Dược Ngọt (Thuốc Ngọt)

Chương 87: Phiên Ngoại Ngọt Ngào 15



Sở Trú không ngờ Lương Dược sẽ đồng ý, nên phản ứng của anh có phần chậm nửa nhịp, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn, anh nhìn cô mà không chớp mắt, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cô.

“Ngơ luôn rồi sao?” Vốn dĩ Lương Dược cũng có chút căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sững sờ của anh, cô không khỏi bật cười, cô cười nhạo: “Quả nhiên anh chỉ biết nói mà thôi.”

Cô hiểu anh quá rõ, đừng thấy bình thường anh luôn luôn thốt lên những câu tục tĩu, nhưng nếu không được sự đồng ý của cô, anh sẽ không dám vượt quá giới hạn.

“Không...” Sở Trú định thần lại, cố nén nhịp tim, khàn giọng xác nhận: “Em đang nghiêm túc chứ?”

“Ừ.” Lương Dược gật đầu không do dự, cô đột nhiên cảm thấy không có vấn đề gì nữa: “Không phải chỉ là làm tình thôi sao, nhìn xem đã làm cho anh căng thẳng rồi kìa.”

Sở Trú: “...”

“Hơn nữa.” Lương Dược nở một nụ cười hư hỏng: “Hôm nay anh đã đến để làm người mẫu cho em mà không tính toán gì, nên em thực sự rất cảm động. Em vốn dĩ muốn hoàn thành tâm nguyện của anh là ngày mai sẽ hiến thân cho anh, nhưng nếu như anh đã nói là muốn làm vào Tết Nguyên Đán, vậy thì cứ đợi đến Tết Nguyên Đán vậy~”

Bây giờ mới là tháng mười, còn lâu mới đến Tết Nguyên Đán.

“Anh phải đợi khá lâu đó.” Lương Dược nhìn anh, hy vọng có thể nhìn thấy một chút hối hận trên gương mặt anh.

Biểu cảm trên khuôn mặt Sở Trú từ trước đến nay rất ít, chủ yếu là thờ ơ lạnh nhạt với mọi người, nhưng từ sau khi qua lại với nhau, anh đã dành cho cô tất cả sự dịu dàng, mặc dù như vậy rất tốt nhưng Lương Dược vẫn muốn đào sâu hơn nữa về các mặt khác của anh, chẳng hạn như sợ hãi, hối hận, rơi nước mắt...

Những cảm xúc này người bình thường đều có, nên cô hy vọng anh cũng có.

Tuy nhiên, không như cô hy vọng, Sở Trú chỉ ngây người ra một lúc, sau đó nghiêng đầu cười, đưa mu bàn tay chạm vào môi, dường như anh đang khá vui vẻ.

Lương Dược: “?” Có chỗ nào đáng cười vậy?

“Không sao, anh tình nguyện đợi.” Sở Trú vừa cười vừa ôm cô, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc của cô: “Chỉ cần em luôn ở bên cạnh anh, bất kể phải đợi bao lâu anh cũng tình nguyện đợi, đợi đến khi em đồng ý thì mới thôi.”

Trong lòng Lương Dược đột nhiên chua xót, cô vùi mặt vào trong lòng anh, mím chặt môi, im lặng không nói chuyện.

Anh... quả thực đã đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.

“Trú Trú, anh thật sự không muốn làm vào ngày mai sao?” Một lúc lâu sau, Lương Dược mới buồn bã mở miệng ra nói.

“Muốn.” Sở Trú không chút do dự.

“...”

Sở Trú: “Nếu là ngày mai thì em có đồng ý không?”

Lương Dược: “...Vẫn là đợi đến Tết Nguyên Đán vậy.”

Cả hai lại quanh co thêm một lúc nữa, đợi đến khi còn mười phút nữa hết giờ họ mới rời khỏi phòng học để nộp bài thi của mình.

*

Sau khi đã đặt hẹn với Sở Trú, mặc dù Lương Dược đã cố gắng thuyết phục bản thân mình không nên quan tâm quá nhiều, nhưng vẫn không tự chủ được mà cứ suy nghĩ về vấn đề đó. Vốn dĩ loại chuyện này khi đã đến thì sẽ tự nhiên đến thôi, nhưng anh cứ đặt ra một thời điểm nhất định nào đó cho bạn, việc này tương đương với việc đang trong thời gian hoãn thi hành án khi bị phán chịu án tử hình vậy, khiến bạn cực kỳ nhạy cảm với thời gian.

Lương Dược hơi lo lắng, nghe nói có rất nhiều cặp vợ chồng chỉ vì đời sống tình dục không hòa hợp với nhau nên đã dẫn đến ly hôn, lỡ như cô và Sở Trú cũng không hòa hợp thì sao đây?

