Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 73



Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Đáng sợ nhất là, sau khi cô hỏi xong câu kia thì Tần Tử Quy đứng trong bếp cũng quay ra nhìn cậu, có vẻ rất quan tâm đến đáp án của cậu.

Thịnh Diễn: "??"

Không phải, sao tự nhiên Tần Tử Quy lại hóng hớt thế?

Đường đường thân trai mét tám lại đi ghen tuông với cả bố mẹ của người yêu mình là cái kiểu gì?

Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy khoẻ như trâu, lại nhìn Hứa Khinh Dung đẹp như hoa, chỉ cảm thấy rùng hết cả mình, cố gắng chuyển chủ đề: "Mẹ, sao mẹ lại hỏi cái này?"

Hứa Khinh Dung vừa gỡ cua vừa nói: "Không có gì, chỉ là mẹ thấy Tử Quy còn chăm con kỹ hơn cả người mẹ là mẹ nữa. Mẹ sợ mình làm mẹ quá vô dụng, sẽ bị con ghét bỏ."

Thịnh Diễn không nghĩ mẹ mình sẽ nghĩ như thế, vội vàng an ủi cô: "Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ là Thái hậu, sao lại muốn Thái hậu phải đi chăm sóc người khác? Hơn nữa, nếu nhìn từ góc độ khác thì, ví dụ lỡ mà Tần Tử Quy chăm sóc con cả đời thì kiểu gì sau này cũng sẽ chăm mẹ khi mẹ về hưu, hơi bị lời luôn ấy."

"Ở đấy mà mơ!" Hứa Khinh Dung thậm chí còn chả ngẩng đầu lên, "Thế khác nào nói sau này Tử Quy không được lấy vợ sinh con, lại còn chăm sóc con cả đời, con ở đấy mà mơ đi!"

Thịnh Diễn thử thăm dò, "Nếu Tần Tử Quy cả đời không kết hôn sinh con thật thì sao mẹ?"

Hứa Khinh Dung bẻ càng cua cái rụp: "Vậy thì mẹ sẽ đánh gãy chân nó thay cho dì Tần của nó."

"..." Thịnh Diễn lại hỏi, "Vậy nếu con cả đời không kết hôn sinh con thì sao?"

Hứa Khinh Dung lại càng không phải nghĩ, bẻ nốt cái càng cua bên kia, "Vậy thì tốt nhất là chặt phứt chân hai đứa, băm ra cho Cuckoo ăn."

"......"

Thịnh Diễn vừa nghĩ đến cảnh mình và Tần Tử Quy, hai người tàn tật dù què cũng không rời không bỏ, cùng nhau đi qua những hoạn nạn cuộc đời thì âm thầm đặt cái càng cua trong tay xuống.

Hứa Khinh Dung liếc cậu: "Con còn chưa trả lời mẹ đâu, nếu mẹ với Tử Quy cùng rơi xuống nước thì con sẽ cứu ai?"

Thịnh Diễn cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, vì với trình độ bơi của Tần Tử Quy, cậu thấy có khi cậu còn chưa nhảy xuống cứu thì hắn đã bơi sang cứu luôn mẹ Hứa rồi.

Nhưng nghĩ đến chuyện đôi chân của mình và Tần Tử Quy vẫn nằm trong tay Hứa Khinh Dung, Thịnh Diễn cảm thấy việc làm hài lòng Thái hậu nhà mình trước quan trọng hơn, nên cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Đương nhiên là cứu mẹ trước rồi, Tần Tử Quy không tính."

Vừa trả lời xong, trong bếp đã "cạch" một tiếng, cái bát bị đặt lên thớt vang lên rõ mạnh, Tần Tử Quy cởi tạp dề nói: "Trong nhà không có hạt kê, cháu ra ngoài mua một chút."

Nói xong thì đi thẳng qua bàn của Thịnh Diễn và mẹ Hứa rồi đi ra ngoài.

Thịnh Diễn: "...???"

Tần Tử Quy không ghen đâu, đúng không???

