Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 47



"Văn... Văn Văn, sao cậu vẫn chưa về?"

Tô Thiển nhìn thấy Lương Dược thì đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, sợ đến mức suýt nữa đã đánh rơi viên phấn xuống đất, cũng may tố chất tâm lý của cô ta không tệ, bèn miễn cưỡng mỉm cười, "Tớ nhìn thấy chữ trên bảng hơi mờ nên muốn dùng phấn tô lại cho rõ, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu đừng hiểu lầm!"

Lương Dược cười như không cười bỏ điện thoại xuống, "Tôi có nghĩ thế nào đâu?"

Tô Thiển nghẹn lời, nhưng thấy cô không tiếp tục chụp nữa cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vẫn chưa chụp được vì mình cũng không kịp làm gì.

Cô ta thoáng nghĩ rồi nhìn theo Lương Dược không nhanh không chậm đứng thẳng người đi về phía trước, vươn tay đóng cửa lại.

"Tô Thiển, chúng ta nói chuyện đi." Lương Dược lùi ra sau dựa lên cửa nhàn nhạt nhìn cô ta, "Trong này chỉ có hai người chúng ta, cậu không cần giả vờ với tôi nữa, vừa rồi cậu đúng là đang muốn muốn phá hoại báo bảng, sao không chịu thừa nhận?"

Tô Thiển nhìn chằm chằm điện thoại di động của cô, "Tớ không biết cậu đang nói gì."

"Sao vậy, sợ tôi ghi âm à?" Lương Dược nhìn một chút đã đoán được cô ta đang suy nghĩ gì, khinh thường cười rồi bất ngờ nâng tay lên ném điện thoại qua cho cô ta, "Điện thoại của tôi tạm thời đưa cậu giữ, như vậy đã được chưa."

Tô Thiển sững sờ, luống cuống tay chân nhận lấy, không dám tin cô cứ như vậy mà đưa điện thoại cho mình, Tô Thiển do dự mở điện thoại lên, không có khóa, giao diện sạch sẽ cũng không có ghi âm, vậy ảnh cô chụp...

Lương Dược giống như biết cô ta đang suy thắc mắc gì, khẽ xì một tiếng: "Tấm ảnh tôi đã gửi cho bạn rồi, cậu có xóa cũng vô dụng."

Tô Thiển hoàn toàn đoán không được ý đồ của cô, cuối cùng cũng ngụy trang không nổi nữa, "Thật sự thì cậu muốn làm gì?"

"Đã bảo rồi, chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi." Lương Dược cười, "Cậu chỉ cần thành thật trả lời tôi là được, nếu như để tôi phát hiện có một câu nói dối nào thì tôi sẽ đưa tấm ảnh cho thầy xem."

"Cậu tưởng tôi sẽ sợ cậu sao?"

Mặt chuột đã lật nên sắc mặt Tô Thiển trở nên thản nhiên hơn rất nhiều, "Cậu cũng không phải người của lớp bọn tôi, dựa vào đâu mà lo chuyện bao đồng ở lớp này hả Lương, Dược?"

Cô ta gằn giọng, để lộ ra chút ý tứ uy hiếp, giống như là đang nhắc nhở Lương Dược rằng cô ta cũng nắm được điểm yếu của cô.

"Quả nhiên cậu đã biết từ lâu rồi." Lương Dược thờ ơ cười cười, giọng điệu không chút hoang mang, "Là cậu đi mách với thầy chủ nhiệm à?"

Tô Thiển nói: "Tôi không có nghĩa vụ thay cậu giữ bí mật, tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi."

Lương Dược nhẹ "Ha" một tiếng, "Cậu biết từ khi nào?"

"Từ đầu đã biết." Tô Thiển nhìn cô, "Tính cách của hai người khác biệt rất nhiều, tôi cũng không phải đứa ngốc."

Lương Dược chậm rãi thu lại nụ cười, "Nghe cậu nói như vậy tôi cũng nhớ ra rồi, vào ngày đầu tiên chúng ta biết được kết quả cậu chính là người đẩy tôi từ phía sau phải không?"

Tô Thiển chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Vậy mà lúc đó cậu lại chẳng chịu té xuống, cũng vì thế nên tôi đã kết luận cậu không phải Lương Văn."

Lương Dược nhìn khuôn mặt tươi cười vô hại của cô ta, bỗng chốc cảm nhận được một cơn buồn nôn, giọng nói cô lạnh dần, "Em gái tôi phải xui xẻo lắm mới quen biết loại bạn bè như cậu, không cần nói cũng hiểu những tin đồn bậy bạ về nó là do cậu lan truyền đúng không, tại sao cậu phải làm như vậy? Nếu như cậu sớm đã biết Lương Văn thật và Sở Trú không có quan hệ gì vậy sao cậu còn hãm hại nó?"

