Dược Ngọt

Chương 14



Nghe Lương Dược nói muốn đến nhà mình, Sở Trú hơi sững sờ, anh không lập tức đáp trả.

Ngược lại là Triệu Ức Hào lại rất hào hứng: “Đương nhiên là chuyện tốt rồi, ngày mai nghỉ ngơi, hôm nay chúng tôi đang định sau giờ học sẽ đến nhà A Trú chơi, nữ thần, cậu cũng cùng đi nhá!”

Tào Bác dùng khuỷu tay thúc cậu ta một cái: "Cậu điên rồi sao? A Trú làm sao có thể để nữ sinh đến nhà mình, cậu tỉnh táo một chút đi.”

Triệu Ức Hào phản ứng lại, lúng túng lên tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Ai mà không biết Sở Trú ghét con gái.

Hạ Vân Đông há miệng, định nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành thở dài.

Bầu không khí có chút ngưng trệ.

“Có được không?” Lương Dược dường như không để ý đến, nghiêng đầu cười rạng rỡ nhìn Sở Trú, lộ ra hàm răng vô cùng trắng tinh.

Sở Trú híp mắt, lẳng lặng nhìn cô, lông mi vừa dài vừa dày bao phủ, không nói được, cũng không nói không được.

“Cậu không nói gì thì tôi xem như cậu đã đồng ý đấy!” Lương Dược tự động coi sự im lặng của anh như là một sự ngầm chấp nhận, cô cong mắt vui vẻ ăn nhanh hơn.

“...”

Đám Triệu Ức Hào đều một mực chờ Sở Trú từ chối, nhưng chờ đến khi Lương Dược sắp ăn xong mà anh vẫn bất động như núi, ngay cả nửa chữ cũng không nói, chỉ chậm rãi nhai cơm, giống như thật sự chấp nhận vậy.

Có! Âm! Mưu!

Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh hãi sâu thẳm trong mắt nhau, Triệu Ức Hào tuy rằng bình thường sẽ trêu chọc Sở Trú có phải là có ý gì đối với nữ thần hay không, nhưng chủ yếu đều là đùa giỡn. Tình huống của Sở Trú như thế nào cậu ta là người hiểu rõ nhất, vô cùng chán ghét nữ sinh, tránh như rắn rết, cũng khó trách mẹ anh mỗi ngày đều sốt ruột tìm đối tượng cho anh.

Nhưng bây giờ, vậy mà anh lại chủ động, à không, là bị động mời một cô gái đến nhà của mình!

Thật khó có thể tưởng tượng!

Trong chốc lát, Triệu Ức Hào hoài nghi Sở Trú bị xuyên thấu linh hồn, cậu ta thận trọng xác nhận: "A Trú, cậu thật sự đồng ý để nữ thần đến nhà cậu sao?”

Sở Trú không để ý tới cậu ta, tự mình ăn cơm, ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên một chút nào.

Rốt cuộc là có ý gì?

Ba người anh em nhìn nhau, thật sự không hiểu Sở thiếu gia lại đang bày trò gì.

"Cái đó…" Tô Thiển nghe được Lương Dược muốn đến nhà Sở Trú chơi, cũng có ý định: “Tôi có thể đi theo cùng với Văn Văn không? Tôi không yên tâm để cậu ấy đi một mình.”

"Không thể." Sở Trú cự tuyệt không chút do dự, cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc.

“...”

Triệu Ức Hào: "Dường như tôi lại được chứng kiến một cảnh tiêu chuẩn kép lớn lần nữa." 

Lương Dược vô cùng cảm động: "Trú Trú, tôi biết tôi rất đặc biệt đối với cậu, có phải cậu thích tôi không? Đừng có xấu hổ mà, đến đây, nói lớn cho tôi nghe, có! hay! không?”

Sở Trú lại trả lời câu hỏi: "Tôi chưa bao giờ để nữ sinh đến nhà tôi." 

Lương Dược: "Tôi biết mà, cho nên nhất định là cậu đang thích..."