Họ chưa từng làm chuyện đó trước đây và cũng không có kinh nghiệm, lỡ như anh không hài lòng với cơ thể của cô thì sao?

Cô cũng không biết làm thế nào để lấy lòng các chàng trai bằng cách đó.

Tuy rằng cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng khi thực hành thì thực sự vẫn cảm thấy rất khó.

Lương Dược kể những rắc rối của mình cho Nghê Thanh Song nghe.

Nghê Thanh Song đã đưa ra một quyết định dứt khoát, cô ấy lập tức lên mạng mua ngay nguồn tài nguyên phim khiêu dâm Nhật Bản 10G: “Lúc này thì phải xem phim người lớn để bổ sung thêm kinh nghiệm.”

Lương Dược nghĩ cũng có lí: “Cậu cũng muốn xem sao?”

“Nó cần thiết mà.” Nghê Thanh Song lưu nguồn tài nguyên vào trong Baidu Cloud: “Chắc chắn sẽ sử dụng đến nó trong tương lai.”

Vì thế bọn họ đợi đến khi Vương Tố và Triệu Giảo Lộ đi vắng, lén lút mở laptop ra xem phim khiêu dâm, những tư thế lớn và khó bên trong phim khiến hai cô gái xem đến nỗi ngây cả người.



“Phát lại cảnh vừa rồi một chút đi.” Lương Dược nghiêm túc nói: “Tớ không thấy rõ anh ta làm sao đưa vào.”

“Tớ nhìn rõ rồi.” Nghê Thanh Song không động đậy, cảm thấy ngứa ngáy nói: “Chỉ là đưa thẳng vào mà thôi, hết rồi, đừng phát lại nữa, tớ sợ sẽ bị đau mắt hột.”

Lương Dược trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Cảm giác hình như sẽ rất đau.”

“Tớ thấy trong sách nói rằng sẽ đau vào lần đầu tiên thôi, những lần sau sẽ không còn đau nữa đâu.” Nghê Thanh Song nghiên cứu biểu hiện của người phụ nữ trong video: “Cậu xem, không phải cô ấy đang cảm thấy rất sướng hay sao?”

“Đúng vậy.” Lương Dược không khỏi nhíu mày khi nghe thấy người đàn ông trong đó có vẻ thô bạo, nói cái gì mà rất khít, thật tuyệt vân vân: “Tôi cảm thấy có chút buồn nôn.”

“Đàn ông thực sự rất thích cảm giác khít.” Nghê Thanh Song cũng không thể xem tiếp được nữa, bèn tắt video đi: “Nữ chính nào trong tiểu thuyết mà không khít đến mức muốn sống muốn chết chứ.”

Lương Dược nghĩ cũng đúng, sau đó lại bắt đầu một vòng lo lắng mới: “Lỡ như tớ không khít thì sao?”

“Không sao, đến lúc đó cậu cứ chửi ngược lại thế này.” Nghê Thanh Song hắng giọng nói: “Không phải là em không khít, mà là của anh quá nhỏ!”

“...” Lương Dược thành thật nói: “Tớ học được rồi.”

*

Đại học và cấp ba không giống nhau, việc học hành đều phụ thuộc vào ý thức của bản thân cả, lúc bình thường không có bài tập thì sẽ rất nhàn hạ, nhưng đến khi thi cuối kỳ thì lại khác, nó như một hồi chuông báo động vậy, đột nhiên vang lên báo hiệu cho đầu óc an nhàn của bọn họ.

Lương Dược từ trước đến nay chưa từng là người có ý thức tự học, ngoại trừ môn chuyên ngành mỹ thuật ra, những môn như toán cao cấp, tin học căn bản cô đều không hề chăm chú nghe giảng.

Mỗi ngày cô đều bận rộn với việc vẽ tranh để giao hàng, bởi vì trình độ vẽ ngày càng tiến bộ, nên cô đã bắt đầu thử gửi bản thảo cho các tạp chí, cô cứ vui vẻ làm việc kiếm tiền mà không biết mệt mỏi, cho nên đến khi giáo viên các môn đột nhiên nói sắp thi cuối kỳ, cô vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.

Dù có giết chết Lương Dược, cô cũng không muốn phải nợ môn hay thi lại, vì vậy cô lập tức lao vào việc ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi. Bởi vì bình thường không thường hay nghe giảng bài, nên cô phải tốn khá nhiều thời gian mới chuẩn bị được.

Mỗi ngày cô đều ôn tập đến hai ba giờ sáng mới đi ngủ, khiến kinh nguyệt bị rối loạn, căng thẳng đến mức không thể ăn được, nhưng cô vẫn giấu Sở Trú.

