gì ạ." Thịnh Diễn cảm nhận được hai tai mình đang nóng phát sợ, chẳng qua sợ hai người bàn bên cạnh phát hiện ra chuyện gì nên chỉ có thể vùi đầu ăn như điên, "Chỉ là do lòng tự cao dở người của Ngô Sơn thôi ạ, em mới vừa khai sáng sự thật cho nó."
Thầy Lý cảm thấy dường như mình sắp không hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ tuổi rồi.
Tiết Dịch lại như chẳng thấy lạ hay tò mò gì, gã chỉ lấy một cái kẹp lớn từ đĩa thịt trước mặt rồi bỏ vào bát Thịnh Diễn: "A Diễn, cậu thích ăn món này."
Thịnh Diễn, người chỉ đang im lặng ăn ngon, dừng lại ngay lập tức.
Bỏ bu rồi, cái này là cơm của người ngoài, mà Tần Tử Quy lại ghét Tiết Dịch nhất, nếu cậu mà ăn thì Tần Tử Quy xấu tính nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Quả nhiên giây tiếp theo, Tần Tử Quy đã giơ đũa gắp miếng thịt bò hấp cho cậu: "A Diễn không thích ăn đồ dầu mỡ."
"À, đúng rồi." Thịnh Diễn lập tức phản ứng lại, điên cuồng gật đầu, "Tôi không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ thích ăn thịt bò hấp thôi."
Tiết Dịch nhìn họ rồi cúi đầu chọc chọc đồ trong hộp giữ nhiệt: "Trước đây A Diễn cũng thích ăn thịt bò kho."
"Cậu cũng nói là trước đây, A Diễn cũng lớn rồi, em ấy biết mình thực sự thích ăn gì, không thích ăn gì, không phải rất bình thường à." Tần Tử Quy vừa từ tốn nói như đang tâm sự, vừa gắp thức ăn cho Thịnh Diễn.
Da đầu Thịnh Diễn hơi căng.
Mặc dù trước đây cậu không thích Tiết Dịch lắm nhưng cậu không biết Tần Tử Quy lại có hiềm khích với Tiết Dịch từ lúc nào. Sau đấy lúc Tần Tử Quy tỏ tình với cậu, cậu chợt nhớ lại cuộc nói chuyện giữa Tần Tử Quy và Tiết Dịch mà cậu nghe được ở bên ngoài trường bắn, cậu lờ mờ nhận ra điều gì nên mới đặc biệt chú ý giữ khoảng cách với Tiết Dịch.
Kết quả không ngờ người này lại dùng cách vòng vo như thế để khiến cậu vô tình ăn phải cơm ngoài, rồi lại bị Tần Tử Quy bắt được.
Giờ thì hay rồi, cậu từ vị trí người đi hỏi tội thành người không dám ngẩng đầu lên ở cái bàn ăn này.
Còn vì sao mùi dấm chua lúc hai người này nói chuyện lại nồng như thế, chẳng qua là do Tần Tử Quy muốn tuyên bố chủ quyền thôi.
Ngay cả Ngô Sơn đang ngồi hóng hớt cũng không thể không gửi một tin nhắn cảm thán: "Diễn này, mày đúng là quả dưa huyền thoại trong giới gay đấy."
Thịnh Diễn: "???"
Đây là đâu?
Cậu là người nghiêm túc duy nhất trên đời này ư?
Lúc Thịnh Diễn còn hay ảo tưởng sức mạnh, cậu đã nghĩ mình là người đàn ông đi chiến đấu đầy dũng cảm với tình địch vì người mình thích, để rồi sẽ lấy sức mạnh của mình để giành lại người đẹp.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình chính là "người đẹp" đấy.
Nghe hai người con trai nói những lời này trước mặt mình, bên cạnh xấu hổ cũng chỉ còn xấu hổ thôi.
Thịnh Diễn chưa ăn bữa cơm nào bị tra tấn như bữa cơm này.
Hai người con trai còn lại dường như vô cùng thích thú với trò này.
Tiết Dịch nói tiếp: "Nhưng cũng có thể do người nấu đã thao túng khẩu vị của cậu ấy, khiến cậu ấy nghĩ rằng mình chỉ thích ăn thịt bò hấp thôi. Chứ thật ra mấy ngày vừa qua, A Diễn cũng ăn thịt bò kho rất ngon đấy."
