Lúc Nguyên An hét lên, bầu không khí trong nhà thi đấu dường như muốn nổ tung ra theo tiếng hét của cậu ấy. Hạ Anh bước từng bước lên bờ, khó khăn lắm mới trèo lên được phía trên. Người cô ướt hết cả, bụng thì đau quặn thắt lên liên hồi, nếu để lâu, cô nghĩ là mình không thể cầm cự được nữa mất. Khi ấy Nguyên An nhìn cô, nước mắt cậu ấy đang chảy ra thành hai hàng. Hạ Anh có thể cảm nhận được trong những giọt lệ ấy, nó chứa nỗi căm ghét đến nhường nào.
- Tớ đã... - Hạ Anh lên tiếng trước, giọng cô run lên vì lạnh - Tớ đã rất cố gắng học để có được sự công nhận của mọi người. Tớ đã thật sự rất nỗ lực để có những giải thưởng đó. Nên tớ không muốn cậu nghĩ tớ vì may mắn hay là gì đó để có được như ngày hôm nay...
- Vậy sao? Ừ thì cứ cho là vậy đi. Nhưng mà ngay từ lúc cậu dính dáng đến Vũ Phong thì tớ đã không còn xem cậu như trước đây được nữa rồi.
- Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
Nguyên An lạnh lùng:
- Ừ. Xin lỗi nhưng tôi không được cao thượng. Cậu nghĩ tôi có thể vui vẻ nhìn cậu và Vũ Phong hạnh phúc bên nhau trong khi tôi đang ôm hình bóng của cậu ấy sao?
...
"Chán quá, Hạ Anh đi ra cửa hàng tiện lợi trước trường mua đồ với tớ đi. Mấy cậu ấy chỉ toàn ngủ. Chán chết đi được."
"Nắng quá, cậu vẫn muốn đi thật sao? Hay là xuống căn tin đi. Hôm nay tớ có đem bánh theo nè."
"Thật á? À thế tụi mình xuống dưới đó uống hồng trà luôn đi. Trời nóng thế này uống hồng trà sẽ rất đã đó!"
"Ok."
"Nguyên An, bài này giải sao?"
"Cái đó cậu cần phải lập bảng xét dấu mới giải ra."
"Nguyên An sinh nhật vui vẻ."
"Gì, cậu tặng tớ bức này thật á? Ôi sao cậu biết tớ thích Killua vậy?"
"Hạ Anh, tớ có đem cho cậu mấy quyển tài liệu nè..."
...
- Cậu có thể nói ra những lời như vậy sao Nguyên An?
- Chứ cậu muốn tôi nói như thế nào nữa đây? Tôi thực sự rất rất mệt mỏi khi phải cứ cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cậu có biết không?
Nói rồi Nguyên An bỏ ra ngoài, để lại một mình Hạ Anh trong phòng thi đấu.
Đau bụng quá, cảm giác bây giờ vừa lạnh vừa đau. Cơn đau bao tử bây giờ giống như lấy một cây kéo đâm vào trong bụng từng nhát thật sâu vậy. Nhưng thuốc đã không còn nữa rồi. Bây giờ phải làm sao đây? Đau quá, đau lắm...Hạ Anh bỗng khụy gối xuống, đưa hai tay lên ôm bụng. Cơn đau này, thật sự rất dữ dội, không giống như mọi khi. Cô cố lại chỗ cái cặp, lấy điện thoại ra điện cho Vũ Phong, bây giờ không thể tự mình làm gì được. Chỉ còn có cách này thôi.
"Alo?"
- Vũ Phong...
"Sao thế?"
- Tôi đau bụng quá...
"Cậu đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia bỗng im lặng. Cậu ngay lập tức chạy đi tìm cô. Thật ra từ nãy đến giờ Vũ Phong vẫn chưa về, cậu vẫn đứng ở gần khu vực bồn hoa để đợi Hạ Anh vì nghĩ cô và Nguyên An sẽ nói chuyện gì đó nhanh thôi. Nhưng đợi lâu quá thành ra có người nóng ruột, định gọi cho cô thì cô lại gọi trước.
Vũ Phong chạy lại nhà thi đấu vì khi nãy học tiết cuối ở đó nên cậu nghĩ cô và Nguyên An cũng ở lại đó nói chuyện. Đi được một quãng liền gặp Nguyên An, cậu ngay lập tức chạy lại phía của cô.
- Hạ Anh đâu?
- Không biết.
- Cậu ấy nói chuyện gì với cậu mà, sao cậu không biết được?
- Hạ Anh nói với cậu là cậu ấy nói chuyện với tớ ư? Không có đâu.