Sở Trú thản nhiên cắt ngang: “Cho nên trong mắt tôi cậu cũng không phải là con gái.”

Lương Dược: “?”

Tôi tin cậu cái quỷ ấy.

Mọi người cũng quen thuộc đến vậy rồi, chân thành một chút không tốt sao?

Mặc kệ như thế nào, Lương Dược vẫn rất vui vẻ, cảm thấy tiến thêm một bước tới thành công của kế hoạch.

Buổi chiều sau khi tan học, Lương Dược mang balo hồng mặt dày đi theo phía sau Sở Trú, cô giống như một cái đuôi nhỏ không thể cắt được.

Hạ Vân Đông và Tào Bác đều nói tạm thời có việc, không tới được, cho nên người đi chỉ có hai người họ và Triệu Ức Hào.

Bên cạnh Sở Trú hiếm khi xuất hiện nữ sinh, cho nên trên đường ra cổng trường, Lương Dược cũng hưởng thụ cảm giác như đi trên thảm đỏ, xung quanh mấy trăm ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, vẻ mặt cô rất tự nhiên, bình tĩnh mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh tao nhã đẩy sợi tóc dính vào mặt nghiêng ra sau tai, cố ý lộ ra dung nhan hoàn mỹ ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết của mình.

Xinh đẹp, tài trí, thận trọng.

Khí chất cả người tựa như Lương Văn trong tin đồn.

Hoàn toàn xứng đáng là nữ thần.

Sở Trú rũ mí mắt, lười biếng ngáp một cái, anh mắt liếc thoáng nhìn thấy gương mặt cô: “Cậu cười ghê tởm như vậy làm gì?”

Lương Dược: "..."

Sở Trú: "Xấu quá.”

Mặt Lương Dược không chút thay đổi thu hồi nụ cười, cho nên mới nói cô ghét trai thẳng.

Sao lúc này anh lại nói nhiều quá vậy!

Rõ ràng bình thường có dụ dỗ thế nào cũng khó mở cái miệng vàng.

Sở Trú nhìn dáng vẻ tức giận bừng bừng của cô, khóe môi anh hơi cong lên, độ cong rất nhẹ rất nhạt, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

*

Lương Dược vẫn luôn nghe nói nhà Sở Trú có rất nhiều tiền, nhà ở biệt thự, có mỏ có núi, mỗi ngày đều có xe chuyên dụng đưa đón, giống như thiếu gia hào môn trong tiểu thuyết.

Có điều Nhất Trung có quá nhiều người giàu, mỗi ngày có nhiều xe đưa đón con, Lương Dược đã sớm quen thuộc từ lâu, hứng thú suy đoán xe đưa đón Sở Trú sẽ là loại xe gì.

Lamborghini, Maserati hay Ferrari?

Hừ, thế giới của những người giàu có thì cái gì cũng có thể.

Vì vậy, khi Lương Dược nhìn thấy Sở Trú đi về hướng một chiếc Toyota màu trắng ở cổng trường thì có chút không thể tin vào mắt mình.

Vừa hay dừng lại bên cạnh nó là BMW và Benz, càng làm nó trở nên khiêm tốn hơn… Quả nhiên mọi thứ đều có thể.

Có phải những người giàu có đều thích chơi lại những thứ cơ bản?

Lương Dược nghĩ đến ba Mã* đều đi xe đạp nên cô cũng lặng lẽ chấp nhận sự sắp đặt này.

*Jack Ma

Cửa xe đã được tài xế mở ra, Triệu Ức Hào rất tự giác ngồi vào ghế trước, Sở Trú ngồi ở ghế sau, Lương Dược thì lập tức ngồi bên cạnh anh.

Tài xế cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy có một cô gái chui vào: "Cậu chủ, đây là?”

"Khách." Sở Trú thản nhiên mở miệng, ý tứ không cần nói cũng biết.

Người lái xe không hỏi nữa, ông ta yên lặng khởi động xe, bề ngoài thì bình tĩnh còn nội tâm thì vô cùng kinh hãi.