"Bởi vì cậu ta làm người khác cảm thấy rất căm ghét."

Tô Thiển tắt điện thoại của Lương Dược đi, không hề cố kỵ nói, "Cậu ta luôn luôn tùy hứng, ích kỷ tư lợi, trước giờ chưa từng để tâm đến cảm nhận của người khác, cậu ta làm bạn với tôi chẳng qua chỉ coi tôi là vật làm nền để tôn lên vẻ nữ thần vô cùng thuần khiết và xinh đẹp của cậu ta mà thôi."

Nhắc tới Lương Văn, biểu cảm của Tô Thiển gần như phẫn hận cay đắng, "Chuyện của Sở Trú cũng vậy, rõ ràng là tôi thích trước, đã vậy còn tâm sự với cậu ta từ lâu, thoạt đầu cậu ta cổ vũ tôi theo đuổi nhưng sau khi nhìn thấy Sở Trú thì cậu ta lại nói cậu ta cũng thích và muốn cạnh tranh công bằng với tôi, cậu nói xem loại người như cậu ta có ghê tởm không?"

Lương Dược không ngờ cô ta và em gái mình còn có một mối ân oán thế này, trước kia quả thực Lương Văn rất tùy hứng, điểm này không thể dị nghị, nhưng mà...

"Vậy cậu thông qua Hạ Vân Đông tiếp cận Sở Trú thì không ghê tởm sao?"

Hiện giờ Lương Dược không hiểu được suy nghĩ của cô gái này, "Người sáng suốt cũng nhìn ra được Hạ Vân Đông thích cậu, cậu ta còn là bạn của Sở Trú, cậu đùa bỡn tình cảm của cậu ta như vậy mà không sợ Sở Trú chán ghét cậu à?"

"Tôi không có đùa bỡn cậu ta, người tôi thích vẫn luôn là Sở Trú, nhưng bây giờ trái tim của cậu ấy toàn dán trên người cậu!" Tô Thiển càng nói càng tức, oán hận trừng mắt nhìn Lương Dược, "Tất cả đều là tại cậu, nếu như cậu không xuất hiện, tôi đã sớm ở bên cạnh Sở Trú! Cậu cứ chờ xem, sớm muộn gì tôi cũng sẽ nói cho cậu ấy biết chân tướng cậu đóng vai em gái mình rồi theo đuổi và lừa gạt tình cảm của cậu ấy, đến lúc đó xem cậu ấy còn thích cậu nữa hay không!"

"Cậu thật sự hiểu lầm quan hệ của tôi và Sở Trú rồi." Lương Dược chậm rãi thở dài một hơi, "Tôi và cậu ta chỉ là quan hệ bạn học trong sạch, tin đồn hoàn toàn không đúng, chúng tôi chỉ mới học cấp ba sao có thể yêu sớm chứ? Bọn tôi muốn chú tâm học tập mong ngày càng tiến bộ, cố gắng thi vào một trường đại học tốt để bản thân có thể vẻ vang."

Tô Thiển nhíu mày nhìn cô đang không chút chớp mắt mà nói lời bịa đặt, "Chuyện đã tới nước này cậu còn giả vờ làm gì?"

"Tôi không có giả vờ, lời tôi nói đều là sự thật." Lương Dược từ bên cửa đứng dậy, cười nói, "Chuyện của chúng tôi cũng không cần cậu phí tâm, cậu vẫn nên lo cho bản thân nhiều hơn đi."

Tô Thiển đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, hai người họ nói chuyện lâu như vậy nhưng sao lại không có một ai vào đây? Hai người trực nhật đi đổ rác khi nãy đến giờ vẫn chưa trở về.

Tô Thiển có một dự cảm chẳng lành, chợt cô ta trông thấy Lương Dược xoay người đi đến chậm rãi mở cửa phòng học ra.

Một tốp người bất hình lình xuất hiện ngoài cửa, bọn họ đang chen chúc bên cánh cửa nhỏ hẹp!

Thần sắc Tô Thiển nháy mắt tái nhợt.

Cô ta nhận ra người đứng ở giữa đầu tiên, là Trình Nhất Phàm với vẻ mặt tức giận, tiếp theo là Triệu Ức Hào, Tào Bác, còn có Hạ Vân Đông mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, tất cả bọn họ đều ở đây! Hai bạn học vừa nãy trực nhật cũng là vẻ không thể tin nhìn cô ta.