Hình như Nguyên An định nói thêm gì đó nữa nhưng Vũ Phong đã chạy đi mất. Lên tới chỗ nhà thi đấu, tim gan cậu như đảo lộn khi thấy Hạ Anh cả người ướt nhem nằm ở một góc bất động. Cậu cõng cô xuống phòng y tế, cô Linh Lan thấy vậy liền gọi xe cứu thương đến.
Hạ Anh không phải chỉ bị đau bao tử như bản thân cô nghĩ, mà còn là đau ruột thừa. Cho nên vừa đến bệnh viện cô đã được vào mổ ngay lập tức. Mà, Vũ Phong vẫn không hiểu tại sao cả người Hạ Anh lại ướt đến như vậy? Rốt cuộc thì giữa cô và Nguyên An có xảy ra chuyện gì không? Ngồi bên ngoài đợi mà lòng dạ cậu như lửa đốt. Lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Đăng Anh mà bàn tay run lên liên hồi.
Một lát sau, vì không thể chịu nỗi được nữa nên Vũ Phong đã nhắn Nguyên An, hỏi cho ra lẽ.
"Là cậu phải không? Cậu đã làm gì cậu ấy?"
"Cậu nói gì vậy? Tớ không hiểu."
"Đừng có giả ngu."
"Hạ Anh bị làm sao à?"
"Đang mổ ruột thừa. Tại sao cậu ấy ướt nhem vậy? Có liên quan gì đến cậu phải không?"
"Nếu tớ nói phải thì sao?"
"Cậu ấy mà có gì, tôi sẽ giết cậu."
"Khéo nói đùa."
"Tôi không đùa với cậu đâu. Đừng có gây chuyện với cậu ấy, gây với một mình tôi là đủ rồi."
Phẫu thuật cũng đã xong, nói chung cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng nếu trễ thêm một chút nữa thôi thì có lẽ sẽ nguy hiểm. Khi Hạ Anh tỉnh dậy thì lúc đó mẹ và chị hai cũng lên tới, đem theo một số đồ cần thiết cho cô vì phải ở trong bệnh viện theo dõi thêm ba ngày nữa mới được về.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Em Không Cần Lại Cô Đơn 2. Chiều Hư 3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu 4. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn =====================================
- Mẹ với chị cứ về đi, ở đây có y tá mà, không sao đâu. Về còn công việc ở nhà nữa.
- Con có ổn thật không?
- Thật mà.
- Ừ. Nhưng mà ngày mai mẹ sẽ kêu Đăng Anh qua với con. Dù sao nó cũng đi học trên này.
- Vâng ạ.
Tin nhắn của Vũ Phong.
"Chiều tôi qua với cậu."
"Ừ."
Buổi chiều, Vũ Phong qua, có cả mấy đứa nữa, trừ Nguyên An, nghe Uyển Ân nói là cậu ấy bảo không được khỏe gì đó nên không đi. Mấy cậu ấy có đem bánh sữa cho Hạ Anh nữa. Ngồi nói chuyện với nhau một hồi trời cũng tối nên bọn họ cũng ra về.
- Vậy cậu cứ nghĩ ngơi đi nhé.
- Thế là cậu phải nghĩ học trong thời gian tới à? Buồn thật đó!
Gia Hưng cười cười:
- Cậu buồn bằng Vũ Phong không?
- Thôi tạm biệt cậu nhá, ráng giữ gìn sức khỏe mau lại sức nha.
- Cảm ơn các cậu.
***
Mấy ngày nghỉ học do phải ở nhà dưỡng vết thương sau mổ cũng không mấy nhàm chán khi mà Vũ Phong đều gọi điện nói chuyện với Hạ Anh mỗi tối, hay thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu lại xuống nhà cô. Mỗi lần thấy Vũ Phong ghé nhà, Hạ Anh đều cảm thấy rất vui, ở bên cậu cô luôn có một cảm giác thật yên bình. Nhưng chuyện xảy ra ở nhà thi đấu hôm ấy cứ mãi đeo bám tâm trí, từ lúc đó đến nay Nguyên An và cô cũng không liên lạc lại. Vũ Phong có giả vờ hỏi tại sao hôm đó lại ướt mình như vậy thì Hạ Anh chỉ bảo là sơ ý nên té xuống hồ bơi. Điều đó làm cho cậu càng dám khẳng định với bản thân là giữa Nguyên An và Hạ Anh đã xảy ra chuyện.
- Không được nói dối. - Cậu gằn giọng.
- Đâu có nói dối đâu, tôi nói thật mà. Do sơ ý nên té thật.
- Sau này cậu khỏi bệnh sẽ hỏi sau.
...
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Ba tuần sau khi Hạ Anh xuất viện về nhà đã có chuyện xảy ra.
Hôm đó là vào buổi trưa, khi Hạ Anh đang ngủ thì Nhã Thanh gọi điện đến. Giọng cậu ấy nghe có vẻ như là vừa xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm vậy.
