Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 70



Còn "Hử"? Hử cái rắm ấy!

Được tiện nghi còn khoe mẽ!

Đôi mắt xinh đẹp ‌của Lương Dược nhìn chằm chằm vào anh.

Sở Trú thấy cô không nói lời nào, hơi nâng đầu lên, nghiêng đầu hôn một cái lên‌ vành tai trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn trầm xuống, thở ra hơi nóng ngay bên tai cô, "Nói."

Tay anh cố ý bấm eo cô một cái, ngón tay vuốt ve phần thịt mềm bên hông cô.

"Đừng quậy!" Lương Dược chịu không nổi, hô hấp ngay lập tức dồn dập, đỏ ửng từ trên mặt lan tràn đến bên tai, cô vô ý thức co thắt lưng, cơ thể thiếu chút nữa yếu ớt ngã trên người anh.

"... Em thật sự không lừa anh." Lương Dược vừa thẹn vừa giận, cực kỳ muốn tát một cái lên mặt anh, nhưng tự biết mình đuối lý, không thể không cúi đầu làm cháu, "Chỉ là em không muốn học thôi, em vốn đã không thích học, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt toàn là toán lý hóa, em cũng muốn qua đời luôn, em còn muốn vẽ, muốn học vẽ truyện tranh, em thấy trên mạng có phòng làm việc truyện tranh tuyển trợ lý, tiền lương cũng không thấp, ở đây vừa học vừa kiếm tiền, có ích hơn lên đại học nhiều."

Cô nghiêm túc nói: "Em muốn đi thử xem."

Sở Trú nhíu mày, "Phòng làm việc ở đâu?"

"Yên tâm, em sẽ không đi." Lương Dược biết anh lo lắng‌ cái gì, cười nói, "Họa sĩ vẽ truyện tranh là một nghề tự do, bọn họ tuyển‌ trợ lý ‌là hỗ trợ phác thảo lên màu các loại, ở trên mạng cũng có thể làm việc, cho nên em vẫn sẽ luôn ở đây."

Chỉ có ở lại mới ‌có thể chăm sóc Lương Viễn Quốc.

Nếu như muốn đi nơi khác, như vậy vứt bỏ cơ hội lên đại học sẽ không còn ý nghĩa nữa‌.

Mấy ngày nay Lương Dược‌ vẫn đang lên kế hoạch cho thời gian tới, bây giờ cô vẽ tranh mỗi tháng có thể kiếm được một hai vạn, đến lúc có lương trợ lý cũng được một hai vạn, trừ đi chi tiêu hàng ngày, một năm tối đa có thể tiết kiệm được ba bốn mươi vạn.

Cũng chính là nói, cô có thể trả sạch nợ trong vòng ba năm!

Sau khi quyết định xong, Lương Dược ngay cả một chút tâm tư học tập cũng mất, thậm chí cô còn cảm thấy bây giờ mỗi lần viết một tờ đề cũng là đang lãng phí tiền, nếu như không phải sợ không thể tốt nghiệp cấp ba, ngay cả trường học cô cũng không muốn đi.

Sở Trú không lên tiếng‌, không nói tốt cũng không nói xấu, môi mỏng khẽ nhấp, hàm răng cắn chặt, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, im lặng mà nhìn cô, ánh mắt đen kịt thâm trầm, khí áp rất thấp.

Lương Dược không khỏi nuốt nước miếng, tuy rằng anh không nói gì, nhưng cô biết‌ trong lòng anh chắc chắn‌ là không muốn, không chỉ có không muốn, còn tức giận.

Đúng vậy, đã nói cùng nhau lên đại học, kết quả bạn gái lại không làm nữa, tức giận cũng rất bình thường.

Cô... cũng không muốn xa anh.

Thế nhưng...

Mắt Lương Dược cay xè, đè xuống xúc động muốn nói cho anh biết hết thảy, tiến tới hôn lên mặt anh một cái, hai tay ôm lấy cổ anh làm nũng, "Trú Trú, xin lỗi mà, đây là ước muốn của em, cũng giống như ước muốn của anh là đại học C vậy, em chỉ muốn vẽ, vẽ mới có thể khiến em vui vẻ, anh yên tâm đi Bắc Kinh đi, em ở nhà chờ anh về."

"..."

Sở Trú không chịu nổi nhất là cô dùng loại giọng điệu này nói với anh, giọng ngọt tiếng mềm, âm cuối cố ý kéo dài, ngọt đến ngấy chết người, cực kỳ muốn mạng.

Trước đây anh thấy rất phiền khi nghe con gái õng à õng ẹo, nhưng sau khi gặp phải Lương Dược thì hoàn toàn trái ngược, chỉ cần cô nũng nịu một tiếng, nóng nảy gì đó cũng bị mất, vô cùng không có nguyên tắc.

Sở Trú bất đắc dĩ rũ mi mắt, ôm sát cánh tay cô, cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô cọ hai cái, vẫn không lên tiếng như cũ.

