Dược Môn Tiên Y

Chương 37: Tinh đồng xanh thẳm



---Edit by Tiên Vô Sắc---

Đối với những chuyện này, Đường Ninh không biết, nàng đi thẳng một đường, thấy cây cối thưa dần, ánh nắng đầy đủ, mờ mờ có thể thấy được đường rừng, nàng mới ngừng lại.

"Được rồi, ra khỏi rừng rồi, ngươi đi nhanh đi!" Nàng phất phất tay, nói với thiếu nữ một mực vẫn đi theo nàng.

Thiếu nữ nhìn xuống đường phía trước, rồi nhìn lại nàng,hỏi: "Ngươi không trở về sao? Ở trong đó rất nguy hiểm."

"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm." Đường Ninh nói xong không nhịn được quay người đi về lại.

Nhưng ai biết, đi chưa được mấy bước, thấy thiếu nữ kia lại đi theo, lập tức phát hỏa, dừng bước quay đầu lại quát một cái: "Ngươi đủ rồi đó! Đi theo ta làm cái gì? Ta đưa cũng đã đưa ngươi ra rồi, người hết chưa hả?"

Thiếu nữa bị nàng làm giật nảy mình, không nhịn được lui lại một bước: "Ta, ta không có đường để đi."

"Đi ra ngoài chính là đường, sao lại không có đường để đi?" Nói, nàng nhíu mày, dán mắt vào thiếu nữ: "Từ địa lao ta đã chú ý tới ngươi rồi, ngươi luôn nấp tới bên cạnh ta, ngươi đến cùng có ý đồ gì?"

Thiếu nữ trầm mặt xuống, Đường Ninh cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi, thế mà vừa ra một bước, ống tay áo đã bị giữ chặt.

"Buông tay."

Nàng nhíu mày, phất tay đi, hất nàng ta ra, đi nhanh về trước, thiếu nữ chạy lên trước, quỳ xuống trước mặt nàng.

"Ta theo người không có ý đồ gì cả, ta chỉ muốn cùng người, vì người không giống." Thiếu nữ chăm chú nhìn Đường Ninh, đồng thời lấy tay vén mái tóc tán loạn luôn che nửa mặt nàng, hiện ra theo đó là bịt mắt phải.

Đường Ninh nhìn một màn này, không nói gì cả, nhưng trong lòng đã than thầm: Lại không giống? Nàng biết rõ mình không giống, thử hỏi thiên hạ này, đi đâu tìm ra một người như nàng chứ xuyên việt trọng sinh tới giới tu tiên này?

Nhưng càng khiến cho nàng kinh ngạc là thiếu nữ lấy bịt mắt xuống hiện con mắt ra ngoài, tinh đồng xanh thẳm như tinh không.

Nếu ở kiếp trước thế kỷ 21 kia, con mắt của thiếu nữ này sẽ đẹp đến mức không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với thế giới này mà nói, con mắt này, là dị loại.

"Ta tên Cố Khanh Ca, sinh ra mắt chẳng lành, mẹ ta vì sinh ta mà chết, lúc 7 tuổi tổ phụ thương ta nhất cũng chết rồi, sau đó ta bị vứt bỏ trong cốc, nhưng ta còn sống, vì con mắt này có thể nhìn thấy vật mà người khác không thể thấy."

Âm thanh nàng vang lên, nhìn Đường Ninh trước mặt, nói: "Những người bị bắt trong địa lao đó, ta chỉ thấy người còn sinh cơ, cho nên ta mới cứ theo người, vì ta muốn tiếp tục sống."

"Ta không đường để đi, không nhà để về, xin người thu nhận ta đi! Ta có thể vì người làm bất cứ chuyện gì, chỉ cầu người lưu ta lại bên cạnh người."Nói xong, nàng đập đầu mạnh xuống trước Đường Ninh.

Đường Ninh nhíu mày lại, đi tới kéo nàng ta lên: "Con mắt ngươi rất đẹp, không phải vật chẳng lành, huống gì, không phải ngươi nói nó có thể thấy thứ người khác không thể thấy sao? Chứng minh rằng, nó là lễ vật độc nhất vô nhị mà ông trời ban cho ngươi."

Nói xong, nàng phất một cái hai tay áo mình trống không, nói: Thấy không? Trên người ta không có thứ gì cả, thứ đáng tiền thì bị cái tên lòng dạ hiểm độc cướp đi rồi, ta nuôi không nổi một người lớn như ngươi."

*

Bả đang nói tới ai đó haha...buồn cho người nào đó...