Thịnh Tiểu Diễn đột nhiên cảm thấy nhiệt độ quanh mình hạ xuống, lúc ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Tần Tử Quy bình tĩnh chất vấn cậu như đang nhìn một thằng trai đểu, cậu vội vàng giải thích: "Mấy ngày trước là do em luyện tập nhiều quá nên căn bản không để ý mình ăn cái gì, hoàn toàn là vì nhu cầu sinh tồn chứ không phải do sở thích, cái chính là đồ ăn trong căng tin thật sự không ngon, chắc chắn không phải là do em bí mật thay đổi khẩu vị đâu!"
Tần Tử Quy hài lòng gật đầu, lại múc thêm cho cậu bát canh: "Từ giờ về sau, ngày nào anh trai cũng mang cơm cho em được không."
Biết từ "anh trai" này là đang nói cho thầy Lý biết, nhưng vì Ngô Sơn và Tiết Dịch ngồi đây có lẽ đều biết quan hệ của họ là gì nên hai chữ "anh trai" này nghe như đang tán tỉnh hơn.
Tai Thịnh Diễn nháy mắt đỏ bừng, cầm bát canh lên uống ừng ực.
Sắc mặt Tiết Dịch xấu đi hẳn.
Tần Tử Quy vẫn đang săn sóc gắp ớt thừa ra khỏi đĩa thịt bò hấp cho Thịnh Diễn, rồi hỏi rất tự nhiên: "Em thấy anh trai nấu không ngon à?"
"Không mà." Thịnh Diễn chỉ thiếu điều nhai luôn bình giữ nhiệt.
Tần Tử Quy lại hỏi: "Vậy em thích anh trai nấu món gì nào? Khi về anh sẽ nấu cho em, kể cả thịt bò kho cũng được."
Thịnh Diễn chỉ muốn bịt mỏ Tần Tử Quy lại, nhưng ngặt nỗi cậu không muốn làm Tần Tử Quy mất mặt nên chỉ có thể cúi đầu nghiến răng nói: "Anh trai nấu cái gì em cũng thích."
Vừa dứt lời, Ngô Sơn ngồi đối diện rùng mình tại chỗ, nổi da gà khắp người.
Còn khoé môi Tần Tử Quy nhếch lên như biểu thị người chiến thắng, sắc mặt Tiết Dịch thì hoàn toàn tối sầm lại.
Chỉ có thầy Lý, người đàn ông thẳng tắp và trưởng thành thật sự, đang ăn món thịt bò kho của Tiết Dịch rồi thở dài: "Thịnh Diễn, cậu đúng là có người anh trai tốt đấy! Trẻ như vậy mà đã nấu ăn ngon vậy rồi. Chắc anh trai chăm cậu tốt lắm đúng không, anh em họ mà lại đối xử với nhau tốt như thế, chắc kiếp trước cậu phải tích đức ghê lắm."
Một người họ Tần, một người họ Thịnh, thầy Lý đương nhiên coi họ là anh em họ.
Những người biết chuyện lại không thể nói gì.
Tiết Dịch cảm thấy có ngồi nữa cũng chẳng có giá trị gì, vẻ mặt ủ rũ đứng dậy nói "Em no rồi", đoạn thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi.
Ngô Sơn cũng không biết nói gì, hắn cũng là người có người yêu, có thể nhìn thoáng qua quan hệ của hai người này không ổn, cũng nhận ra mình đã ngu ngốc cỡ nào khi cố gắng cải thiện mối quan hệ của hai người này, thở dài bưng đĩa đồ ăn lên: "Em cũng no rồi ạ."
Chủ yếu là ăn cơm chó no rồi.
Rồi cũng rời khỏi bàn ăn.
Trước khi thầy Lý kịp phản ứng lại thì Thịnh Diễn cũng nhanh chóng thu dọn bàn ăn, một tay cầm bình giữ nhiệt gà con, tay kia nắm lấy cổ tay Tần Tử Quy rồi bỏ lại một câu: "Bọn em cũng no rồi, thầy cứ ăn thong thả nhé ạ."
Cậu kéo Tần Tử Quy nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, đi nhanh đến chỗ bìa rừng không có người ở trại huấn luyện.
Đến được góc bí mật nhất cậu mới quay đầu nhìn lại, định cho Tần Tử Quy vài đường cơ bản.
Kết quả, lúc cậu vừa quay đầu lại thì đã thấy dáng vẻ mất mát không vui, hàng mi rủ xuống che đi ánh mắt của hắn.