Cậu chủ từ trước đến nay chán ghét nữ sinh thế mà lại đem một nữ sinh về nhà? Thật không thể tin được!

Lương Dược từ nhỏ đến lớn đều say xe, hơn nữa còn là loại tương đối nghiêm trọng, xe lái không bao lâu cô liền cảm nhận được cơn khó chịu, cảm giác muốn nôn.

Cô âm thầm cau mày, cũng không có ý định quấy rầy Sở Trú, cô nghiêng đầu tựa vào đệm xe êm ái và nhắm chặt hai mắt, cố gắng đè cảm giác đó xuống.

Bên cạnh hiếm khi được yên tĩnh như vậy, Sở Trú nghiêng đầu nhìn Lương Dược, anh phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, giống như cơ thể không thoải mái, anh hơi nhíu mày, không nói gì lặng lẽ mở một nửa cửa sổ.

"Hic, lạnh quá!" Triệu Ức Hào đang cúi đầu chơi điện thoại di động ở phía trước run rẩy, la hét: “A Trú, cậu mở cửa sổ làm gì vậy, đóng cửa lại đi, lạnh chết đi được!”

Sở Trú lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, thản nhiên thốt ra một chữ: “Cút.”

Xe riêng chậm rãi đi vào khu biệt thự ở trung tâm thành phố, giữa đường Lương Dược mở mắt ra, bơ phờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từng tòa nhà xinh đẹp màu trắng cao vút lướt qua ở trước mắt, bị chia cắt bởi vành đai xanh, ven đường trồng hoa và cây cối đắt tiền, xa xa còn có hồ nước lấp lánh, phản chiếu đầy màu sắc.

Cứ như là đã đến một thế giới khác.

Cũng may Lương Dược đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ hưởng thụ cảm giác gió thổi vào mặt, miễn cưỡng ngáp.

Thật tình không biết rằng Sở Trú ở bên cạnh vẫn luôn nhìn cô.

Mái tóc đen dài của cô bị gió thổi tung bay trên không trung, mùi hương hoa hồng thoang thoảng lưu lại trong xe, cô ghé vào bên cửa sổ, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, biểu cảm thoải mái lại lười biếng, mang lại một vẻ đẹp thanh tao.

Sở Trú nhìn hồi lâu thì thấy đầu Lương Dược động đậy, dường như là muốn quay đầu lại, anh liền tỏ ra không có việc gì thu hồi tầm mắt, vẻ mặt có chút không tự nhiên mà xoa xoa lỗ tai nóng lên.

Chiếc xe đậu trong nhà để xe dưới tầng hầm.

Lương Dược xuống xe, tò mò đi theo Sở Trú, cô xuyên qua từng lớp hệ thống phòng ngự có vẻ tiến tiến rồi tiến vào biệt thự nhà anh.

Cô tùy tiện quan sát một chút.

Ngôi nhà rất trống và rộng, trang trí tinh tế sang trọng, lấy tông màu ấm làm chủ đạo, trên mặt đất trải thảm lông cừu màu vàng nhạt, có thể nhìn ra được chủ nhân là một người ôn nhu tỉ mỉ, nhưng lại không có hơi người, ngay cả một người giúp việc Lương Dược cũng không nhìn thấy.

"Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Triệu Ức Hào ngồi xuống sô pha, cầm ba lô qua rồi mở ra.

"Ừm." Sở Trú ngồi đối diện cậu ta, cũng cầm lấy ba lô.

"Các cậu muốn chơi trò gì sao?"

Lương Dược rất hưng phấn, cô lấy điện thoại di động ra: "Chơi cái gì, đến đây, thêm tôi nữa!”

Đây là một cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về sở thích của Sở Trú!

Vừa nghĩ như vậy, cô liền thấy Sở Trú từ tốn lấy ra khỏi ba lô... Một cuốn sách ôn luyện toán học.

Lương Dược: "..."

