Nghe thế, Phương Triều Anh vô cùng tò mò, hỏi lại:
“ Báo thù việc gì? Mà báo thù ai? ”
Lạc Yến Dung kiêu ngạo hắt tóc về sau, lông mày xếch nhẹ và khóe môi nhếch lên đầy vẻ nham hiểm, trả lời:
“ Khi nào thành công sẽ nói với hai cậu sau. ”
Thế là, Phương Triều Anh cùng Lạc Yến Dung nhìn nhau bật cười. Tuy cả hai quen biết thân thiết khoảng gần năm năm khi cô đi du học, nhưng tính cách hợp hơn với Giang Vũ Thư.
Quả thật, Phương Triều Anh và Lạc Yến Dung sôi nổi cá tính hoạt bát bao nhiêu thì Giang Vũ Thư điềm đạm nhẹ nhàng kín đáo bấy nhiêu, hoàn toàn trái ngược với hai người họ.
Hôm nay là ngày cuối tuần, nên cả ba rảnh rỗi hẹn nhau đi shopping cho đỡ buồn. Lúc này, sau mấy giờ đồng hồ bên ngoài, Lạc Yến Dung trở về căn hộ với bốn túi giấy trên tay, tự thưởng cho bản thân.
Cùng thời điểm Yến Dung vừa bước vào nhà thì điện thoại trong túi xách bất ngờ vang lên ba lần âm thanh thông báo tin nhắn, thế là cô nhanh chóng tiến đến sofa, buông bỏ mấy túi giấy ngồi xuống lấy ra kiểm tra, bờ môi đột nhiên uốn lượn vẻ ra nụ cười.
“ Đang làm gì đó?
- Chiều nay em rảnh không?
- Chúng ta đi xem phim rồi ăn tối nhé? ”
Sau đó, Lạc Yến Dung soạn tin gửi lại:
“ Vừa đi shopping với bạn về.
- Nhưng anh thích xem phim sao? ”
Mười giây sau, Quách Quân Hựu gửi tin nhắn bằng voice chat đến, giọng nói đặc trưng riêng biệt của anh nhanh chóng được phát ra từ loa điện thoại của cô.
“ Không thích lắm, nhưng tối qua em bảo muốn xem phim anh diễn viên nào đó em thích đấy, miễn cưỡng xem thì cũng được. ”
Và rồi, Lạc Yến Dung cũng gửi một tin nhắn bằng voice chat.
“ Vậy mấy giờ anh sang đón tôi? ”
“ Khoảng bốn giờ được không? ”
Nhận được tin nhắn đồng ý từ Lạc Yến Dung, Quách Quân Hựu vui cười với vẻ mặt phấn khích vô cùng, nhưng đâu đó cũng có chút bồi hồi và căng thẳng bởi chính suy tính dự định của anh, bàn tay sau đó nâng lên một chiếc hộp màu đỏ, bên trong chứa đựng sợi lắc tay cực kỳ lấp lánh anh đã đặt mua trong lần đi công tác vừa rồi.
Tuy thời gian cả hai gặp gỡ, tiếp xúc không lâu, nhưng anh thực sự rất thích Yến Dung cô, một cảm giác anh chưa từng có với bất cứ cô gái nào, muốn bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài,...
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng đến giờ hẹn, vẫn như mọi lần, Quách Quân Hựu tới sớm hơn một chút chờ đợi chứ không để Lạc Yến Dung đợi mình, ga lăng mở cửa cho cô.
“ Hôm nay anh có về nhà ba mẹ anh không? ”
“ Không, do tối qua về muộn nên tôi dậy trễ, lại thêm mấy anh em họ tôi rủ đi đánh golf, nhưng sao thế? ”
Lạc Yến Dung cười nhẹ lắc đầu, lên tiếng:
“ Không có gì! ”
Bởi do ngày cuối tuần nên rạp chiếu phim khá đông đúc, lúc này cả hai tiến đến lối vào như các cặp tình nhân xung quanh, chỉ thiếu một cái nắm tay.
Bỗng dưng, đôi chân Lạc Yến Dung khựng lại cả người xiêu liêu sắp ngã, theo phản ứng tự nhiên cô lập tức bám vào người Quách Quân Hựu để giữ thăng bằng, khi đột nhiên dây cài của đôi giày cao gót bị sút ra.
“ Sao vậy? ”
Quách Quân Hựu xoay lại, bàn tay níu lấy hai cánh tay Yến Dung, tầm mắt nhìn xuống bàn chân nhỏ xinh trắng ngần của cô.
“ Dây cài bị sút. ”
Vừa nói, Lạc Yến Dung vừa khom người ý định ngồi xuống cài lại. Thế nhưng, độ dài của chiếc váy cô đang mặc có phần khá ngắn làm cô thực sự gặp khó khăn, cứ sợ bị hớ hênh nên đôi chút lúng túng.
Dĩ nhiên với một người tinh tế và giỏi quan sát như Quách Quân Hựu làm sao không nhận biết, thêm nữa anh đang muốn ghi điểm trong mắt đối phương để phần trăm ‘ tỏ tình ’ được cao hơn, nên vội vàng ngăn lại và lên tiếng:
“ Để tôi cài lại giúp cho em. ”
Ngay lập tức Quách Quân Hựu khụy xuống dưới chân Yến Dung ở nơi công cộng, bàn tay cứng ngắc chậm rãi cài lại tuy có phần trúc trắc lộng cộng bởi do lần đầu, khiến không ít các cô gái ở đây nhìn thấy âm thầm ngưỡng mộ và áo ước.
Vừa đẹp trai, vừa tinh tế, lại ga lăng và chu đáo,...
“ Thế này phải không? ”
“ Phải, cảm ơn! ”
Lạc Yến Dung mỉm cười, ánh mắt nhìn Quách Quân Hựu có chút rung chuyển khe khẽ. Sau đó, anh đứng thẳng trở lại, bàn tay dứt khoát đưa tới mạnh dạn nắm lấy bàn tay của cô, xoay người từ tốn bước đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lạc Yến Dung sửng sốt vô cùng bất ngờ, nhưng sau đó chúm chím đắc ý, trêu đùa hỏi:
“ Luật sư Quách à, sao anh nắm tay tôi? ”
Quách Quân Hựu cười nhẹ, nhịp tim đập loạn trước sự phối hợp chứ không hề phản ứng của cô, lên tiếng trả lời:
“ Sợ em ngã thôi. ”
Đột nhiên, từ đằng sau cả hai phát ra giọng nói của một cô gái khá quen thuộc với anh, lanh lảnh vui cười vang lên:
“ Anh Quân Hựu, em bắt gặp rồi nha! ”
Cả Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung đều bất ngờ xoay người nhìn lại, đối diện là cô em họ La Thanh Nhã cùng bạn trai, chỉ là bàn tay cả hai càng thêm siết chặt chứ không hề có ý định buông ra khi bị ‘ bắt gặp ’.
Anh không ngại, cô càng không ngại...
Quách Quân Hựu hắng giọng, cao ngạo hỏi lại:
“ Thì sao chứ? Có vấn đề gì? ”
“ Chà, chà, hai anh chị cũng tiến triển nhanh quá đó, em sẽ thông báo với bà...haha. ”