Không phải là vì chuyện hắn ra ngoài, mà là Thịnh Diễn cảm thấy mình thân là bạn trai thì cần phải đi dỗ dành, nên cậu lấy khăn giấy ra lau tay thật kỹ rồi nói: "Mẹ, hình như ở nhà mình hếtt đồ uống rồi, con ra ngoài mua một ít." rồi cũng vội vàng chạy theo.

Vừa ra khỏi cổng, cậu đã không thấy Tần Tử Quy đâu, vội quay người ra sau nhìn thì ập cái, Tần Tử Quy lại chờ đợi thành công.

Nhìn bé ngốc nghếch nào đó lao thẳng vào ngực mình, Tần Tử Quy không khỏi buồn cười: "Sợ anh không vui thế à."

Lúc này Thịnh Diễn mới ý thức được mình lại bị Tần Tử Quy lừa, bực mình tung nắm đấm định đánh người, nhưng chưa kịp đánh trúng đã bị người kia tập kích hôn lên trán: "Dễ thương."

Cảm nhận được hơi ấm trên trán mình, lại nghe được Tần Tử Quy khẽ cười, vành tai Thịnh Diễn đỏ bừng, buông nắm tay xuống rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh không nghe thấy mẹ em bảo sẽ đánh gãy chân bọn mình rồi à? Còn dám động tay động chân!"

"Cho nên anh mới sợ em không giỏi nói dối sẽ bị dì Hứa nhìn ra, nên mới tìm cách cứu em đó thôi." Tần Tử Quy nói như đúng rồi.

Thịnh Diễn không tin một câu nào của hắn nữa: "Anh mà cứu kiểu này thì mai em sợ bị đánh gãy chân mất!"

"Không sao đâu." Tần Tử Quy trả lời nghiêm túc, "Chân anh dài, nếu một chân bị đánh gãy thì chân còn lại vẫn có thể chống đỡ được. Nếu ngày đó xảy ra thì nhất định anh sẽ đứng trước chắn cho em."

Nhất thời Thịnh Diễn không biết nên mắng Tần Tử Quy vô sỉ hay là bị lời nói của Tần Tử Quy làm cho động lòng, chỉ có thể mạnh miệng nói: "Ai cần anh chắn, chân em cũng dài!"

Rồi đút tay vào túi áo len đi vội về phía trước.

Tần Tử Quy cười vội đi theo, muốn rút móng gà ra để nắm, nhưng móng gà đã cào một phát lên tay trái của hắn rồi nhét lại vào túi.

Tần Tử Quy lại ôm, lại bị cào, lại ôm, lại bị cào, lại ôm, lại bị cào, họ cứ vừa đi vừa tổn thương lẫn nhau đến tận cửa hàng tạp hoá, lúc này Tần Tử Quy mới thành công nắm được móng gà trong tay.

Thịnh Diễn cố gắng lấy tay trái của mình bẻ gãy chân chó của Tần Tử Quy, nhưng cậu chưa kịp làm gì thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc từ trong siêu thị: "Tiền trợ cấp hàng tháng mà đội thành phố đưa cho tôi không đủ. Tôi không có tiền cho ông mua rượu đâu."

Thịnh Diễn khựng lại, cậu hơi do dự không biết có nên vào trong hay không.

Sau khi bố Tiết Dịch khiến cậu bị thương và ông ta cũng bị giam giữ thì đến lúc được thả ra thì cũng đã bị mất việc, hoàn toàn là dựa vào tiền lương hưu của bà nội Tiết Dịch cũng như tiền trợ cấp của đội thành phố mà Tiết Dịch đang theo học để đi uống rượu. Nhưng theo lời ns nói thì, Tiết Dịch vẫn luôn khẳng định với mọi người là gia đình gã vẫn rất ổn.

Nếu bây giờ Thịnh Diễn vào thì cậu sợ Tiết Dịch sẽ xấu hổ, nhưng nếu cậu không vào thì sợ bố Tiết Dịch sẽ làm to chuyện.