- Cậu sao thế? Có gì thì từ từ nói nào. - Hạ Anh trấn an.
"Đồ ngốc, chuyện liên quan đến cậu đấy." - Giọng Nhã Thanh đứt quãng - "Cậu...cậu đã xem bài đăng trên group trường chưa? Tớ định hỏi cậu rốt cuộc thực hư ra sao nhưng cậu vẫn chưa biết luôn à?"
- Ừ ừ để tớ xem.
Hạ Anh lên facebook, gõ "Hội học sinh trường quốc tế Á Âu" thì thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bài đăng có hình ảnh của Vũ Phong...đang ở trong bar ôm ấp hai cô gái nào đó không rõ mặt. Hai cô gái đó đúng là không rõ mặt là ai thật, nhưng hình ảnh về gương mặt của người yêu cô thì rất rõ ràng, không sai vào đâu được. Cô đọc từng dòng chữ ghi trên bài đăng ấy mà trong lòng không tài nào kiềm chế lại được, chỉ muốn đập vỡ cái màn hình trước mắt.
Bình luận:
"Ủa nhớ đang hẹn hò với Hạ Anh mà? Sao bây giờ lại ôm một lúc hai ba cô thế kia?"
"Trời sinh một cặp của các cậu đâu rồi? Tag bạn gái cậu ta vào bài viết này đi."
"Haha quen người nổi tiếng như con dao hai lưỡi ấy. Vì cậu ta có thể bỏ bạn theo đứa khác bất kì lúc nào."
"Vũ Phong có một redflag là xung quanh cậu ta có quá nhiều người theo đuổi."
Vân vân, và sau đó là hàng loạt bình luận tag tài khoản cá nhân của Hạ Anh vào, bảo cô vào xem bạn trai quý hóa của mình. Có đứa là fan của cặp đôi "Nguyên An - Vũ Phong" gì đó còn mỉa mai cô, nghi ngờ trước đây cô là "trà xanh", chen vào mối quan hệ của hai người kia, làm nổi lên thêm một loạt nghi vấn về vấn đề đó nữa. Nói chung, bài viết đó do một người nào dùng "acc clone" đăng đã thu hút hàng nghìn lượt tương tác.
Từ nãy đến giờ, mấy đứa trong nhóm chat cũng bùng nổ không kém, tin nhắn mới đã lên đến mấy trăm. Hạ Anh không vào xem. Cô chỉ nhắn tin cho Vũ Phong, hỏi chuyện đó là sao. Nhưng cậu ấy không trả lời. Gọi điện cũng không thể kết nối được. Bất lực, bây giờ cô thậm chí còn không biết mình nên làm gì. Phải làm sao đây? Người cô cần nhất đã không thể liên lạc thì còn cách gì nữa chứ?
- Chị ba. - Đăng Anh không gõ cửa mà đi thẳng luôn vào phòng. Thấy Hạ Anh đang ngồi chết trân đó nên cậu đã phần nào đoán được chị mình đã biết chuyện kia. Cậu đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bên chị. Nhà có hai chị em gần bằng tuổi nên mỗi khi có chuyện, nó luôn là người ở bên cạnh cô.
- Chị gọi anh Phong chưa?
- Không liên lạc được.
- Đừng có khóc đó, sẽ ảnh hưởng lên vết mổ. Chị có thấy mấy hình ảnh dưới bình luận nữa không? Mới đăng thêm hồi một phút trước. - Đăng Anh đưa mấy tâm hình đó cho cô xem, đó là ảnh Vũ Phong hút thuốc và ôm hôn một cô gái nào đó nữa.
- Bảo chị đừng khóc mà đưa thêm mấy bức này cho chị xem sao?
- Em xin lỗi. Để em gọi anh ấy xem sao. Phải giải quyết chuyện này cho rõ ràng.
- Vô ích thôi.
Nói là vậy, nhưng sau đó Hạ Anh vẫn năm lần bảy lượt gọi cho Vũ Phong, nhưng cô chỉ nhận được một kết quả duy nhất là tiếng "tút" dài dăng dẵng.
"Bây giờ cậu đang làm gì? Cậu có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?"
Ba mươi phút sau đó, lại xuất hiện thêm một bài đăng nữa. Lần này là một đoạn phốt dài, nội dung chủ yếu là bốc phốt Vũ Phong nhiều lần đi bar khi chưa đủ tuổi, lại còn có mối quan hệ với nhiều cô gái khác trong khoảng thời gian đang quen Hạ Anh nữa. Để tăng sức thuyết phục, tài khoản đó còn đăng kèm ảnh rất chi tiết và chứng minh rằng người trong ảnh là Vũ Phong.
Khỏi phải nói, ngày hôm đó trên group trường bùng nổ đến cỡ nào.