Hô hấp anh có hơi nặng, khiến cho cổ Lương Dược tê dại, có hơi ngứa, cô không nhịn được rụt cổ một cái, bất an gọi một tiến‌g: "Trú Trú?"

"Không phải đậu đại học C." Giọng nói Sở Trú buồn buồn vang lên‌, nghe‌ rất không vui.

Lương Dược không phản ứng kịp, "Cái gì?"



"Mong muốn của anh không phải đại học C." Sở Trú trầm khàn nói, "Là ở cùng em."

Lương Dược há miệng, rất áy náy, "Xin lỗi‌."

"Không sao." Sở Trú rất nhanh đã sắp xếp ‌tốt tâm tình, giọng nói trở nên bình tĩnh, nâng đầu nhìn cô, "Đây là‌ ước muốn của em, anh sẽ không nói gì, nhưng nếu như để anh phát hiện là em đang dối gạt anh..."

Sở Trú dừng một chút, mặt không chút thay đổi nói: "Thì em xong đời."

Lương Dược: "..."

Con người thật sự không nên cảm động quá sớm.

Thật sự‌.

*

Cho dù ‌đến ‌cuối cùng, Sở Trú cũng không nhẹ dạ đồng ý‌ lựa chọn của cô, đã không ngăn cản cô tô tô vẽ vẽ, im lặng ngồi ở một bên, híp mắt nhìn cô như có điều gì suy nghĩ‌.

Lương Dược đứng ngồi không yên, luôn có loại cảm giác bị nhìn thấu, vẽ một chút cũng không tập trung được lực chú ý, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đuổi anh ra ngoài.

Cũng may hiện tại bọn họ không học cùng một trường, bằng không thật đúng là lừa không nổi nữa.

Lương Dược mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện thăm Lương Viễn Quốc, hôm trước ông vừa mới hoàn thành phẫu thuật, dấu hiệu sinh mệnh đã khôi phục ổn định, rốt cuộc thành công một nửa, sở dĩ nói là một nửa, là bởi vì ông vẫn chưa tỉnh lại, việc này rất không bình thường.

Bác sĩ nói có thể là máu đọng trong não chèn ép thần kinh, cũng có thể là di chứng sau phẫu thuật, còn có thể là trong tiềm thức bệnh nhân không muốn tỉnh, cấu tạo đại não phức tạp, nguyên nhân gì cũng có, cần ở lại viện quan sát một khoảng thời gian.

Lương Dược và‌ Lương Văn nhìn sắc mặt của ba tái nhợt không huyết sắc trên giường, im lặng đón nhận hiện thực.

Lương Viễn Quốc đã chuyển từ trong phòng chăm sóc đặc biệt tới phòng bệnh bình thường, bên người không có y tá trông coi, nhất định phải có người nhà chăm sóc, mà các cô lại không thể ở cùng ông suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, trải qua cân nhắc, cuối cùng Lương Dược dùng tiền mời một nhân viên điều dưỡng, tuy rằng chi phí rất lớn, nhưng ít ra có thể an tâm.

Khi Lương Dược đến‌ bệnh viện thăm hỏi Lương Viễn Quốc, thấy ‌nhân viên điều dưỡng đang đấm bóp cho ông, thần sắc Lương Viễn Quốc đã khá hơn trước, không giống như lúc mới đi ra từ phòng giải phẫu, sắc mặt cùng màu với cái chăn, hiện tại ông có dáng vẻ an ổn, hô hấp đều đều, chỉ giống như là đang ngủ, Lương Dược tỉ mỉ quan sát ông, phát hiện hình như ông lên cân một chút, thịt trên mặt còn nhiều hơn cô.

Như mọi khi, Lương Dược cũng không ở lại bao lâu, yên lặng nhìn ông một lúc rồi dự định đi, nhân viên điều dưỡng do dự mở miệng: "Cô Lương, bác sĩ nói người nhà trò chuyện với bệnh nhân nhiều hơn, nói không chừng‌ có thể làm thức tỉnh ý chí của bệnh nhân."

"Như vậy phải không?" Bước chân Lương Dược dừng lại, có hơi hoài nghi, nhưng vẫn đi tới bên giường‌ Lương Viễn Quốc, suy nghĩ hồi lâu‌ cũng không biết nên nói gì, cô không phải một người giỏi bày tỏ.

Lương Dược nhức đầu, hồi lâu phun ra một câu: "Ba, hình như ba mập lên rồi, ngồi dậy vận động chút đi."

Nhân viên điều dưỡng: "..."

Sau khi Lương Dược nói xong thì im lặng, vẫn là xoay người đi, nói với nhân viên điều dưỡng rằng mấy loại nói chuyện cảm tình này cứ để Lương Văn nói thì tốt hơn.

