Nửa đêm, hắn lăn vào lồng ngực Dũng sĩ, lay chàng tỉnh lại, giọng điệu tràn đầy vui vẻ tỉnh táo: “Chúng ta mang theo bao nhiêu đồ ăn lên đường đây? Ngươi bảo rằng nơi nào có món ngon sẽ mang ta đi ăn hết đúng không?”
Hắn bắt đầu liệt kê tên những món ăn, Dũng sĩ chưa bao giờ biết hắn có thiên phú nghe một lần là không thể quên.
Dũng sĩ còn buồn ngủ, bất đắc dĩ ấn hắn vào trong ngực, hạ xuống trán hắn một nụ hôn giống như dỗ cún con nghịch ngợm: “Yên lặng, ngủ đi.”
Ma pháp sư quả nhiên không nói nữa. Hắn có chút sợ hãi, có chút nghi hoặc, còn có chút vui sướng mơ hồ rồi ngủ thiếp đi trong trạng thái khó xử này.