Tô Thiển mở to mắt, lướt ánh nhìn đờ đẫn đảo qua người bọn họ rồi tìm về phía người đứng ở hàng cuối cùng.



Sở Trú gầy gầy cao cao đang đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt anh lười biếng hờ hững, một ánh nhìn cũng không thèm cho cô ta, tựa như cô ta không thể gợi lên chút hứng thú nào. Anh chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Lương Dược trước mặt, trong mắt ngoại trừ cô ra thì không còn thêm bất kì thứ gì khác.

Trái tim Tô Thiển buốt lên giống như bị kim đâm, cô ta kinh ngạc nhìn anh, bất chợt cảm thấy mình như một hạt bụi nhỏ bé, cho dù cố gắng bay theo gió thổi vào mắt thì cũng không thể xáo động lên trong anh chút gợn sóng nào.

Hạ Vân Đông là người đầu tiên đánh tan sự im lặng, cậu ta không dám tin ‌nhìn cô ta, "Tô Thiển, những gì cậu nói đều là thật sao? Cậu..."

"Được rồi, muốn nói gì thì đến văn phòng nói." Trình Nhất Phàm tức giận cắt ngang, "Tô Thiển, em đi theo thầy, Hạ Vân Đông cũng vậy, không chịu lo học hành mà suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, các trò có biết xấu hổ hay không? Những bạn còn lại mau chóng giải tán, nhanh đi về nhà đi!"

Mấy bạn học kia nghe vậy bèn vâng lời tản đi, Lương Dược lấy lại điện thoại từ trong tay Tô Thiển đang hồn bay phách lạc, thấy Trình Nhất Phàm đi xa cô mới cười tới gần Sở Trú, "Thế nào, đột nhiên nghe thấy người khác tỏ tình có phải rất kích động hay không?"

"Có gì mà phải kích động." Sở Trú không lộ ra biểu cảm nào, chỉ rũ mắt nhìn cô, "Cậu đã biết lâu rồi sao?"

"Rõ ràng như vậy ai mà nhìn không ra." Lương Dược trợn mắt, "Đừng nói là cậu một chút cũng không cảm nhận được đấy nhé?"

"Không." Sở Trú thừa nhận rất thẳng thắn, "Chuyện đó không liên quan gì đến tôi."

"..."

*

Lần này Lương Dược thật sự tóm gọn được Tô Thiển, lúc bị Trình Nhất Phàm gọi tới phòng làm việc thì cô đã bắt đầu chuẩn bị tất cả, trước tiên là thoải mái thừa nhận mình không phải Lương Văn, đồng thời cũng nói ra việc mình nghi ngờ Tô Thiển và đoán rằng cô ta sẽ ra tay với báo bảng.

Thêm vào đó việc sắp xếp để thầy và các bạn học khác ngoài cửa phòng học nghe lén chính là để chờ giây phút này.

Tuy Lương Dược không biết Trình Nhất Phàm sẽ xử lý Tô Thiển như thế nào, nhưng mà khả năng cao sẽ không xử phạt quá nặng, dù sao chuyện của Tô Thiển liên quan đến vấn đề về nhân phẩm chứ không khác người như Tưởng Hương Sương.

Chuyện Tô Thiển làm đã bị truyền ra ngoài, còn đang xây dựng thành hàng ngàn tầng lầu bình luận trong diễn đàn của trường, nếu lúc ấy chỉ có Lương Dược thì họ sẽ không nói ra ngoài, nhưng không may là khi ấy có các bạn học cùng lớp với một ít nhân sĩ nhiều chuyện có tiếng trong khối đã nghe hết đầu đến cuối cuộc đối thoại của Lương Dược và Tô Thiển đến mấy lần, họ khống chế không nổi kích động bèn đăng lên diễn đàn để mọi người mở rộng tầm mắt một chút.

Ở sau lưng Tô Thiển làm không ít chuyện thất đức, đẩy bạn từ phía sau, phát tán tin đồn về bạn, còn tâm cơ lợi dụng Hạ Vân Đông tiếp cận Sở Trú, biết rõ Sở Trú có bạn gái còn muốn làm tiểu tam, loại trà xanh này trên đời quả thật có không ít, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, ai mà quen phải bạn thân như thế này thì người đó xui xẻo.

Từ đó về sau, lớp 1 không ai dám đến gần Tô Thiển, người nào cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt không bình thường, sau khi việc kia lan truyền Tô Thiển đã thành người bị cô lập, cuối cùng cô ta không nhẫn nhịn được cái bầu không khí như thế này nữa đành xin thầy cho chuyển lớp sang lớp 2 trọng điểm bên cạnh.