Thịnh Diễn khờ luôn.
Cậu lo Tần Tử Quy vẫn còn ghen nên lo lắng nói: "Em thật sự không biết đó là cơm nhà Tiết Dịch, em còn tưởng là của Ngô Sơn!"
Sắc mặt Tần Tử Quy vẫn rất trầm: "Nhưng em không nói với anh là Tiết Dịch cũng ở trong trại huấn luyện này."
"..."
Thịnh Diễn yếu ớt cúi đầu.
Cậu nói dối quân tình, là vì sợ Tần Tử Quy lo lắng.
Tần Tử Quy nhẹ giọng nói: "Em không nói với anh là bạn cùng phòng em ngày nào cũng "trầ.n trụi với thiên nhiên" với em."
Thịnh Diễn lo lắng ngẩng đầu: "Hai thằng con trai lớn đầu cả rồi, có gì mà phải..."
...Lo chứ.
Nói được nửa câu, Thịnh Diễn chợt nhớ ra bây giờ cậu cũng không còn thẳng nữa, hơi chột dạ cúi đầu.
Sao tự nhiên cậu lại cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng trai đểu ăn vụng bên ngoài rồi lại sống cùng với một người ngoài khác?
Dù sao nếu mà Tần Tử Quy dám nấu ăn cho người khác, dám "trầ.n trụi" với người khác, thì kiểu gì cậu cũng tức chết cho xem.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hơi tệ thật, nên ngẩng đầu hôn nhẹ lên má Tần Tử Quy: "Xin lỗi anh, anh đừng giận nữa được không?"
Tần Tử Quy thờ ơ.
Thịnh Diễn sốt ruột, hôn hôn bên còn lại: "Thế này thì sao?"
Tần Tử Quy vẫn thờ ơ.
tThịnh Diễn thật sự gấp lắm rồi, bắt đầu hôn lên miệng, lên trán, lên cằm Tần Tử Quy, vừa hôn vừa hỏi: "Vậy thế này thì sao, thế này thì sao..."
Tần Tử Quy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ôm lấy cậu rồi cười: "A Diễn, em có thể nào đừng đáng yêu như vậy nữa được không."
Thịnh Diễn sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, cần cổ đỏ bừng nghiến răng giơ chân ra đá đá Tần Tử Quy: "Tần Tử Quy tên khốn này, anh lại chơi em!"
Tần Tử Quy ôm cậu thật chặt, nghiêm túc nói: "Anh không chơi em, vì anh thật sự rất ghen tị, nói điêu anh là chó."
Thì vốn dĩ anh cũng rất chó rồi.
Thịnh Diễn lẩm bẩm trong lòng nhưng nghĩ đến cảm giác của mình khi ghen tị nhầm với Dữu Thần lúc đó, cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Tần Tử Quy, ít nhất chuyện cậu giấu diếm Tiết Dịch cũng ở đây là lỗi của cậu.
Hơn nữa hôm nay thái độ của cậu cũng không tốt, vừa tông cửa bỏ đi, sau lại còn chặn Tần Tử Quy. Nhưng thật ra, như lời Ngô Sơn nói, dù Tần Tử Quy lừa cậu nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu.
Cho nên Thịnh Diễn mím môi, quay đầu lại: "Vậy chúng ta hoà nhau."
Tần Tử Quy không hiểu lắm: "Hoà nhau cái gì cơ?"
"Thì, ý là không còn chuyện gì nữa. Em sẽ không giận chuyện anh lừa em, anh cũng không được giận chuyện em ăn thịt bò kho của Tiết Dịch! Chúng ta có qua có lại coi như hoà nhau. Chuyện đơn giản như thế mà cứ bắt người ta phải nói lại!" Thịnh Diễn lúng túng bảo.
Tần Tử Quy mím môi nhìn cậu, rồi nhẹ giọng nói: "A Diễn, chuyện này không thể cứ giải quyết cho qua như thế được."
Nghe được những lời này, trong lòng Thịnh Diễn thắt lại, cậu cho là Tần Tử Quy thật sự tức giận nên định giải thích lần nữa, nhưng Tần Tử Quy đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu một cái rồi cười bảo: "A Diễn, em đúng là bé ngốc mà."
"Anh mới là đồ ngốc!"
Thịnh Diễn lại đá hắn cái nữa.
