Giờ A Ương mới nhớ lời bà nội nói đừng sờ bậy thực vật sau núi nhưng có hối hận cũng không kịp nữa, cậu bất đắc dĩ cầm vật hơi lạnh kia rồi đỏ mặt xoa từ trên xuống dưới như lần trước.
Chắc vì đối phương không phải nhân loại nên xúc cảm khác xa với vật của cậu.
A Ương xoa một hồi, thế mà lòng hiếu kỳ lại chiến thắng nỗi xấu hổ, cậu cúi đầu nghiêm túc cầm cây gậy rõ ràng đã phình to hơn lúc nãy của đối phương, sau đó đưa tay bóp hai quả cầu phía dưới.
A...... Cũng lạnh như đang sờ hòn đá trơn láng vậy.
Cậu chăm chú xoa bóp, sau khi bị Nhai Thạch hôn lên cổ mấy lần mới định thần lại, vội vàng buông tay, trên mặt vừa nóng vừa đỏ: "Vậy...... Vậy là sờ xong rồi đúng không?"
Nhai Thạch thở phào một hơi, không nói gì mà cũng chẳng thả cậu ra.
A Ương có cảm giác bàn tay đối phương phủ lên mông mình.
Cậu kêu khẽ một tiếng, cảm thấy tình hình càng lúc càng nguy hiểm nên nghiêng đầu sang chỗ khác rồi đẩy tay Nhai Thạch nói: "Cậu đừng sờ tôi......"