Cô cúi đầu ra khỏi phòng bệnh, nghĩ đến hợp đồng ‌lúc sáng nhận được, tâm‌ tình có hơi phiền muộn, cô không lừa gạt Sở Trú, trên mạng thực sự‌ có phòng làm việc truyện tranh đang tuyển trợ lý, còn là một bộ truyện tranh tương đối hot, hiện tại cũng chuyển thể thành hoạt hình trên TV, cô thử gửi phần sơ yếu lý lịch qua, kèm theo tác phẩm của cô, rất nhanh đã nhận được trả lời của đối phương, đưa ra mức lương và phúc lợi không tệ, còn gửi hợp đồng qua.

Chỉ cần cô ký, thời gian ba năm tới đều phải làm ở phòng làm việc, không thể giữa đường đổi ý hoặc rời khỏi, tương đương với không có đường lui.

Lương Dược không biết cho tới bây giờ cô còn đang do dự cái gì, đây đã là biện pháp giải quyết tốt nhất trước mắt.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, quyết định trở về thì ký tên lên hợp đồng rồi gửi đi.

Lương Dược đi thang máy xuống phía dưới, từ cửa chính ‌bệnh viện đi ra ngoài, vừa mới chuẩn bị đến trạm xe buýt chờ xe về nhà, tình cờ nhìn thoáng qua một chiếc xe quen mắt đậu ở cửa bệnh viện.

Toyota... màu trắng.

Na ná chiếc xe kia của nhà Sở Trú.



Lương Dược không khỏi nhìn nhiều mấy lần, tiện thể liếc xuống bảng số xe.

6...6666.

Bước chân Lương Dược bỗng nhiên dừng lại, không phải na ná, đây mẹ nó đúng là nó rồi!

Trước đây cô còn cảm thấy với tài lực nhà họ Sở mà đi Toyota thì quá mộc mạc, nhưng từ sau khi thấy bảng số xe trâu bò như vậy, cô hoàn toàn không cảm thấy thế nữa.

Không hổ là gia đình giàu có nhà người ta, khoe khoang cũng khiêm tốn có nội hàm như vậy.

Cho nên chiếc Toyota trước mắt này, không thể nghi ngờ chính là của nhà Sở Trú!

Lương Dược lui về phía sau một bước, trái tim cũng nhảy lên tới cổ họng, lẽ nào bị Sở Trú phát hiện.

Cô mới vừa nghĩ như vậy, hình như người trong xe cũng thấy ‌cô, kèm theo một tiếng vang nhỏ, một bàn tay trắng nõn ưu nhã tinh tế mở cửa xe ra, một người khiến cho Lương Dược không nghĩ tới chậm rãi đi từ trong xe ra.

Lương Dược giật mình, hồi lâu mới nhớ tới phải gọi người, "Cháu chào dì, sao dì lại ở đây thế ạ?"

Thư Hựu Mạn khẽ mỉm cười, môi đỏ da trắng, mang mũ che nắng, mặc một chiếc váy voan hoa trắng như tuyết xinh đẹp lại hấp dẫn, hoàn toàn không nhìn ra hơn bốn mươi tuổi.

"Dì tới tìm cháu." Bà ấy liếc mắt nhìn bệnh viện, vẻ mặt như đã hiểu rõ, "Chúng ta nói chuyện nhé?"

Giọng nói nghe không ra khác thường.

Lương Dược không biết bà ấy biết được bao nhiêu, ngực căng lên, gật đầu đáp: "Vâng."

*

Giờ này phút này, Sở Trú đang ngồi trên lớp học, lẳng lặng xuất thần nhìn bảng đen, liên tiếp vài ngày đều là như vậy, tâm‌ thần luôn luôn không yên.

Sức tự chủ của Sở Trú vẫn luôn rất mạnh, hiếm khi có loại tình huống này, anh muốn tập trung lực chú ý, nhưng mạch suy nghĩ lúc nào cũng không nhịn được bay xa, đầy đầu đều đang nghĩ đến Lương Dược.

Anh cảm thấy cô có cái gì không đúng, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào lại không nói ra được.

Sở Trú khẽ nhíu mày, từ sau khi cô đến bệnh viện thăm ba của người bạn kia, cả người mới trở nên bất thường.

Đúng, chính là bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó.

Từ đó về sau, hết thảy đều thay đổi.

Lẽ nào...

Sở Trú như là nghĩ đến cái gì, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên đứng lên.

Trình Nhất Phàm sợ hết hồn, dừng lại‌ động tác giảng bài nhìn về phía ‌anh, "Sở Trú, em làm sao đấy?"

"Cơ thể em khó chịu, xin nghỉ ạ." Vẻ mặt Sở Trú u ám đến mức chảy nước, ngay cả cặp sách anh cũng không thu dọn, nói xong đi ngay, bóng lưng hấp tấp, dáng điệu hiếm khi có hơi vội vàng.

Sao mà bây giờ anh mới nghĩ đến.

Ai lại lo lắng cho ba của người khác đến trình độ đó, còn làm ra thay đổi lớn như vậy.

Chỉ có một loại khả năng.

Là chính ba cô đã xảy ra chuyện.