Đứng Vững Trên Chân Mình

Chương 4



Tôi chăm học, đầu óc linh hoạt, có sự kiên trì, lại giỏi quan hệ xã hội, dần dần cũng có chỗ đứng trong giới. Khi đã có được chỗ đứng nhất định, tôi bắt đầu nhận được lời mời tham dự một số buổi tiệc trong giới. Chẳng hạn như lần này, một đại gia tổ chức sinh nhật, tôi và con trai ông ấy là bạn cùng học MBA, cũng nhận được lời mời.

 

Khi tôi đến, phát hiện ra cha tôi cũng có mặt trong danh sách khách mời.

 

Cũng dễ hiểu thôi, cha tôi dù sao cũng là một doanh nhân thành đạt, là một nhân vật có tiếng tăm trong thành phố này.

 

Mọi người đều biết ông ấy danh lợi song toàn, nhưng không ai biết rằng ông ấy từ tay trắng khởi nghiệp nhờ ông ngoại tôi, cũng không ai biết rằng ông ấy đã lừa hết tiền mà ông ngoại để lại cho mẹ tôi, sau đó đón người tình và đứa con riêng về nhà, rồi đá chúng tôi ra ngoài.

 

Ông ấy thậm chí còn không thừa nhận tôi chỉ vì sau khi mẹ tôi ly hôn, tôi đã theo họ mẹ, không còn mang họ Thẩm. Ông ấy cho rằng việc tôi đồng ý đổi họ theo họ mẹ là đại nghịch bất đạo, là đoạn tuyệt quan hệ với ông.

 

Từ đó về sau, tôi và mẹ đã trải qua đủ mọi cảnh đời gian khổ đến cùng cực.

Có lúc chúng tôi phải trả tiền điện từng khoản hai mươi nghìn một lần.

 

Cũng có lúc tôi phải cầm gậy đi bộ về nhà từ khu ngoại ô đầy rẫy rối loạn vào đêm khuya, chỉ để tiết kiệm vài chục nghìn tiền taxi.

 

Bây giờ tôi đứng cách ông ấy không xa, nhìn ông ấy và Phó Lăng Khôn đứng hai bên cưng chiều Thẩm Lạc, bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn cười.

 

Trên đời này, có những chuyện thật sự không có lý lẽ nào để nói. Cái mà người đời tôn thờ là tình yêu vĩnh cửu kia, không bao giờ là một mối quan hệ duy nhất mà là việc kẻ nào mạnh thì ở trên.

 

Thật chẳng đáng giá.

 

Tôi thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi chỗ khác để giao tiếp. Thật tiếc là vừa nhấc chân lên, tôi đã bị Thẩm Lạc nhìn thấy.

 

Cô ta cất giọng vui vẻ gọi tôi: “Chị Tiếu Tiếu!”

 

Tôi muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được, cô ta đã chạy đến khoác tay tôi: “Sao thấy ba mà không chào hỏi gì cả! Gia đình không có thù oán qua đêm, chị vẫn còn giận sao?”

 

Rồi cô ta kéo tôi đến trước mặt cha tôi mà không cho cơ hội kịp tôi phản đối.

 

Cha tôi hừ mạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ. Ông ta trừng mắt nhìn tôi: “Cô đến đây ăn mặc như thế này, là lại muốn quyến rũ Lăng Khôn à?”

 

Tôi cười ngọt ngào, liếc nhìn Phó Lăng Khôn: “Ông cũng nghĩ vậy sao?”

Phó Lăng Khôn quan sát chiếc váy dạ hội bó sát của tôi, đôi mắt sâu thẳm không nói lời nào.

 

Cha tôi lại trách mắng: “Cô học được mấy chiêu của hồ ly tinh ở đâu thế? Mẹ cô dạy cô như vậy à!”

 

Tôi nhướn mày: “Tôi học từ vợ hiện tại của ông đó, dù sao bà ấy cũng dùng cách này để đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi phải học thật kỹ chứ!”

 

Mặt Thẩm Lạc đỏ bừng: “Sở Tiếu, sao chị có thể mắng bề trên được chứ! Hơn nữa, mẹ em và ba là kết hợp vì tình yêu!”



 

Tôi không nhịn được cười, cúi đầu nói: “Kết hợp ư? Phải nói là vụng trộm mới đúng.”

 

“Sở Tiếu!”

 

“Bốp!”

 

Tiếng cảnh cáo của Phó Lăng Khôn và tiếng bạt tai vang lên cùng lúc.

 

Cha tôi tát mạnh vào mặt tôi. Cú tát giáng thẳng vào tai, khiến tai tôi ong ong.

 

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ có một người đàn ông cao ráo đối diện tôi, đang cầm ly rượu, trông đầy thích thú. Ánh mắt của hắn khiến tôi bị kích động.

 

Tôi không thích để ai thấy mình trong tình cảnh nhục nhã.

 

Tất cả nỗ lực của tôi đều nhằm leo lên đỉnh cao, để quên đi sự sỉ nhục bị ba ruồng bỏ, và để nhặt lại lòng tự trọng đã mất. Nhưng dù đã cố gắng đến vậy, tôi vẫn bị đánh, vẫn bị coi như trò cười.

 

“Thẩm Thành Minh, ông nghĩ ông là ai, dựa vào đâu mà đánh tôi.”

 

Tôi xoa lỗ tai, đẩy mạnh cha tôi một cái.

 

“Dựa vào việc tao là ba mày!” Ông ta giận dữ hét lên, lại giơ tay lên lần nữa.

Nhưng chưa kịp đánh xuống, Phó Lăng Khôn đã nắm lấy cổ tay ông ta. Phó Lăng Khôn nhìn cha tôi với gương mặt không cảm xúc. Cha tôi từ từ hạ tay xuống. Thẩm Lạc đứng bên cạnh nhìn Phó Lăng Khôn, rồi nhìn tôi, kéo kéo tay áo hắn: “Lăng Khôn, anh thả cha em ra đi, sức anh mạnh, cha em lớn tuổi rồi, đau không chịu nổi.”

 

Tôi ôm lấy một bên tai vẫn còn ong ong, rồi bật cười.

 

Phó Lăng Khôn nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi nhanh về phía nhà vệ sinh. Tôi bị hắn kéo đi một cách khó hiểu, khi đi ngang qua người đàn ông cao ráo với nụ cười kia, thậm chí còn nghe hắn chào tôi: “Chào em.”

 

Tôi chẳng thể bận tâm đáp lại. Bước chân của tôi loạng choạng vì bị Phó Lăng Khôn kéo đi.

 

Đến cửa nhà vệ sinh, Phó Lăng Khôn mới buông tôi ra, hắn xoa nhẹ lên mặt tôi: “Đau không?”

 

Một cảm giác ấm ức trào lên, tôi nhắm mắt lại, cố kìm nước mắt.

 

Phó Lăng Khôn nhìn vào đường kẻ mắt kéo dài của tôi, ánh mắt càng thêm sâu sắc, hắn khẽ nói: “Là em đã mắng mẹ của Lạc Lạc trước, em làm sai rồi. Một lát nữa quay lại xin lỗi Lạc Lạc đi, anh sẽ lái xe đưa em về.”

 

Tôi mở to mắt.

 

Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]