Bà Giang gọi hai lần mới thấy con trai lấy lại tinh thần.
”Dạ? Mẹ nói tiếp đi.” Giang Hiểu quả thực thất thần, muốn xem trực tiếp giá trên trời của SS kia.
Cho nên những gì mẹ vừa nói anh thật sự không nghe lọt một chữ nào cả.
”Mẹ nói, hai con cứ như vậy không phải cách, nói dễ nhưng khó nghe,”
”Vâng vâng, tạm thời cứ ở như vậy trước đã, đợi cô ấy mang bầu, có con, chúng con sẽ chuyển đến dinh thự Đông Hưng, có được không?” Giang Hiểu cũng không muốn cứng đối cứng với mẹ nữa, cho nên dùng giọng điệu thương lượng.
Nghe anh nói vậy, đặc biệt là nói đến con, sắc mặt bà Giang tốt lên vài phần.
”Vậy cũng được, nói chuyện sau đi, hôm nay con dâu lên hot search facebook rồi, có biết không hả? Mẹ thấy cô ba nhà họ Hoa làm ngôi sao ấy, đăng ảnh con dâu lên?”
”À, chỉ là trò đùa của chị em nhà cô ấy thôi.” Giang Hiểu cũng biết.
Sắc mặt bà Giang tối lại: ”Chuyện này không được, giờ Hoa Ngọc Nhi không chỉ đơn giản là con gái nhà họ Hoa nữa, mà cũng là con dâu nhà họ Giang, nhà chúng ta không thích để con dâu lộ mặt, may mà không chụp ảnh quá đáng, con về nói với con dâu bảo nó sau chú ý chút.”
”Ài…vâng. Con về nói với cô ấy.”
Thật ra Giang Hiểu cũng lười nói chuyện với mẹ, nên chỉ đáp ứng hàm hồ trước, đến lúc đó nói hay không ai mà biết?
Còn nữa, bức ảnh mà Hoa Ngọc Đình chụp Hoa Ngọc Nhi cũng không muốn.
Bà Giang còn nói gì đó, nhưng Giang Hiểu nhìn tin tức đẩy qua, thời gian trực tiếp sắp hết rồi.
Nhanh chóng tìm cớ có việc rồi lên tầng, đến phòng mình.
Sau đó mở điện thoại ra liên kết mạng, vào phòng trực tiếp.
Không vào là tốt nhất, vừa vào liền bị dọa, Giang Hiểu nhìn góc bên phải, thấy số lượng người xem trực tiếp trên toàn thế giới đã vượt quá 7 triệu người.
Phòng trực tiếp này cũng là phòng trực tiếp lớn nhất thế giới, có trụ sở chính lại Thụy Sĩ, mỗi tháng chỉ phát sóng một lần.
Mỗi lần chỉ giám định một món đồ quý, sau khi giám định sẽ trực tiếp công khai bán đấu giá, tìm người mua để bán đi.
Sân nhà trực tiếp sẽ thu 10 phần ngàn thù lao, có điều, số tiền lớn thì 10 phần ngàn cũng không phải nhỏ.
Mà người giám định thu 5 phần ngàn tiền công, đây là quy tắc công khai.
Lấy một bình sứ Thanh Hoa một tháng trước, giá giao dịch cuối cùng là hơn 300 tỷ, nhà phát sóng sẽ thu về hơn 3 tỷ.
Người thẩm định sứ Thanh Hoa cũng cầm hơn 1,5 tỷ tiền công, rất lớn.
Lúc Giang Hiểu vào đã bắt đầu giám định rồi, vòng cổ và người chủ trì đều ở Thụy Sĩ, mà người giám định ở nước khác.
Đổi lại là người khác tất nhiên là không được, nhưng SS thì có thể, cô từ trước đến giờ không cần tự tay chạm vào các văn vật cổ, chỉ cần phóng to các chi tiết là có thể xác định, hơn nữa chưa bao giờ nhầm lẫn.
Người chủ trì giới thiệu bằng tiếng Anh một cách lưu loát: ”Đây là một chiếc vòng cổ màu hồng phấn được một công chúa Ba Tư đeo hơn 700 năm trước. Chiếc vòng là món quà của vua Ba Tư tặng cho cô con gái yêu quý của mình làm lễ vật xuất giá, tương truyền thủ công mỹ nghệ cực kỳ tuyệt diệu, nó được làm bởi thợ thủ công giỏi nhất thời nhà Minh. Viên kim cương hồng bên trong nặng 7 kara, ở thời ấy mà nói đã được coi như đồ hiếm rồi, trải qua hơn 700 năm mưa gió dập vùi, giờ vẫn hoàn hảo không chút khuyết điểm, chói lóa động lòng người. Vòng cổ này do một người đàn ông bí ẩn đến từ Pháp lấy. Nghe nói 30 năm trước lúc anh ta du lịch ở Iran đã mua từ trong tay một gia đình giàu có người bản địa, tổn hơn 150 triệu đô la Mỹ, phải biết rằng 30 năm trước, 150 triệu đô la đã là giá trên trời, được rồi, chuyên gia thẩm định đồ cổ của chúng tôi sẽ công bố giá chiếc phòng cổ hổng phấn này cho các bạn.”
Người chủ trì nói xong, đổi sang hình ảnh của SS.
Giang Hiểu nhìn thoáng quá, là một người phụ nữ đeo mặt nạ thiên sứ màu bạc, mặc một chiếc áo khoác màu bạch kim, rất ngầu.
”Chiếc vòng cổ này, là giả.” Giọng nói của SS hơi khàn, cô dùng tiếng Anh nói xong câu đó, cả phòng trực tiếp trở nên sôi trào.