Đừng Rời Xa Ta (ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ)

Chương 32: Mê vụ sâm lâm



                                              
Ở trên sân của Học Viện Linh Ương mọi người ai nấy đều tập trung đông đúc ở đây. Hôm nay chính là ngày xuất phát đến Phù Quang Sâm Lâm. Chỉ có những ai giành được chiến thắng trong đợt luận võ vừa rồi mới có tư cách tham gia. Đối với những cao thủ non nớt ở Học Viện này thì Phù Quang Sâm Lâm rất nguy hiểm.
"Tại sao một sư phụ dạy đàn như Phong Liên Dực lại tham gia hoạt động nguy hiểm như vậy", hôm trước mắc dù Phong Liên Dực đã thông báo cho Hoàng Bắc Nguyệt nhưng nàng vẫn thắc mắc.
Hôm nay là ngày xuất phát quả thật đã thấy hắn đi cùng liền hỏi Hoàng Anh Dạ đưng bên cạnh.
Hoàng Anh Dạ quay sang nhìn Hoàng Bắc Nguyệt khi nghe nàng ta hỏi rồi lại nhìn Phong Liên Dực.
"Thuộc tính nguyên khí của Dực Vương tử là Phong cho nên có tác dụng chưa thương"
Thông thường một cửu tinh triệu hồi sư thuộc tính thì chưa chắc đánh được một thất tinh triệu hồi sư. Như vậy nơi này không phải là nguy hiểm với Phong Liên Dực sao. Nhưng mà, hắn thực sư yêu như vậy sao. Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm Phong Liên Dực đầy ý hoài nghi.
Cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Phong Liên Dực theo phản ứng nhìn lại hướng đó.
Bị nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt vờ như không thấy quay mặt đi chỗ khác. Phong Liên Dực ngây thơ không hiểu gì hết, còn Hoàng Anh Dạ thì cười hì hì thích thú vô cùng.
Đột nhiên ánh mắt của nàng thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn. Không giống như một Hoàng Anh Dạ vô tư thường ngày nữa.
"Cái mà chúng ta cần thắc mắc nhất chính là nàng ta. Vì sao hoạt động nguy hiểm như vậy mà nàng ta cũng có mặt", đôi mắt của Hoàng Anh Dạ trở nên khó chịu khi nhìn thấy Ngọc Tiêu Nhi đang đứng ở đằng xa.
"Tiêu Nhi sao. Ta nghe con bé nói là đến để phụ chân cho sư phụ nàng. Có lẽ là do dực vương đề cử nàng ta chăng", Hoang Bắc Nguyệt cũng nhìn theo Ngọc Tiêu Nhi.
Ngọc Tiêu Nhi hôm nay cũng có mặt, nàng hiện tại đang đứng tám chuyện với những học nữ khác của Học Viên. Do trận đấu vừa qua nàng không hề tham gia nên hiện tại xuất hiện cũng khiến cho không ít người cùng thắc mắc.
Dạo gần đây nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt bận rộn thu xếp Phủ Trưởng công chúa nên nàng không tiện làm phiền. Gần giờ xuất phát mới chạy đến thông báo cho khiến Hoàng Bắc Nguyệt phải giật mình.
"Đem nàng ta đi theo chẳng phải có thêm gánh nạng sao"
Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì cả. Nhìn đến chỗ Ngọc Tiêu Nhi đang cười hi hi ha ha bên kia.
"Nhìn kìa, đó là Tiêu Vận và Tiêu Trọng Kỳ. năm nay bọn họ cũng đủ tư cách à", đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói của một học sinh.
Bọn họ đang vừa nói vừa chỉ trỏ về phía hai huynh muội Tiêu gia kia.
Tiêu Vận và Tiêu Trọng Kì nghe vậy cũng không nói gì. Chỉ dám cúi gằm mặt xuống mặc cho những người khác sỉ vả mình.
Ngọc Tiêu Nho trông vậy chỉ biết nhìn. Hoàng Bắc Nguyệt thì cảm thấy hứng thú hơn. Cho là thế thái nong lạnh.
"Viện trưởng đến rồi"
Từ một nơi rất cao nào đó. Thân ảnh bạch y đứng thẳng lưng nhìn các học trò của mình. Một tay vuốt bộ râu tráng xóa của mình.
"Đường tới Phù Quang Sâm Lâm đã chuẩn bị xong. Chuẩn bị xuất phát"
Nghe đến đây. Tất cả mọi người ai nấy đều hung phấn vô cùng, nối đuôi nhau hoành tráng tiến đến. Đôi ngũ Học Viện Linh Ương năm nay thật đồ sộ.
Ra khỏi thành, xuyên qua Nguyệt Lạc Cốc chính là Phù Quang Sâm Lâm.
"Phía trước chính là Phù quang Sâm Lâm, mọi người cẩn thận"
"Vâng"
Nhưng vị trưởng lão kia cưỡi trên lưng Linh thú của mình bay lên dẫn đầu. Miệng cảnh báo các học trò của mình.
"Nguyệt tỷ, đây chính là rừng rậm ở cổ đại sao"
Ngọc Tiêu Nhi cưỡi ngựa song vai cùng Hoàng Bắc Nguyệt. Mắt hứng phấn liên tục nhìn xung quanh. Nàng đây chính là lần đầu tiên đi vào khu rừng lớn và đầy thần bí như vậy.