Quả nhiên, giây tiếp theo cậu nghe được tiếng giễu cợt lạnh lùng kèm nhèm say: "Cho nên tao mới nói, hoặc là mày sớm ngày rút khỏi đội thành phố, tập luyện nhiều năm như thế mà còn chả vào nổi đội 1, bây giờ phong độ của mày cũng chẳng phải lúc đỉnh cao, đến lúc ngay cả đội hạng 3 cũng không cần mày nữa thì sớm muộn cũng chết đói."

Giọng nói đầy kiềm chế của Tiết Dịch cũng vang lên: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi có thể lọt vào top3 cuộc thi tới thì có thể sẽ được vào đội 1 của đội thành phố, năm sau cũng sẽ có hy vọng được vào đội tuyển quốc gia."

Nhưng đáp lại hắn chỉ là lời chế nhạo còn khinh thường hơn: "Thôi, đấy chỉ là mày ảo tưởng thế thôi. Tao nghe được huấn luyện viên của mày gọi cho bà của mày rồi, lão nói trạng thái của mày ở trại huấn luyện rất bấp bênh. Thậm chí Thịnh Diễn mới tập được 1 tháng mà đã vượt qua mày rồi. Ở trong trại huấn luyện mày cũng chỉ đứng thứ 3 thôi, thế mà trong cuộc thi tới còn đòi vào top3 cơ à? Mày chỉ đang mơ tưởng thôi! Nhìn nhận lại hiện thực đi, thà ra ngoài kiếm cái công ăn việc làm thì hơn."

Nói xong, cửa ngăn của siêu thị được mở ra, một người đàn ông gầy gò xanh xao, đôi mắt đục ngày đi đến trước chỗ Thịnh Diễn.

Người đàn ôn mùi rượu nồng nặc, dáng người khom khom, đối diện với Thịnh Diễn mặc áo len trắng, dáng người thẳng tắp đứng dưới ánh nắng, giống như bóng đèn sợi đốt khi màn đêm buông xuống, sạch sẽ và trong trẻo.

Bất ngờ nhìn thấy nhau, Tiết Dịch đứng sau người đàn ông co ngón tay lại chừng như xấu hổ và tức giận lắm, nhưng đã nhanh chóng che đậy bằng vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng thường ngày: "A Diễn, sao cậu lại đến đây?"

Nói xong, ánh mắt gã rơi vào trên tay Thịnh Diễn và Tần Tử Quy đang nắm chặt lấy nhau, vẻ mặt trầm xuống.

Tần Tử Quy đã kéo Thịnh Diễn ra sau người.

Hành động đầy tính cảnh giác này làm cay mắt Tiết Dịch: "Tần Tử Quy, mày có ý gì?"

Tần Tử Quy còn chưa kịp nói gì thì bố Tiết Dịch đã cười cợt nói: "Còn có ý gì được nữa? Chính là sợ lại làm tổn thương đến thiếu gia nhà người ta chứ sao! Đây là cháu trai quý giá của nhà họ Hứa đấy, thiên tài bắn súng đấy. Nhỡ mà chạm phải người ta là mày bị đưa đến đồn cảnh sát ngay. Người mà chỉ cần sẽ cái cũng có thể đạt được vị trí đứng đầu trong trại huấn luyện. Thử nghĩ xem một người như mày, muốn tài năng không có tài năng, muốn gia cảnh không có gia cảnh, có thể đạt được như người ta không? Trước kia người ta thương hại mày nên mới cho mày xíu đồ ăn, đừng có tự coi trọng bản thân quá, cũng đừng cố nghĩ xem mày có xứng đáng không."

Lời nói của bố Tiết Dịch nửa là chế giễu Tiết Dịch, nửa là chê bôi Tần Tử Quy.

Sắc mặt Thịnh Diễn trở nên lạnh lùng, nếu là cậu của trước đây thì cậu đã sớm xông lên đấm nhau rồi.