Cô lại nhìn về phía Triệu Ức Hào, phát hiện cậu ta không chỉ lấy bài tập về nhà toán học ra, mà đồng thời còn lấy ra tiếng anh, ngữ văn, vật lý... và nhiều bài tập môn khác nữa.

Lương Dược đực mặt ra: “Các cậu đang làm gì thế?”

"Làm bài tập về nhà đấy." Triệu Ức Hào nói một cách đương nhiên: “Đến nhà A Trú không phải là vì làm bài tập về nhà, nếu không đến làm gì?”

Lương Dược: "..."

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tào Bác và Hạ Vân Đông lại không muốn tới.

Triệu Ức Hào mặt mày hớn hở nói: "Có A Trú ở đây, tối nay chúng ta có thể hoàn thành toàn bộ bài tập về nhà cuối tuần, sau đó vui chơi hai ngày, khà khà, có phải tôi rất thông minh không!”

"Lắm lời." Sở Trú lại lấy bút ra, nhìn Lương Dược: “Không ngồi?”

“...Ngồi, ngồi.” Lương Dược Nhiên ôm ba lô một cách đờ đẫn rồi ngồi xuống bên cạnh Triệu Ức Hào.

Sở Trú hơi nhíu mày nhìn cô.

"Cậu ngồi bên cạnh tôi làm gì?" Triệu Ức Hào cảm thấy có chút được yêu quý mà lo sợ, "Cuối cùng cũng phát hiện ra sức hấp dẫn của tôi rồi à?”

Đương nhiên Lương Dược là sợ bị Sở Trú phát hiện cô cái gì cũng không biết sẽ lòi đuôi, sau đó cô tùy tiện bịa một lý do: "Tôi là vì muốn nhìn rõ mặt Trú Trú, ngồi bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng thôi.”

Triệu Ức Hào: “...Cậu đối với cậu ấy thật sâu đậm.”

Sở Trú bình thản cầm bút gõ lên bàn, “Được rồi, bắt đầu đi.”

Lương Dược yên lặng lấy bài tập về nhà ra khỏi ba lô, trong lòng đã có ý muốn trở về.

Mẹ nó tại sao cô lại phải giúp Lương Văn làm bài tập về nhà?

Điều quan trọng nhất là cô không biết làm!

Điều khó khăn nhất là cô còn phải giả vờ biết làm, sau đó nhìn trộm câu trả lời của người bên cạnh!

Đáng sợ nhất chính là em rể tương lai của cô lại giống như giáo viên giám thị, mặt đối mặt giám sát nhất cử nhất động của cô.

Thật muốn về nhà...

Đúng lúc đó Triệu Ức Hào lẩm bẩm hỏi: “Nữ thần, câu này làm sao vậy?”

Lương Dược đầu cũng không ngẩng lên đáp: “Hỏi học thần đi.”

"Cậu ấy luôn mắng tôi ngốc."

Lương Dược đành phải nhìn vào đề của cậu ta, từ chữ đầu tiên cô đã không hiểu, cô lạnh lùng nói: “Đề này cũng không biết làm, cậu là heo sao?”

“...”

Triệu Ức Hào lại đi xem bài tập về nhà của cô, phát hiện cô và cậu ta có tiến độ giống nhau, câu trả lời cho câu hỏi trước đó cũng vậy: "Ồ, sao cậu lại viết giống tôi vậy?”

"Trùng hợp."

"Sai cũng giống nhau."

“...Trùng hợp.”

Ở đối diện, Sở Trú ngẩng đầu lên, như có chút ý nghĩ gì đó nhìn Lương Dược, sau đó mở miệng nói: “Lại đây.”

Lương Dược: “Hả?”

Sở Trú thản nhiên mở miệng: “Tôi bảo cậu ngồi lại đây.”

"..." Lương Dược không tình nguyện cầm lấy bài tập về nhà rồi qua kia ngồi.

Sở Trú hỏi: “Câu nào không biết làm?”

Lương Dược thấy không giấu được nữa đành dứt khoát nói: “Cậu nên hỏi tôi biết làm câu nào.”

Sở Trú nhíu mày: “Tôi nhớ cậu thi được hạng mười lăm.”

