Được Chồng Như Ý

Chương 32: Mối hận cướp vợ



Em câm miệng cho anh, đừng cười.”

Nghe Tạ Minh Nguyệt cười như vậy, Tạ Minh Doãn chỉ cảm thấy phiền não.

“Ai nha, anh hai tốt, nếu anh đã không có duyên phận như vậy, ngoại hình người ta thế nào cũng không liên quan gì đến anh, nhưng em nghe nói, cô gái nhà người ra rất quyết đoán, anh đào hôn, người ta tìm chú rể dự bị ngay tại chỗ, còn là Giang Hiểu, đúng không, vậy nên bây giờ cô ấy hẳn phải là vợ của Giang Hiểu chứ?”

“Em như vậy là đang cố ý đâm vào tim anh có phải không?”

“Đâu có đâu, em cũng chỉ là đang nói chuyện, hơn nữa anh và Lương Tiêu Tiêu sao rồi?”

“Đừng nhắc đến cô ta với anh, đã là quá khứ rồi!”

“Nhanh như vậy?”

“Cô ta bỏ thuốc anh, hại anh dậy muộn, còn cố ý tiết lộ cho giới truyền thông, chuyện anh cố ý đào hôn toàn thành phố đều biết, anh còn có thể giữ lại cô ta sao?”

“Ha ha, em còn tưởng anh thật lòng với cô ta!”

“Làm sao có thể? Tính cách của anh em còn không hiểu sao?”

“Vậy hôm nay anh gọi điện thoại cho em, rốt cuộc là thế nào?” Tạ Minh Nguyệt có chút không hiểu tâm trạng của anh hai.

Cô nghĩ thầm, đám cưới anh cũng hủy, tình nhân cũng bị anh bỏ, còn muốn thế nào?

“Anh muốn cướp Hoa Ngọc Nhi về.”

“Anh có bị bệnh không vậy?”

“Anh không nói đùa.”

“Anh, anh thực tế hơn một chút có được không? Chưa nói đến việc anh đào hôn khiến người ta mất hết thể diện, người ta sẽ không tha thứ cho anh, cho dù người ta muốn tha thứ cho anh, chồng bây giờ của người ta sẽ làm gì? Giang Hiểu cũng không phải người bình thường, anh đừng có chọc anh ta!”

“A, nhà họ Giang thì sao, Giang Hiểu là cái rắm, anh cũng chưa từng sợ!”

Tạ Minh Doãn từ nhỏ đã chướng mắt Giang Hiểu, hai người vốn bất hòa.

Đây cũng là chuyện trong giới nhà giàu đều biết, bây giờ vì chuyện của Hoa Ngọc Nhi, mâu thuẫn của hai người lại càng tăng lên.

“Vấn đề mấu chốt ở đây là người ta bây giờ đã kết hôn, anh lại ra tay cướp, đây chính là anh không đúng, anh chính là tiểu tam có biết không? Làm tiểu tam sẽ bị khinh bỉ… nhất là tiểu tam nam!”

“Em nói ít thôi, anh cũng không phải không biết, hai người bọn họ cũng không có cơ sở tình cảm, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, Giang Hiểu chẳng qua là vì chán ghét anh, muốn để anh khó xử mà thôi… Nhà họ Hoa đơn giản hơn nhiều, họ rất cần tiền, vì vậy con gái với ai cũng được, trong này cũng không có tình yêu chân chính, làm sao anh có thể ghê gớm? Hơn nữa, nếu bàn đến chuyện này, Giang Hiểu mới là người không có đạo đức, anh ta ở trong hôn lễ cướp đi vợ anh, đó chính là mối hận cướp vợ hiểu chưa?”

“Anh ơi, anh có nói lý hay không, không phải là anh đào hôn trước sao?”

“Anh nói lý lúc nào, tóm lại chuyện này đã định, cụ thể em giúp anh một vài biện pháp, làm cách nào để anh đoạt Hoa Ngọc Nhi trở về?”

“Theo đuổi phụ nữ không phải là việc mà anh thành thạo nhất sao, ha ha, còn phải hỏi em?” Tạ Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Lần này không giống, anh cần thận trọng một chút, em cho anh một vài cách đi, nhanh lên, còn muốn đồng hồ không?”

Lại uy hiếp bằng chiếc đồng hồ…

Tạ Minh Nguyệt đảo mắt một vòng, một linh cảm chợt đến.

Cô nói: “Anh, em thấy gần đây có rất nhiều cách tỏ tình khác nhau trên nền âm nhạc, rất sáng tạo, hay là… Anh đốt pháo hoa cho cô ấy?”

“Cách này không tệ, phụ nữ có lẽ đều thích lãng mạn, được, vậy để anh suy nghĩ một chút đã!”

Cúp điện thoại, Tạ Minh Doãn lập tức gọi điện thoại cho một anh bạn.

“Tôi cần pháo hoa, phải lớn và thật đẹp, càng nhiều càng tốt, tốt nhất là loại có thể bắn được vài giờ đồng hồ.”

Một giờ sáng đêm hôm đó.

Trước cửa chính khu dân cư Thập Lý Xuân, đột nhiên bắn pháo hoa…

Điện thoại của Hoa Ngọc Nhi nhận được một tin nhắn… Hoa Ngọc Nhi, tôi là Tạ Minh Doãn, pháo hoa này vì em mà nở rộ, là sự áy náy của tôi đối với em.

Hoa Ngọc Nhi vuốt vuốt huyệt thái dương, kéo rèm cửa sổ ra liền nhìn thấy từng trận pháo hoa nối tiếp nhau.

Năm giây sau, Hoa Ngọc Nhi cầm điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.

Sau đó lạnh lùng mở miệng: “Alo, là cục cảnh sát phải không? Trước cửa khu dân cư của tôi có một người điên bắn rất nhiều pháo hoa gây phiền hà đến người dân, mời các anh lập tức tới xử lý một chút!”