Nhưng bây giờ khác rồi, cậu đã hứa với Tần Tử Quy sẽ không tuỳ tiện đánh nhau, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cậu không thể bị thương hay gây chuyện được. Nên cậu chỉ nắm chặt tay Tần Tử Quy rồi đi thẳng qua hai người họ rồi vào trong siêu thị.

Ở đằng sau, bố Tiết Dịch cười khẩy như thể đang cố ý nói với Tiết Dịch: "Nhìn đi, người ta mới là anh em. Trước đây mày có tốt với người ta đến đâu thì sao chứ, bảo vứt mày là vứt mày ngay được."

"Đủ rồi!" Tiết Dịch dù có giỏi giả vờ đến mấy cũng không chịu nổi ý nghĩ bị bố mình sỉ nhục ngay trước mặt người mình thầm mến, nên vội vàng xách túi đồ đi ra ngoài.

Nhưng người đàn ông trung niên có cuộc đời đã hoàn toàn thất bại kia không muốn để gã đi như thế, chậm rãi đi theo con mình, nói những lời đốn mạt: "Sao nào? Thấy nhục nhã không? Thấy bị tổn thương à? Chẳng trách người ta lại vứt bỏ mày, chính mày đã khiến người ta phải vứt bỏ mày. Lúc mày âm mưu chống lại tao thì mày phải nghĩ đến ngày hôm nay. Bố ruột mày là người từng bị kết án, mẹ ruột mày là một con khốn ăn cắp tiền bỏ trốn, còn bản thân mày chỉ là một kẻ vô dụng chẳng biết làm gì khác ngoài giở trò sau lưng. Sao mày lại có thể có được cái ý nghĩ mình xứng đáng để đi cạnh tranh với người khác được nhỉ..."

"Ông có thể im đi được không!" Tiết Dịch không nhịn được nữa quay người lại hét lên, vẻ mặt giận dữ đến mức gần như là cầu xin.

Nhưng vừa quay lại, gã nhìn thấy qua cửa kính của siêu thị, bên cạnh những kệ chứa đồ ăn vặt là một thiếu niên mặc áo len trắng đang lén lút lấy một thứ gì đó định nhét vào giỏ hàng nhưng bị một thiếu niên mặc áo len đen bắt được. Sau đó thiếu niên mặc áo len trắng nhanh chóng ngẩng đầu hôn một cái lên môi người đối diện như thể đang nịnh nọt lấy lòng, nhưng vẫn bị thiếu niên áo đen lạnh mặt cầm lấy bỏ ra khỏi giỏ hàng, rồi thiếu niên mặc áo len trắng nhanh chóng ngẩng đầu lên hôn người kia cái nữa.

Một vài động tác đơn giản dưới ánh đèn trong trẻo trông thật sinh động, ấm áp và dễ mến.

Lúc ấy, ngón tay của Tiết Dịch vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.

Gã không xứng với Thịnh Diễn, nhưng Tần Tử Quy thì sao?

Hắn chỉ là con của tiểu tam, cũng chỉ là một món đồ chơi mà Thịnh Diễn nhặt được, hắn cũng có tình cảm cấm kị với Thịnh Diễn, nhưng tại sao hắn lại có thể ở bên Thịnh Diễn, tại sao lại được Thịnh Diễn thích? Còn Tiết Dịch gã thì chỉ nhận được sự thờ ơ và xa lánh của cậu?

Rõ ràng trước đây Thịnh Diễn đối xử với hắn rất tốt, nếu như không phải Tần Tử Quy ép gã không được liên lạc với Thịnh Diễn nữa, nếu như Tần Tử Quy không chặn gã, nếu Tần Tử Quy không nói với Thịnh Diễn là gã cố ý đẩy Thịnh Diễn ra làm lá chắn, ít nhất gã vẫn có thể làm bạn với Thịnh Diễn.

Những cảm xúc phức tạp, ghen tị, đố kỵ, hối hận, không cam lòng trào dâng, cùng với hình ảnh ngọt ngào trước mắt khiến toàn thân gã đau nhức.

