Lương Dược nhìn Trình Nhất Phàm, cằm hơi hất lên, trông bộ dáng rất cao ngạo và tự tin, tựa như đang nói về một chuyện không thể hiển nhiên hơn được nữa, cô cũng chẳng thèm để lại cho Tô Thiển một chút mặt mũi nào.
Cả lớp rơi vào yên tĩnh, người nào người nấy đều quay mặt nhìn nhau.
Ai cũng biết quan hệ giữa Lương Văn và Tô Thiển rất tốt, họ thân nhau như chị em nhưng sao đột nhiên lại thành thế này?
Sở Trú cũng có chút bất ngờ, anh ngước mắt nhìn góc mặt có vẻ lạnh lùng của cô gái này, bực bội trong lòng bỗng bị quét sạch sành sanh.
Nếu như có thể ở bên cạnh cô, thì làm cái gì cũng được.
Anh có chút chờ mong.
Tô Thiển khó tin mà nhìn Lương Dược, lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Văn Văn, nếu như cậu muốn vẽ thì tớ sẽ không giành với cậu, nhưng cậu nói như vậy thì không hay cho lắm?"
Lương Dược lơ đãng nói: "Tớ nói thật mà thôi, nếu như không phục thì chúng ta có thể so tài mà."
"Được rồi, tất cả đừng ồn ào nữa, yên lặng một chút cho thầy!" Trình Nhất Phàm hơi đau đầu, trong lòng thầm than rốt cuộc đứa nhỏ Lương Văn bị gì mà thỉnh thoảng tính cách lại giống như biến thành người khác thế này.
Chuyện Lương Văn bị bắt nạt tất nhiên ông ấy đã nghe nói từ chỗ hiệu trưởng, lần đầu biết được chuyện này ông rất khiếp sợ, với sự hiểu biết của ông về Lương Văn, cô trông không giống như người dễ bị bắt nạt. Chuyện của Hạ Nhược Tinh vẫn còn nguyên trong ký ức của ông, tuy nhiên hiệu trưởng đã kể nên ông cũng chỉ đành nửa tin nửa ngờ, giờ dáng vẻ của Lương Văn chẳng khác gì một ác nữ, còn Tô Thiển thì giống một cô nhóc đáng thương bị người ta bắt nạt.
Trình Nhất Phàm cảm thấy tâm trạng của mình thật vi diệu, nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì mà chỉ ho một tiếng nói: "Nếu như hai em đều muốn vẽ, vậy so tài là công bằng nhất, bây giờ các em lên bảng tùy ý vẽ cái gì đó xem của ai đẹp hơn thì chọn người đó, bạn học Tô Thiển em cảm thấy thế nào?"
Tô Thiển không muốn tranh giành với Lương Dược, như thế trông quá cố ý, hơn nữa cô ta cũng không nắm chắc phần thắng, không thể mất mặt được.
Cô ta khéo léo hiểu lòng người mà nở nụ cười, "Không cần đâu, Văn Văn muốn vẽ thì để cậu ấy vẽ, em ổn mà."
Cô ta nói xong thì nhìn thoáng qua Lương Dược, "Văn Văn, cậu không cần làm như vậy, tớ sẽ không giành với cậu, chúng ta không phải bạn bè sao?"
Lời này của cô ta nói đến trôi chảy, tự nhiên mà khéo léo, biến Lương Dược trông chẳng khác gì kẻ đang cố tình gây sự và bắt nạt cô ta vậy.
Hạ Vân Đông ngồi ở phía sau không chịu được cảnh này, hét lên: "Lương Văn, cậu bị làm sao vậy, Tô Thiển xem cậu là bạn bè mà cậu còn nhằm vào cậu ấy như vậy làm gì?"
Lương Dược không thèm để ý đến cậu ta, cười như không cười nhìn Tô Thiển, giật giật khóe miệng, "Vậy thì cảm ơn, bạn tốt."
Tô Thiển cười lại nhẹ nhàng.
Trình Nhất Phàm vỗ tay, "Vậy thì cứ quyết định như thế đi, Sở Trú và Lương Văn phụ trách báo bảng, phải giải quyết ngay trong tuần này, mấy đứa nhớ làm nhanh một chút, mà thầy cũng không cần các em giật giải thưởng gì cả, chỉ cần có thể ứng phó với kiểm tra là ổn, thôi mọi người tiếp tục học đi."
Phía dưới không ai có ý kiến, nói tới nói lui việc này vốn dĩ không liên quan đến bọn họ, các bạn học đều lấy sách Ngữ Văn ra đọc thơ cổ.