Tần Tử Quy vẫn ôm rịt lấy cậu, cúi đầu cười: "Lỗi của anh so với của em nghiêm trọng hơn rất nhiều, nếu cứ bỏ qua như thế thì em sẽ phải chịu thiệt mất, anh không muốn bạn trai mình phải chịu thiệt chút nào. Cho nên sau này anh sẽ nấu ăn rồi mang đến cho em mỗi ngày."
"Không cần đâu." Thịnh Diễn sợ Tần Tử Quy vất vả nên cố ý nói kiểu khó chịu.
Tần Tử Quy cúi đầu cắn cắn vành tai cậu: "Nhân tiện tuyên bố chủ quyền luôn."
"Anh!" Thịnh Diễn muốn đá Tần Tử Quy cái nữa nhưng lúc ngẩng đầu nhìn đấy ý cười trong ánh mắt Tần Tử Quy, cậu không đá nổi nữa, chỉ có thể nghiêng đầu đi, "Hừ, chuyện này đến lúc đó nói sau."
"Hay là em cứ tiếp tục sử dụng App cầu được ước thấy đi?" Tần Tử Quy hơi hạ giọng.
Ngay lúc Thịnh Diễn định từ chối thì Tần Tử Quy đã bảo: "Em vừa mới thực hiện được 10 điều ước, tức là đã được lên level trung cấp rồi, có lẽ sẽ có bất ngờ đấy."
Trung cấp?
Nhiệm vụ của mấy mong muốn level sơ cấp đã đủ kỳ cục rồi, ai biết lên trung cấp sẽ thế nào?
Thịnh Diễn không muốn bị Tần Tử Quy lừa nữa, đang định từ chối thì Tần Tử Quy lại nói tiếp: "Em biết vì sao mỗi một lần ước một điều gì đó lại là trồng một đoá hoa cúc không?"
"Vì sao?"
Thịnh Diễn thật sự chưa từng nghĩ đến.
Tần Tử Quy nhìn cậu: "Vì hoa cúc ngụ ý cho tình yêu thầm kín."
Cho nên, Tần Tử Quy đã giấu hết những yêu thương của mình vào trong App.
Những suy nghĩ muốn thực hiện mong muốn cho cậu, những suy nghĩ muốn bảo vệ cậu, những suy nghĩ muốn cậu trở nên tốt hơn từng ngày, và cả những suy nghĩ thầm lặng cho đi mà không ai hay biết.
Ngay cả lý do App này ra đời cũng là vì một điều ước ngẫu nhiên của cậu vào ngày sinh nhật.
Nghĩ thế, Thịnh Diễn cảm thấy không nỡ gỡ cái App ấy đi.
Nếu như gỡ khỏi điện thoại, vậy công sức hơn một năm nay của Tần Tử Quy sẽ uổng phí.
Nghĩ đoạn, Thịnh Diễn cúi đầu lấy điện thoại ra, mở App cầu được ước thấy rồi ấn xác nhận nâng cấp tài khoản, nhận được một hạt giống hoa chưa xác định, sau đó nhanh chóng nhập một dòng chữ rồi ngẩng đầu lên, giả vờ nghiêm túc bảo: "Được."
Tần Tử Quy còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại hắn đã rung lên, hắn lấy ra xem.
[App cầu được ước thấy: Nhận được điều ước của bé cưng - "Tần Tử Quy không được phép ghen tuông hay không vui nữa."]
Khoé môi hắn không khỏi cong lên.
Ngón tay gõ gõ vài cái trên bàn phím, điện thoại của Thịnh Diễn cũng sáng lên.
Mở khoá ra xem: [Nguyện vọng được chấp nhận. Nhiệm vụ: Lén lút hôn nhau với Tần Tử Quy trong rừng.]
"...Tần Tử Quy!"
Mới đầu lúc nhìn thấy nhiệm vụ, Thịnh Diễn chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng cuối cùng cậu đã không làm thế.
Tần Tử Quy kéo lấy cậu như có ý đồ từ lâu, đè cậu xuống thân cây rồi cười: "Không phải chính em đã nói rồi à, anh trai có làm gì thì em cũng thích, không thể nói không giữ lời đâu đấy."
Thế là mấy lời mạnh miệng của Thịnh Diễn bị nhấn chìm dưới tiếng xào xạc của lá sung. Trên màn hình điện thoại của họ, trong khu vườn bí mật của Thịnh Tiểu Diễn, những bông hồng đỏ tươi tượng trưng cho tình yêu nồng nàn đã nở rộ đầy sức sống.