Bốn giờ chiều, Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung tạm biệt mọi người lên xe trở về thành phố. Bởi do thời gian hạn hẹp nên cả hai không đến thăm bà Lam Tử, cũng chẳng thông báo rằng mình tới đây.
“ Mẹ Nhiễm chưa bao giờ xem tôi là con nuôi! ”
Và cô cũng chưa bao giờ xem bà ấy là mẹ nuôi, bà ấy cho cô tất cả những điều thiếu thốn, từ tình thương, vật chất,..rất rất nhiều điều!
“ Tôi chưa từng nghe bà nói về cô Nhiễm, cũng chưa từng bảo có con gái nuôi ở Anh. ”
Lạc Yến Dung chợt cười, đưa đôi mắt khốc liệt hận thù hướng ra cửa kính ngắm nhìn đường phố, nhàn nhạt lên tiếng:
“ Vẫn còn nhiều điều anh chưa biết lắm. ”
“ Hửm? Là gì? Em nói thử đi! ”
Lạc Yến Dung lại tiếp tục cười, nhưng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, xoay sang nhìn Quách Quân Hựu rồi trả lời:
“ Tôi nói vu vơ vậy thôi~ ”
Quách Quân Hựu cười nhẹ, do đường khá vắng nên tranh thủ xoay qua nhìn Yến Dung giây lát, đâu đó nhận ra cô vẫn còn có nét buồn trên khuôn mặt.
Thấy thế, đôi mắt Quách Quân Hựu dao động nghĩ cách trêu chọc làm cho Yến Dung vui vẻ quên đi những chuyện không vui, sau đó đột nhiên hắng giọng cho cô chú ý, cất tiếng:
“ Em đi làm vì đam mê sao? ”
Lạc Yến Dung ngờ ngệch hỏi lại:
“ Là sao? ”
“ Em vừa mua quà vừa gửi tiền, số tiền cũng không nhỏ, bằng với tiền lương một năm đi làm của em đấy. ”
Lạc Yến Dung nhún vai, cất lời:
“ Là tiền của mẹ tôi đó, tôi chỉ gửi giúp thay cho bà ấy. Mẹ tôi đi làm chứ rất ít khi sử dụng cho bản thân, cứ lo cho tôi, ông bà ngoại và làm thiện nguyện. ”
“ Thế mẹ em có yêu cầu đặc biệt gì về con rể tương lai hay không? ”
Lạc Yến Dung lần nữa bật cười nhưng đôi mắt ấy lại thể hiện trái ngược hoàn toàn với điều đó, vừa long lanh, đỏ hoe, sầu thảm, bi thương,...
Ngày bà Lạc Nhiễm ra đi mãi mãi bầu trời trên đầu cô như sụp đỗ, bà ấy chính là chỗ dựa dẫm duy nhất và là người yêu thương cô nhất.
“ Mẹ tôi từng nói, chỉ cần là người đàn ông tôi thương và người đó cũng thật lòng thương tôi, chung thủy với một mình tôi. ”
Chiếc xe ô tô ấy bỗng dưng dừng lại, Quách Quân Hựu lẳng lặng nhìn ngắm Lạc Yến Dung rồi chậm rãi lấy khăn giấy lau nhẹ giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt do nhất thời không thể kìm ném, dịu dàng lên tiếng:
“ Tôi biết nỗi mất mát trong lòng em không có điều gì có thể bù đắp lúc này, nhưng mẹ em ở nơi xa đó luôn mong em hạnh phúc, bình an và vui vẻ... ”
Quách Quân Hựu về đến nhà cũng đã hơn bảy giờ tối, do có tới nhà hàng ăn tối với Lạc Yến Dung nên trễ. Tối nay, anh không về nhà riêng của mình mà đến nhà ba mẹ, do phải giải quyết vấn đề lúc sáng bà Lý Trân đề cập.
“ Ba mẹ, anh chị hai. ”
Ở phòng khách lúc này gồm có bốn người, ông Quách Sâm, bà Lý Trân, Quách Hạ Đan và Trịnh Khiêm. Thấy anh vừa về, ông ta vui mừng lên tiếng:
“ Ừ, con ăn tối chưa Quân Hựu? ”
“ Con ăn bên ngoài rồi, con lên tắm đây. ”
Quách Quân Hựu vừa nói, vừa chuyển động phần đầu dường như đang đau mỏi, đôi chân cũng tiến bước về phía cầu thang. Thế nhưng, đôi chân ấy di chuyển chưa được ba bước thì bà Lý Trân cất tiếng vọng theo, nói:
“ Đi ăn với cô gái đó phải không? Con làm vậy không thấy có lỗi với Hân Đồng sao? ”
Quách Quân Hựu chau mày, bất động dưới nền gạch, sau đó nóng tính xoay lại nhìn thẳng vào bà Lý Trân, hỏi lại:
“ Tại sao con phải thấy có lỗi? ”
Bà Lý Trân nâng giọng cất lên:
“ Mẹ đã chọn Hân Đồng làm con dâu. ”
“ Con không chọn Diêu Hân Đồng làm vợ, con đã nói rất nhiều lần rồi mà. ”
“ Quách Quân Hựu, mẹ cảnh cáo con đấy, lần này con không được cãi lời mẹ! ”
“ Hạnh phúc, hôn nhân của con, con là người quyết định. Mẹ à, con không muốn làm thằng con bất hiếu, hỗn hào, nhưng mẹ đừng ép buộc con được không? ”
Lúc này, Quách Hạ Đan lên tiếng:
“ Hân Đồng có điều gì không tốt? Chưa chắc cô gái em chọn đã tốt hơn em ấy. ”
“ Em không chọn người tốt, em chọn người con gái em thấy thích và phù hợp với em! ”
Không khí càng lúc càng căng thẳng, ông Quách Sâm lại quá hiểu tính cách của Quách Quân Hựu, càng bức ép anh càng trở nên hung hăng phản kháng và ngang tàng.
Thế nên, lên tiếng:
“ Được rồi, chuyện này chấm dứt không nói tới nữa. Quân Hựu, con lên phòng tắm đi, một lát ra khuôn viên hai ba con mình uống cafe trò chuyện. ”
Bà Lý Trân xô đẩy cả người ông ấy, nói:
“ Ông đứng về phía nó hay sao? Tôi đã hứa với mẹ con Trương Nguyệt bạn thân tôi, không thể thất hứa được. ”
“ Vậy bây giờ bà muốn gì? Muốn Quân Hựu không về nhà nữa sao? Lần nào cũng thế, con về thì phải vui vẻ, lúc nào cũng làm ầm ĩ lên, tôi còn muốn đi huống chi là nó. ”
Đôi mắt của Quách Quân Hựu vô cùng vững vàng và kiên định, tuy đang nóng giận nhưng vẫn còn rất điềm tĩnh. Vốn dĩ chẳng phải Lạc Yến Dung xuất hiện anh mới phản ứng mạnh mẽ, căn bản từ trước tới nay chưa từng để cái tên ‘ Diêu Hân Đồng ’ trong lòng, thậm chí đến khuôn mặt cô ta còn không nhìn rõ.
“ Con lập lại lần nữa và đây là lần cuối cùng, hôn nhân của con tự con chọn lựa và quyết định, bất kỳ ai cũng không được xen vào. Còn về Diêu Hân Đồng, mẹ thích thì có thể nhận con nuôi tùy ý, con không ý kiến, nhưng để làm con dâu thì mãi mãi không được và chẳng bao giờ xảy ra chuyện đó! ”