"Gian lận vào được." Lương Dược trong lòng nói xin lỗi Lương Văn: “Vì muốn học cùng một lớp với cậu, cái gì tôi cũng nguyện ý làm.”

Sở Trú im lặng vài giây, khẽ thở dài một hơi, anh đổi một câu hỏi khác: “Chỗ nào không hiểu?”

Lương Dược: "Vậy thì cậu phải bắt đầu dạy từ cấp hai." 

“...”

Sở Trú bỏ bút xuống, anh đứng dậy quay đầu nhìn chằm chằm cô, im lặng không lên tiếng.

Chiêu này không ngờ lại có hiệu quả, cô cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ từ học thần, để không lộ ra nhiều khuyết điểm hơn, Lương Dược chột dạ chuyển đề tài: “Đúng rồi, nhà cậu sao không có ai, vậy bình thường ai nấu cơm?”

Sở Trú không nói gì, Triệu Ức Hào tiếp lời: “Mời một dì đến nấu cơm và dọn vệ sinh, có điều gần đây con gái dì ấy kết hôn, dì ấy xin nghỉ về nhà, hiện tại đang tìm người thay thế một thời gian.”

Lương Dược nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, chờ mong nhìn Sở Trú: “Vậy tôi có được không?”

Vẻ mặt Sở Trú lạnh lùng như muốn nói “Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

Lương Dược nhanh nhảu nói: “Tôi sẽ nấu cơm rồi làm việc nhà, nếu cần thì tôi còn có thể giúp cậu làm ấm giường, tuyệt đối là một người giúp việc nhỏ chu đáo không có người thứ hai!”

Sở Trú trực tiếp từ chối: “Không được.”

Nước mắt Lương Dược rơi lã chã: "Được rồi, nhà tôi nghèo, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, còn có một chị gái... phải nuôi chị gái, cứ tiếp tục như vậy tôi ngay cả đại học cũng không học nổi..."

Bây giờ Sở Trú đối với lời nói quỷ quái của cô thì một chữ cũng không tin.

Triệu Ức Hào lại rất có hứng thứ đối với cô chị gái trong miệng cô: “Cậu còn có một chị gái à?”

Lương Dược: “Đúng vậy.”

"Trông có xinh đẹp không?"

"Còn đẹp hơn cả tôi." Lương Dược khẽ nhếch khóe miệng, không biết khiêm tốn là gì.

"Một ngày nào đó giới thiệu cho tôi đi."

"Nằm mơ à." Lương Dược chân thành ghét bỏ: “Chị ấy không có hứng thú đối với loại mọt sách như các cậu đâu.”

"Được rồi." Sở Trú gõ nhẹ khớp ngón tay xuống bàn: “Mau làm bài tập về nhà.”

“...Ừm. ”

Lương Dược thấy không thoát được, cô hít một hơi thật sâu, dưới sự áp bức của học thần đại nhân, vẻ mặt cô không có cảm xúc, cô viết xong bài tập tổng hợp từ lúc trời sáng đến khi trời tối mịt, còn đặc biệt làm xong hết bài luận văn tám trăm chữ của bài tập về nhà!

Sau khi viết xong toàn bộ, linh hồn Lương Dược gần như kiệt quệ, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ…

Lần sau nếu còn quay lại đây, mẹ nó cô sẽ là một con chó.

Không lâu sau, ngoài hành lang có tiếng mở cửa, một giọng nói ôn nhu truyền tới.

"Con trai, con về rồi à, con dẫn bạn học về nhà chơi sao?"

Giọng nói hơi quen tai.

Lương Dược nghe thấy tiếng vọng đến, nhìn thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đi tới, tóc lượn sóng, mắt phượng, dáng người yểu điệu, ăn mặc thời trang lại trẻ trung.

Biểu cảm Lương Dược ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó, càng không thể không quen mắt được, hôm nay cô còn nhìn thấy người này trên bưu thiếp của Tô Thiển.

“Thư... Thư Hựu Mạn?”