Sau khi ăn sáng xong, Giang Hiểu đến tổng bộ của công ty.
Hoa Ngọc Nhi theo Xuân Đào và Ngân Hạnh đi cắt tỉa cây cảnh.
Thấy sắp đến giờ, ôm Tiểu Hắc lên xe, đến bệnh viện thú ý ở trung tâm thành phố tiêm phòng của nó.
Trong chiếc xe Audi A8, Xuân Đào lái xe.
Ngân Hạnh lần này ngồi ở ghế lái phụ, Hoa Ngọc Nhi ôm Tiểu Hắc ngồi ở ghế sau.
Chiếc xe phi nhanh trên đường cao tốc, trước mặt có đèn đỏ.
Xuân Đào từ từ đạp phanh, chiếc xe còn chưa kịp dừng.
Chỉ nghe một tiếng rầm…
Chiếc xe đột nhiên chấn động, Hoa Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu lại.
Vậy mà bị xe sau đâm vào đuôi rồi.
Xuân Đào tức giận lập tức mở cửa xe, xuống xe mắng: “Anh có phải mù không? Tôi đã xi nhan, trước mặt là đèn đỏ, mọi người đều dừng xe, anh sao còn đâm vào?”
Chiếc xe đằng sau, là một chiếc Maserati màu trắng.
Nửa ngày, bên trong có một người bước xuống.
Anh ta mặc chiếc áo Gucci tay ngắn, quần jean sáng màu, cùng đôi giày Gucci.
Ăn mặc trẻ trung cool ngầu, người lớn lên cũng không khó nhìn, còn có răng khểnh.
Chỉ là…
Người này nhìn rất quen mắt, Xuân Đào đột nhiên nhớ ra, đây không phải Tạ Minh Doãn sao? Trời ạ.
“Xin lỗi, vừa gửi tin nhắn cho khách hàng nên thất thần…” Tạ Minh Doãn hiếm khi xin lỗi.
Thật ra, sự va chậm là kiệt tác mà anh ta đã suy nghĩ rất lâu.
Hơn nữa anh không có lái chiếc Ferrari, dù sao Ferrari cũng đắt hơn một chút.
Maserati rẻ hơn một chút.
Cho nên chọn chiếc xe này để đâm, xe sang đâm xe sang, lập tức thu hút không ít người vây quanh.
Xuân Đào tức điên: “Anh cũng thật là quá sơ xuất, chúng tôi còn có chuyện phải đến thành phố, giờ đâm thành như thế này… làm sao đây?”
“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ha.” Tạ Minh Doãn tâm trạng quá tối.
“Chịu trách nhiệm cũng không phải là chuyện quan trọng, làm chậm trễ việc của chúng tôi,”
“Nhà tôi còn có xe khác, các cô đi đâu, tôi gọi người đến đưa các cô đi.”
Tạ Minh Doãn giả vờ không biết xe của Hoa Ngọc Nhi, cố tình nói.
Xuân Đào liếc nhìn anh ta, ánh mắt có hơi phức tạp.
“Anh đợi chút, tôi hỏi chủ nhân của chúng tôi đã.”
Sau đó, Xuân Đào quay về trong chiếc xe Audi, nhìn Hoa Ngọc Nhi, thấp giọng nói: “Cô chủ, người đâm chúng ta, là Tạ Minh Doãn.”
Vừa nghe là Tạ Minh Doãn, Hoa Ngọc Nhi bỗng chốc hiểu là chuyện gì.
Cô không tin là trùng hợp, đâu có chuyện trùng hợp chứ?
Với cả, Tạ Minh Doãn lái xe nhanh như vậy, anh ta sẽ phạm phải lỗi sai cấp thấp như thế này sao?
Hoa Ngọc Nhi suy nghĩ: “Cô ở đây đợi, gọi cảnh sát đến, làm theo trình tự, tôi và Ngân Hạnh gọi xe trước.
“Aiya, sao có thể để cô đi taxi chứ.” Xuân Đào có hơi tự trách.
“Không sao.”
Nói xong, Hoa Ngọc Nhi ôm Tiểu Hắc xuống xe, Ngân Hạnh giúp Hoa Ngọc Nhi xách túi.
Sau khi hai người xuống xe, đứng ở bên đường, chuẩn bị gọi xe taxi.
Tạ Minh Doãn vừa thấy Hoa Ngọc Nhi bước xuống, lập tức chạy tới.
Cố tình tỏ ra kinh ngạc: “Aiya, thì ra là xe của cô, thật là ngại quá.”
Hoa Ngọc Nhi nhàn nhạt quét mắt qua gương mặt của anh ta: “Như thế nào? Vụ đâm xe tự biên tự diễn, có vui không?”
“Ơ… Lời này, tôi thật sự không phải cố ý, tôi cũng không biết là xe của cô… Aiya, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sửa xe cho cô, không đúng, tôi đền cho cô một chiếc mới có được không, cô đừng tức giận.”
“Anh Tạ nói đùa rồi, anh cứ theo trình tự đi là được, nên bồi thường thế nào thì bồi thường như thế, tôi tức giận gì chứ?”
“Vậy… để bọn họ ở đây đợi cảnh sát và người của công ty bảo hiểm đến, trời nóng như vậy chúng ta đứng cũng không thoải mái, tôi mời cô đi ăn cơm? Uống chút nước lạnh gì đó coi như xin lỗi cô có được không.”
Không khác vì vua quen thói, loại nhỏ đoạn nhỏ lại đã hiểu rõ rồi.