"Lũ nhãi nhép này quá yếu, không còn con nào mạnh hơn à", Tiết Triệt đứng trên lưng Hồng Chu kiêu ngạo vô cùng.
Bản thân chỉ đối phó với mấy con Linh thú cấp thấp mà đã cho mình lợi hại nhất.
Quay sang nhìn Hoàng Bắc Nguyệt hãnh diện về bản thân.
Nhưng hắn không biết rằng người thuần phục Hồng Chu cho hắn cưới lại chinh là nàng, Bắc Nguyệt Quận chúa phế vật.
Không một ai để ý, đôi mắt phân minh hắc bạch đọt nhiên trừng lớn. Tiểu Hòng Chu kia trông thấy run rẩy cả người vội vàng trốn ở trong không gian Linh thú để lại Tiết Triệt bơ vơ một mình mặc sức cho đám dơi kia quấy phá.
"Cứu mạng! Lão sư, Cứu con! Dơi đại nhân tha mạng!"
Bộ dạng của một công tử thế gia hằng ngày kia trong phút chốc mất sạch. Tiết Triệt bây giờ đang là trò cười của đám học sinh đứng ở dưới xem. Ngọc Tiêu Nhi ngồi trên ngựa cười mà xém ngã ngửa.
"Tiết Triệt đừng sợ, vi sư đến đây"
"Để ta giúp sư huynh"
Một lão sư và một đệ tử tốt bụng nào đó uy vũ bay lên. Quyền lôi kia đáng lí ra đánh phải lũ dơi nhưng lại bị Tiết Triệt sui sẻo kia một thân hứng hết sạch.
"Ngại quá hôm nay ta không đem kính...cho nên đánh nhầm ha ha ha ha...", Lão sư ra quyền lôi vừa rồi một tay xoa đầu mình, miệng cười ha ha bất đắc dĩ.
Ngọc Tiêu Nhi chứng kiến hết thảy đơ mặt ra.
"Bọn họ là đang tấu hài sao"
"Chắc vậy đó"
Tiệt Triệt sau đó được Phong Liên Dực đích thân trị thương rồi được đưa trở lại lại.
Đội ngũ đi được một đoạn thì trời cung bắt đầu tối. Các vị trưởng lão bắt đầu giục giã hạ trại nấu cơm. Ngọc Tiêu Nhi cũng chạy theo các vị tỷ tỷ giúp việc.
"Có chuyện gì vậy"
Một đám linh điểu trong rừng đột nhiên bay toán loạn lên trên. Đám linh thú khác kêu rống thật nhiều cảnh vẻ hỗn độn làm cho những người khác có cảm giác không lành.
"Người đi dò xét tình hình đã về chưa", Một vị trưởng lão bắt đầu lên tiếng.
"Vẫn chưa trở về", Người ở gần trưởng lão trẻ lời.
"có người đang đến"
Đằng trước cách đội ngũ không xa, một nhóm người đang phi linh thú chạy đến. Nhóm người này có khoảng năm sáu người là Triệu hoán sư. Thực lực không thể coi thường.
"Lão đại có rất nhiều oắt con ở đây", Một nam tử trong số đó đi lên trước kêu lớn.
"Các người là người Nam Dực quốc đúng không", một nam tử khác ngồi trên ngồi trên vai của một con Bạo Phong Viên to khỏe nói.
"Bạo Phong Viên, sao ta nhìn nó thật giống một con tinh tinh", Ngọc Tiêu Nhi ngửa cổ thật lớn để quan sát đám người.
"Ngươi đừng coi thường nó, coi chừng bị đánh tan xác như chơi", Tiêu Vận ánh mắt coi thường nhìn Ngọc Tiêu Nhi ra vẻ cảnh cáo nàng.
Nghe nam tử kia nói ra những lời như vậy, đám học trò bên dưới nhao nhao lên chửi rủa nói họ bất kính.
Cảm thấy tình thế này không ổn. Nam Cung trưởng lão giơ tay lên ý bảo bọn bình tĩnh lại.
'Chúng ta là người của Học Viện Linh Ương không biết các vị là...", mặc dù đứng trước mắt là đám nhãi nhép vô lễ nhưng vị Trưởng lão này vẫn khiêm tốn chắp tay hỏi thăm giống như hỏi thăm một vị bằng hữu.
Nam tử kia nghe vậy mà không biết điều, lại dám cười nhạo nói là không biết Học Viện Linh Ương.
"Học Viện Linh Ương là học viện hoàng gia đương nhiên vô cùng nổi tiếng, nói không biết là không biết. Quả là một đám vô học", đột nhiên trong đám người đang im lặng thì có một giọng nói cất lên mang vẻ châm biếm.
"Là kẻ nào, lăn ra cho lão tử", Nam tử râu ria bặm trợn xưng là lão đại kia nghe vậy thì tức giận vô cùng nổi lên cơn thịnh nộ quát.
Ngọc Tiêu Nhi vô tư hiên ngang bước lên, nở nụ cười âm.
"Vô học, thô lỗ , không có hiểu biết. TẤT CẢ MỘT LŨ CÁC NGƯƠI "