Tình trạng này kéo dài hai tuần liên tiếp, mấy ngày sau khi Lương Dược thi xong môn vi tích phân, cuối cùng cơ thể cô không còn chịu đựng được nữa, đầu óc choáng váng, bụng cũng rất khó chịu, bụng cứ đau nhói từng đợt từng đợt một.

Sắc mặt cô đã tái nhợt, cô cuộn tròn người trên giường chịu đựng mà không nói lời nào, vẫn là Nghê Thanh Song đã phát hiện ra cô có gì đó không ổn, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Sở Trú nói rằng Lương Dược bị bệnh.

Sở Trú không nói nhiều, nhăn nhó lập tức chạy đến đó cõng Lương Dược đến bệnh viện.

Lương Dược đau đến mức đôi môi đã tái nhợt đi, cô nằm sấp trên lưng anh, thều thào nói: “Trú Trú, có phải em sắp chết rồi không?”

Cô rất hiếm khi bị bệnh, nên cô không ngờ nó lại khó chịu đến như vậy.

“Miệng quạ.” Vẻ mặt Sở Trú rất lạnh lùng: “Đừng nghĩ bậy nữa, chỉ là bị cảm lạnh thông thường mà thôi.”

Lương Dược yếu ớt nói: “Nhưng sao em lại cảm thấy những triệu chứng này có chút giống với ba em, chẳng lẽ em cũng bị viêm tuyến tụy rồi sao?”

Sở Trú trầm giọng quát: “Không thể nào!”

“Anh còn hung dữ với em nữa...” Lương Dược tủi thân cắn môi nói: “Em sắp chết đến nơi rồi mà anh còn dữ với em!”

“… Anh sai rồi, ngoan nào, sắp đến bệnh viện rồi, ráng chịu đựng một chút đi.” Sở Trú dịu dàng nói.

Anh cõng cô ra khỏi trường, sau đó bắt taxi đi bệnh viện và đăng ký số cho cô.

Bác sĩ yêu cầu Lương Dược chụp phim trước, Sở Trú liền làm theo, sau khi chụp phim xong anh liền đỡ Lương Dược nằm lên trên giường, rồi tự mình cầm tấm phim đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ sau khi xem xong, đẩy gọng kính và nói: “Đừng lo lắng, cô ấy chỉ bị đau bụng thông thường do làm việc quá sức mà thôi, gần đây có phải cô ấy đã không ăn uống đầy đủ hay không? Chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi một chút là được rồi, còn anh tốt hơn hết là nên đo thân nhiệt cho cô ấy đi, theo tôi thấy thì hình như cô ấy đã bị sốt rồi.”

Sở Trú thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm ơn xong liền đi tìm Lương Dược.

Anh vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lương Dược đang cuộn tròn người lại như con tôm khô, nằm trên giường bệnh tỏ vẻ đau đớn, cô đau đến như vậy mà còn có tâm trạng xem điện thoại nữa, ngón tay cũng không ngừng quẹt qua quẹt lại, không biết cô đang nhìn cái gì mà mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch đến đáng sợ.

“Trú Trú...” Cô gái nhỏ nhìn thấy anh quay trở lại, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn anh với vẻ đáng thương: “Có phải em bị ung thư rồi không?”

“...”

“Chắc chắn là vậy rồi đúng không?” Lương Dược nhìn thấy vẻ khó nói của anh, cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ, hai mắt ầng ậng nước ngay lập tức, cô nghẹn ngào nói: “Em đã tra Baidu rồi, bây giờ em có rất nhiều triệu chứng giống với triệu chứng ung thư.”



“Bác sĩ nói em chỉ bị cảm lạnh thông thường mà thôi, đừng nghĩ bậy bạ nữa.” Sở Trú ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ vào trán cô, quả thật là đang phát sốt: “Có chóng mặt hay không vậy?”

“... Chóng mặt.” Hai má Lương Dược đỏ bừng lên, cô khó chịu đến gần chết, cô ngẩng đầu lên cọ xát vào lòng bàn tay ấm áp của anh: “Baidu nói rằng em có một khối u trong não, anh đang nói dối em phải không, thực ra em đang bị bệnh rất nghiêm trọng đúng không?”

Sở Trú: “...”

E rằng cô đã sốt đến mức hồ đồ rồi.

Lương Dược càng nghĩ càng cảm thấy có vẻ như vậy, cô nức nở nói: “Em vẫn luôn cảm thấy trong người không khỏe, không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy.”

“Em thực sự rất sợ đến bệnh viện...”

“Anh giúp em hỏi bác sĩ rằng em còn có thể sống được bao lâu nữa?”