"Mày đang nghĩ cái gì đấy?" Người đàn ông đi bên cạnh gã không kiên nhẫn hỏi.

Tiết Dịch nắm chặt nắm đấm: "Không có gì."

Đúng lúc có tin nhắn đến.

Tiết Dịch cúi đầu nhìn thấy tin nhắn wechat từ huấn luyện viên đội thành phố: "Thầy với bà em đã nói chuyện với nhau rồi, nếu lần này em không lọt vào top3 thì em sẽ không còn hy vọng tham gia vào đội 1 của đội thành phố nữa. Thực lực hiện tại của em ước tính sẽ bị kẹt ở hạng 4, em hãy chuẩn bị tinh thần đi."

Đốt ngón tay đang cầm điện thoại của gã siết chặt đến mức trắng bệch.

Trước khi Thịnh Diễn đến, gã còn có hy vọng lọt vào top 3.

Nhưng bây giờ có Thịnh Diễn rồi, gã lại bị vượt mặt.

Tại sao gã và Thịnh Diễn lại đi đến bước đường này?

Tại sao Thịnh Diễn lại đến tuyên chiến với gã khi cậu đã có tất cả trong tay rồi?

Gã không muốn làm tổn thương Thịnh Diễn, nhưng cũng không muốn khiến cuộc sống của mình bị trầy trật mãi nơi vũng bùn mà không thể có được gì.

Bên cạnh gã là những lời sỉ nhục không ngừng của người bố nghiện rượu, trước mặt gã là tất cả những điều có thể sẽ không bao giờ gã có được, và thứ gã đang nắm trong tay chính là cơ hội cuối cùng để thực hiện ước mơ của mình.

Chiều thu ở Nam Vụ thường hay có mưa, những cơn mưa lạnh buốt, nhớp nháp khiến lòng người vô cùng khó chịu.

Khi những hạt mưa lấp đầy màn hình điện thoại, cuối cùng Tiết Dịch cũng ấn nút chụp ảnh rồi cất điện thoại đi, quay người bước vào con đường chật hẹp tối tăm giữa những toà nhà.

Gã không hề muốn làm tổn thương bất cứ ai, gã chỉ muốn có được một cơ hội cho chính mình.

Gã chỉ muốn như vậy thôi.

Còn ở một góc sáng sủa của siêu thị phía sau, Thịnh Diễn hôn Tần Tử Quy mười nghìn lần cũng không hối lộ được hắn cho mình một gói que cay, cuối cùng giận dỗi đá đá Tần Tử Quy, kết quả Tần Tử Quy bị đá thì chẳng làm sao, còn Thịnh Diễn Diễn thì lại ôm bụng hít một hơi.

Tần Tử Quy lập tức đặt tay mình áp lên bụng Thịnh Diễn, cau mày nói: "Lại đau bụng à?"

"Không, tự nhiên lại hơi nhói nhói."

Thịnh Diễn chịu đựng một lúc, thấy dễ chịu hơn, cuối cùng cũng buông tha món que cay kia.

Tần Tử Quy lấy que cay ra khỏi giỏ hàng, rồi nắm cổ tay cậu đi về quầy đồ ăn.

Thật ra ở nhà có cơm rồi, Tần Tử Quy muốn mua chút nguyên liệu về nấu cháo cho Thịnh Diễn, hắn sợ Thịnh Diễn ăn nhiều cua như vậy thì sẽ bị phản ứng, không ngờ lần này lại bị nhanh vậy.

Hắn đoán hẳn một phần cũng là do áp lực tập luyện nặng nề gần đây.

"Về nhà đừng ăn gì linh tinh nữa, uống trà gừng rồi ăn chút cháo, rồi đi ngủ, nghe không?" Tần Tử Quy vừa thanh toán vừa cảnh cáo cậu.

Người bán hàng đã làm ở đây nhiều năm, không nhịn được bật cười: "Tiểu Diễn từ bé đã bị cháu quản, cơm ăn áo mặc từ A đến Z, không cần phải lo quá đâu."