Sau khi Tô Thiển đi vài ngày, kết quả bình chọn báo bảng cuối cùng cũng có, nhờ phúc của Lương Dược và Sở Trú mà lớp 1 thật sự giành được giải nhất, ban giám khảo nhất trí cho rằng báo bảng của lớp 1 có ý rưởng sáng tạo nhất, gần sát sách giáo khoa cộng thêm điểm quan niệm nghệ thuật hay và quan trọng nhất chính là nét vẽ cực kỳ đẹp!

Nhưng khi Trình Nhất Phàm tuyên bố kết quả ở lớp lại không có ai vui vẻ cả, trong lớp hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người im lặng nhìn Lương Dược, bầu không khí có chút thương cảm.

Sở Trú lại trái ngược với họ, anh giống như thường ngày vẫn mang biểu cảm không có chút gợn sóng.

Trình Nhất Phàm thở dài, "Tiếp theo, bạn học Lương Văn có chuyện muốn nói với mọi người, Lương Văn, lên đây nói đi."

Lương Dược cười một tiếng, đứng dậy đi lên bục giảng, quay mặt về phía bọn họ nói: "Chắc hẳn các bạn đã có rất nhiều người biết rồi, tôi không phải Lương Văn, tôi là chị gái song sinh của nó, Lương Dược, trước đó người đánh nhau cũng là tôi, thật xin lỗi vì lừa các bạn lâu như vậy, nhìn thấy báo bảng đoạt giải cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm trở về Cửu Trung rồi, khoảng thời gian này ở cùng các bạn rất vui, sau khi tôi đi thì em Lương Văn làm phiền các bạn chăm sóc nhiều hơn, cảm ơn nhé."

Cô hơi cúi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, cả lớp rơi vào yên lặng, sau đó, chợt một tràng pháo tay vang dội dâng lên.

Cảm xúc của Tiểu Béo rất kích động, hô to: "Chị Dược, chị yên tâm đi đi, em nhất định sẽ thay chị chăm sóc tốt cho em gái chị, muốn em làm em rể chị cũng được luôn!"

"Cút, cậu mơ đẹp quá đấy!" Đầu dưa hấu đạp cậu ta một đá.

Cả lớp đều cười ha ha.

Chỉ có Sở Trú không cười, vẻ mặt hờ hững, Triệu Ức Hào ở phía sau nhìn thấy thì không nhịn được‌: "A Trú, cô ấy sắp đi rồi mà sao một chút phản ứng cậu cũng không có vậy, thật không giống cậu nha."

Sở Trú nhìn Lương Dược trên bục giảng, thản nhiên nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ trở về."

"Nói vậy là có ý gì?" Triệu Ức Hào nghe không hiểu.

Sở Trú không trả lời.

*

Sau khi tan học, Sở Trú lại đề nghị đưa Lương Dược về nhà.

Lương Dược nghĩ thầm dù sao cũng là ngày cuối cùng thôi thì cứ hào phóng chiều anh, còn phá lệ để anh nắm tay cô ở bên ngoài.

"Này, xe nhà cậu đâu?"

Lương Dược bị anh dẫn ra khỏi trường học liếc nhìn xung quanh, cô không thấy chiếc Toyota màu trắng.

"Hôm nay tôi không ngồi xe." Sở Trú dẫn cô đi một vòng đến chỗ để chiếc xe đạp, "Tôi chạy xe đạp đưa cậu về."

"?"



Lương Dược hoảng sợ nhìn anh ngồi xổm trước một cái xe đạp màu đen ngầu lòi, "Cậu nghiêm túc hả?"

"Ừ." Sở Trú mở khóa, đẩy xe từ bên trong ra, gác chân dài ngồi lên chiếc xe đạp rồi lời ít mà ý nhiều nói với cô: "Lên đi."

Anh đặc biệt mua nó? Còn cố ý mua xe có yên sau.

Lương Dược yên lặng bắt chéo chân ngồi vào phía sau anh, "Do đâu mà cậu lại muốn đi xe đạp?"

Sở Trú giẫm lên bàn đạp, lạnh nhạt nói: "Không phải cậu say xe à."

Lại thế rồi, Lương Dược nhịn không được bóc phốt: "Nhưng xe đạp cũng quá quê mùa."

"Tôi có tra trên Baidu." Sở Trú chậm rãi nói: "Trên đó đều nói con trai dùng xe đạp chở con gái rất lãng mạn."