Lương Dược lẳng lặng ngồi xuống, cũng lấy quyển sách Ngữ Văn từ trong ba lô ra.
Trong phòng học nhất thời tràn ngập tiếng lật sách, không khí học tập lan tỏa.
Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, lúc tan học Sở Trú đi đến bên cạnh Lương Dược mời cô cùng nhau ăn cơm trưa, Lương Dược đương nhiên sẽ không từ chối, vui vẻ đồng ý.
Tô Thiển nhìn Sở Trú, do dự muốn mở miệng, lại đúng lúc Hạ Vân Đông cũng đi tới, cậu ta khó chịu nhìn Lương Dược, trông vẻ mặt không thoải mái gì cho cam, "Lương Văn, lúc sáng cậu có ý gì mà lại đi kiếm chuyện để Tô Thiển xấu hổ thế?"
Lông mày Sở Trú khẽ nhíu, muốn nói gì đó nhưng đã bị Lương Dược kéo tay áo ngăn lại, cô thân mật kéo cánh tay Sở Trú, cười nhẹ nhàng nói với Hạ Vân Đông: "Tôi ghen không được à? Nếu như là cậu thì sao, bạn gái của mình và người đàn ông khác liếc mắt đưa tình cùng nhau làm báo bảng, cậu có vui không?"
Đôi mắt Sở Trú nhìn cô không nói lời nào, biết cô không muốn làm quan hệ anh em của bọn họ căng thẳng.
Hạ Vân Đông sững sờ, lập tức ngượng ngùng: "Cũng đúng, xin lỗi nha."
Đúng vậy, để Tô Thiển và anh Trú cùng nhau làm báo tường thì đúng là thấy hơi kì lạ, thêm nữa tại sao Tô Thiển lại xung phong? Hạ Vân Đông không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Tô Thiển.
Tô Thiển luống cuống chớp mắt, lập tức trấn định nói: "Xin lỗi nha, tớ không nghĩ nhiều như vậy, lúc đó tớ chỉ muốn góp một phần sức mình cho lớp thôi."
"Vậy à." Hạ Vân Đông không nghi ngờ gì cả, gật đầu cười nói, "Vậy đi thôi, cùng đi ăn cơm."
Hạ Vân Đông biết cô ta lo lắng, nói: "Anh Trú, lần trước chúng ta không ăn được, lần này cùng đi không?"
"Không." Sở Trú nhàn nhạt từ chối rồi nắm tay Lương Dược đi đến cửa phòng học, "Tôi muốn ăn cùng bạn gái."
"Ồ ồ!" Hạ Vân Đông vội vàng gật đầu, cười xấu xa, "Là tôi không thức thời, các cậu cứ từ từ ăn, Tô Thiển à chúng ta đi thôi."
Tô Thiển mím môi, "...Ừ."
*
Vừa ra khỏi phòng học Lương Dược đã buông Sở Trú ra, duy trì một khoảng cách an toàn với anh.
Sở Trú híp mắt, "Dùng xong rồi thì vứt à?"
Lương Dược sửng sốt một chút, "Không phải, đang ở bên ngoài, chúng ta vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn, lỡ như bị thầy cô nhìn thấy thì sao?"
Hình như Trình Nhất Phàm đã để mắt tới bọn họ.
"Không nói về chuyện này nữa." Lương Dược hào hứng và sôi sục nhìn anh, đôi mắt lóe lên tia sang, "Báo bảng kia cậu định làm thế nào?"
Sở Trú nhét tay vào túi, lười biếng nói: "Cứ làm đại thôi."
"Không được!" Lương Dược chém đinh chặt sắt nói, "Tôi khoe khoang khoác lác ở trước mặt nhiều người để cướp từ trong tay Tô Thiển về, nếu như lỡ làm ra một sản phẩm rách nát thì chẳng phải là rất mất mặt sao?"
Sở Trú liếc nhìn cô: "Vậy cậu muốn thế nào?"
"Đương nhiên là giành được hạng nhất, hoặc là tôi không vẽ, hoặc là tôi phải vẽ tốt nhất." Lương Dược phấn chấn, "Tôi, một người giỏi vẽ, cho dù là đánh cược một trăm ngàn fan hâm mộ của mình thì tôi cũng muốn giành được! Hạng! Nhất!"
Sở Trú nhìn dáng vẻ với ý chí chiến đấu bừng bừng của nàng thiếu nữ này, môi hơi cong lên có chút muốn cười, "Được, cậu muốn vẽ thế nào?"
"Tôi muốn vẽ bột nước." Lương Dược nghĩ ngợi, "Một lát nữa sau khi cơm nước xong cậu cùng tôi đến căn tin mua thuốc màu, sau đó bàn bạc cụ thể xem là vẽ cái gì, còn có..."