Cô lộ ra vẻ mặt hối hận, vừa khóc thút thít vừa nói: “Nếu em sớm biết điều đó thì lẽ ra em nên làm chuyện đó với anh sớm hơn, đây là điều nuối tiếc lớn nhất của em.”

“...”

Sở Trú chịu không nổi nữa, anh vừa định nói gì đó thì bác sĩ đột ngột bước vào, đưa cho anh đơn thuốc và nói: “Thuốc hạ sốt và thuốc đau bụng đều ghi ở đây cả, anh cứ xuống lầu mua thuốc là được.”

Ông ấy còn nói với Lương Dược: “Cô gái, nhớ chú ý nghỉ ngơi đi, đừng làm việc quá mệt nữa, sức khỏe mới là quan trọng nhất đó.”

Lương Dược nghẹn ngào, thấy ông ấy đã nhẹ nhàng rời đi, cô mới nghi ngờ hỏi: “Em thực sự không sao sao?”

Sở Trú “ừ” một tiếng, nhìn cô nói: “Vậy nên bây giờ cũng không muộn nữa.”

Lương Dược: “... Cái gì không muộn?”

Sở Trú: “Thực hiện sự tiếc nuối của em.”

“...”

Nói thì nói như vậy nhưng Sở Trú cũng không phải mất trí đến như vậy, để tiện chăm sóc cho cô, anh đã xin nghỉ học và đưa cô đến ở khách sạn. Rất lâu sau Lương Dược mới biết được rằng, hôm đó Sở Trú còn có một kỳ thi, nhưng anh nghe nói cô bị bệnh nên anh đã không đi thi.

Sau khi Lương Dược uống thuốc, bụng cô đã đỡ hơn nhưng đầu vẫn còn choáng váng, Sở Trú đo thân nhiệt cho cô, là 38 độ.

Cô yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ ửng hồng khác thường, ngay cả hơi thở cũng nóng rực, trông không có một chút sinh khí nào cả, giống như một đóa hoa hồng đã héo úa, nó cứng ngắc, ngay cả gai cũng trở nên mềm đi.

Sở Trú cứ chăm sóc cho cô mà không rời đi nửa bước, anh đắp khăn cho cô, đút cháo cho cô ăn từng ngụm nhỏ, rất dịu dàng và cẩn thận.

Trời đã khuya, khi Lương Dược đang nửa mê nửa tỉnh, cô mở hé mắt nhưng vẫn luôn thấy anh ở bên cạnh giường mình, tay anh chốc chốc lại nhẹ nhàng sờ lên trán cô, rất mát lạnh và thoải mái.

Trong ký ức của cô, chưa từng có ai chăm sóc cô như thế này cả.

Sở Trú sờ trán cô, phát hiện ra không còn nóng như trước nữa, có lẽ đã hạ sốt rồi, anh vừa định dùng nhiệt kế kiểm tra thêm một lần nữa, thì đã thấy cô mở mắt tỉnh dậy, cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.

“Sao vậy?” Trong lòng Sở Trú nặng trĩu, anh lo lắng nghiêng người và hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu hay sao?”

Lương Dược im lặng lắc đầu, hai tay cô đột nhiên duỗi thẳng ra khỏi chăn bông và ôm lấy cổ anh, dùng sức kéo anh về phía mình.

Sở Trú sững sờ, mặc dù sức lực của cô nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng anh vẫn phối hợp mà nghiêng người qua: “Sao vậy?”

Lương Dược không nói gì, mà chỉ mở ra một nửa chăn bông đắp anh vào trong đó, sau đó lật người lại một cách khó khăn, cô đè lên trên người anh, nghiêm túc nhìn vào mắt anh nói: “Trú Trú, bây giờ chúng ta làm đi.”

Sở Trú không phản ứng gì.

Lương Dược bắt đầu cởi quần áo của anh, một tay luồn vào trong vạt áo sờ soạng các cơ bụng của anh, tay kia thì tấn công từ trên cao xuống, cô mở cổ áo anh ra, miệng cũng sáp đến hôn lên xương quai xanh của anh, vừa cắn vừa liếm.

“Đợi đã.” Sở Trú trầm giọng nói và ôm cái đầu nhỏ của cô ra: “Không được, em vẫn còn đang sốt mà.”

“Sốt không phải tốt hơn hay sao?” Lương Dược liếm môi, mở một nụ cười, rồi ghé sát vào lỗ tai anh thổi ra một hơi nóng: “Em đã tra Baidu rồi, khi đang sốt thì bên dưới sẽ trở nên khít hơn.”

“Đùng—”

Đầu óc Sở Trú trở nên trống rỗng, như đã nổ thành đống đổ nát vậy.