Lương Dược nhìn những chiếc xe bên cạnh lao vùn vụt nhanh chóng bỏ bọn họ một đoạn xa tít, bèn gật đầu một cái từ tận đáy lòng, "Đúng là chậm thật."

Sở Trú trầm mặc một hồi, hỏi: "Tại sao cậu không ôm eo tôi?"

Lương Dược: "Ôm làm gì, cậu chạy chậm muốn chết."

Sở Trú: "..."

Lương Dược ngáp một cái: “Đại nhân à, thời đại bây giờ thay đổi rồi, dùng xe đạp đeo đuổi con gái đã sớm không còn thịnh hành nữa, tốt xấu gì cậu cũng nên mua chiếc xe điện đi, cái mông tôi ngồi rất đau đó."

Sở Trú đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Lương Dược giật mình, "Tôi chỉ tùy tiện phàn nàn một chút, cậu không tức giận thật đấy chứ?"

"Không, tôi cảm thấy cậu nói rất có lý." Sở Trú như có điều suy nghĩ nhìn về phía cửa hàng xe cơ giới bên cạnh, "Bây giờ chúng ta đi mua một chiếc đi."

Lương Dược: "..."

Ban đầu Lương Dược cho là anh đang nói đùa, nhưng cô phát hiện mình sai rồi, trước giờ Sở thiếu gia vốn thuộc phái hành động, dùng hành động thực tế để diễn tả câu Có! Tiền! Thì! Cứ! Tùy! Tiện!

Anh thật sự dẫn cô đi vào trong tiệm mua xe điện, vừa đến đã muốn mua cái đắt nhất, xịn nhất, còn thuận tiện tóm lấy một người qua đường rồi đưa cái xe đạp mới tinh cho người ta luôn.

Lương Dược đau lòng đến không thể thở nổi, "Cậu phá của quá!"

Sở Trú an ủi: "Chỉ có hai ngàn."

Lương Dược nghe xong quả thực muốn giết anh, "Con mẹ nó cậu tình nguyện đưa người qua đường hai ngàn chứ không nghĩ tới chuyện tặng cho bạn gái mình!"

"..."

Sở Trú bỏ ra mười ngàn mua xe điện mới cóng, nhưng vấn đề tới rồi, anh vốn là một đại thiếu gia đi đến đâu cũng có xe đặc biệt đưa đón, trước giờ chưa từng đi cái loại xe này. Lương Dược không có kiên nhẫn chờ anh học chạy, trực tiếp tự mình chạy luôn.

Cuối cùng, trong cái ngày vĩ đại cô rời khỏi Nhất Trung, cô mang nét mặt lạnh lùng chở Sở thiếu gia nét mặt lạnh tanh về nhà.

Sở thiếu gia ngồi sau hứng gió hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi muốn chạy."

Lương Dược: "Im miệng."

Sở Trú: "Tôi cảm thấy mình có thể học rất nhanh."

"Còn ồn ào nữa thì tôi sẽ ném cậu xuống dưới!"

Sở Trú lại im lặng một lát, hai tay thon dài có lực tự nhiên mà ôm cái eo nhỏ mềm mại của cô, anh gục đầu xuống, chôn mặt mình vào cái gáy trắng như tuyết, mùi hoa hồng nồng đậm thơm ngát tràn vào mũi.

Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy cứ thế này cũng không tệ.

Cơ thể Lương Dược cứng đờ, mẫn cảm đối với sự đụng chạm của anh, cảm nhận được rõ ràng đôi môi mỏng kia đang áp lên mảnh làn da mỏng manh sau gáy.

Hơi thở nóng rực làm cho từng tấc da thịt đều rất ngứa ngáy.

Khiến người ta muốn xem nhẹ cũng không được.

Mặt Lương Dược nóng bừng, vừa định mở miệng muốn anh chú ý một chút thì bên cạnh bỗng xuất hiện một đôi tình nhân ngồi trên xe gắn máy chạy vút qua, chàng trai phóng nhanh, còn bạn gái thì bị doạ đến sắp khóc, ôm eo của anh ta hét to chậm một chút chậm một chút, chàng trai cười nói bé chịu gọi một tiếng “anh” thì anh đây mới tha cho bé.

Lương Dược vừa hoàn hồn thì nghe thấy Sở Trú thấp giọng nói bên tai: "Chạy chậm lại, tôi muốn ôm lâu một chút."

Lương Dược tức đến nỗi buồn cười, "Hay là tôi gọi cậu một tiếng anh nhé?"

"Không cần." Cánh tay của Sở Trú ôm cô càng chặt, "Gọi cũng không tha cho cậu."

"..."