Khi còn bé Thịnh Diễn rất đáng yêu, ăn nói ngọt ngào nhưng lại giỏi gây chuyện, hầu như mọi người ở đây đều biết cậu, ngay cả Tần Tử Quy - người ngày nào cũng dọn dẹp đống bừa bộn cho cậu - cũng nổi tiếng.

Thịnh Diễn cảm thấy hơi xấu hổ, nhanh chóng ra khỏi siêu thị.

Tần Tử Quy cúi đầu mỉm cười, mượn ô của nhân viên siêu thị rồi đi theo cậu ra ngoài: "Sao em hay xấu hổ thế?"

"Em không xấu hổ, em chỉ cảm thấy dì khiến em trông chả khác gì con dâu nuôi từ bé cả." Thịnh Diễn mặc áo len, kéo mũ lên để Tần Tử Quy không nhìn được vẻ mặt của mình.

Tần Tử Quy hơi nhướng mày: "Không phải sao?"

Thịnh Diễn lập tức quay người lại, nghiêm túc nói: "Đương nhiên không phải, gì mà con dâu nuôi từ bé chứ. Dù gì thì dù vẫn phải là con rể."

Tần Tử Quy gật đầu: "Ừm, anh cũng cảm thấy anh là một người con rể được hời."

Thịnh Diễn khựng lại, lát sau mới nhận ra: "Tần Tử Quy! Anh lại lợi dụng em!"

Tần Tử Quy vừa che ô cho cậu vừa cười bảo: "Vốn dĩ anh là bạn trai của em mà, cho nên anh không thấy mình đang lợi dụng gì cả."

"Anh giỏi thì tự đi mà nói với mẹ em đi!"

"Em không sợ dì Hứa đánh gãy chân anh à?"

"Tốt nhất là gãy hẳn đi!"

Hai người vừa đi vừa gây gổ, mãi đến khi trời đổ mưa to thì mới về đến khoảng sân nhỏ nhà mình.

Thịnh Diễn không đợi Tần Tử Quy kịp gập ô đã lấy mũ áo che đầu nhảy vào trong nhà, đoạn cởi mũ ra vỉa vỉa tóc: "Mẹ, bà ngoại, ông ngoại, bọn con về rồi đây."

Vừa nói xong cậu đã nhận ra bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn.

Hứa Khinh Dung, người chưa bao giờ hành xử như một người lớn ở nhà cũng đang ngồi trên sofa với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cúi đầu nhìn gì đó trên Ipad, lúc nghe được giọng nói của cậu thì ngẩng đầu lên bình tĩnh gọi: "A Diễn."

Bàn tay đang vỉa tóc của Thịnh Diễn từ từ hạ xuống.

Lúc đó, đột nhiên cậu có một dự cảm không tốt, sâu trong trực giác cậu gần như là cầu xin Hứa Khinh Dung đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng Hứa Khinh Dung vẫn kết thúc câu nói của mình một cách từ tốn và nhẹ bẫng: "Chúng ta ra nước ngoài đi."

Khi mấy chữ kia được thốt lên, Thịnh Diễn gần như theo bản năng quay người ra sau tìm kiếm Tần Tử Quy.

Còn Tần Tử Quy đang đứng dưới gốc cây sung ngoài sân, xem tin nhắn trong điện thoại, đốt ngón tay trắng nõn lạnh lẽo dưới lớp áo len đen siết thật chặt.

[Du Bạch không trắng]: "Đù mẹ! Tần Tử Quy! Chuyện gì đang xảy ra vậy! Không biết ai đăng ảnh của mày với Thịnh Diễn lên diễn đàn trường mình rồi!"

Trong bức ảnh đó, dưới màn đêm mờ mịt và ánh đèn rực rỡ, một chàng trai ngẩng đầu lên mỉm cười hôn lên một chàng trai khác, lẽ ra đó phải là hình ảnh trong sáng và đẹp đẽ nhất mùa thu này.

*

Hết chương 73.