Sở Trú nghe miệng bạn gái nói đầy công việc vẽ vời, xem ra đã lấy báo tường thành sức nặng của sinh mệnh rồi, anh có chút bất đắc dĩ thở dài, đã hiểu muốn yêu đương một cách bình thường là chuyện không thể nào.
"Ừ, nghe cậu hết."
*
Sau khi Lương Dược và Sở Trú cơm nước xong thì cùng nhau đi mua thuốc màu.
Căn tin trong trường không có nhãn hiệu mà Lương Dược muốn mua, chúng không chống nước và chống bụi.
Mà Sở Trú, kẻ bị Lương Dược chỉ điểm là người khơi mào trận chiến này bị ép gánh vác trách nhiệm mua thuốc màu, bất đắc dĩ đành phải đi ra ngoài trường, còn Lương Dược thì một mình trở về phòng học trước.
Học sinh ở lại trường ăn cơm vốn không nhiều cho nên lúc này phòng học không có mấy người, Lương Dược nhìn thấy Tô Thiển đã trở về, đang ngồi ở chỗ của mình làm bài tập.
Lương Dược nhíu mày, chậm rãi đi qua thuận miệng hỏi một câu: "Cậu ăn cơm xong rồi sao?"
"Ừ." Tô Thiển thấy cô đi tới, thần kinh có hơi căng cứng bèn đứng dậy để cô vào.
Lương Dược vào ngồi xuống, cúi đầu yên lặng chơi điện thoại.
Tô Thiển thấy cô dường như không có chuyện gì muốn nói thì thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lên vừa định tiếp tục làm bài tập thì nghe cô giống như vô ý mà hỏi: "Thiển Thiển, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu thích Hạ Vân Đông à?"
"Hả?" Tô Thiển sững sờ, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì hình như cậu ta rất thích cậu." Lương Dược liếm môi cười nói, "Tớ có hơi tò mò về cảm giác của cậu đối với cậu ta, cậu thích cậu ta à?"
"Đương nhiên là tớ không thích." Tô Thiển không chút nghĩ ngợi, "Tớ và cậu ta chỉ là bạn bè thôi."
Lương Dược "Ồ" một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy là cậu thích Sở Trú sao?"
Tô Thiển giật mình, nhanh chóng phủ nhận, "Sao có thể chứ, cậu ấy là bạn trai cậu, sao tớ có thể có ý nghĩ đó với cậu ấy?"
"Đừng căng thẳng, tớ chỉ hỏi một chút thôi." Lương Dược dịu dàng trấn an nói, "Cho dù cậu thích cũng là chuyện bình thường, người đàn ông của tớ ưu tú như vậy, nữ sinh toàn trường nhìn chằm chằm cậu ấy nhiều lắm, không chỉ riêng mình cậu."
Tô Thiển nghe ra trong lời nói của cô có sự khiêu khích, cắn môi hỏi: "Văn Văn, cậu muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, đừng nói những câu khó hiểu như vậy, tớ chưa từng trêu chọc cậu mà?"
"Tớ không có ý gì khác." Lương Dược cười nói, "Tớ chỉ là muốn nói, nếu như cậu thật sự có ý với Sở Trú thì với giao tình nhiều năm của chúng ta, tớ có thể chuyển giao tâm ý của cậu cho cậu ta để không uổng công cậu yêu thầm."
Tô Thiển cứng đờ, nét mặt đã không nhịn nổi nữa, "Cậu nói chuyện cũng thật quá đáng, tớ nói rồi tớ không có ý nghĩ đó với Sở Trú."
"Vậy à, như thế thì tốt." Lương Dược nhún vai, lại cúi đầu xuống chơi điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt, "Nói nhiều như vậy vì tớ muốn nhắc nhở cậu, Sở Trú là của tớ nên ngoại trừ tớ ra ai cũng không thể đụng vào, hiểu chưa?"
Tô Thiển nhẫn nhịn, nhưng nhịn không được nữa, "Cậu không thích cậu ấy, dựa vào đâu mà chiếm lấy cậu ấy không buông?"
Lương Dược cà lơ phất phơ nói: "Tại sao cậu biết tớ không thích cậu ta?"
"Bởi vì cậu không phải..." Giọng nói của Tô Thiển bỗng nhiên dừng lại.
Lương Dược: "Không phải cái gì?"
"... Không phải từng chia tay với cậu ấy sao?" Tô Thiển cứng đờ nói tiếp, "Cậu vốn chỉ là đang chơi đùa cậu ấy mà thôi."
"Vậy thì thế nào?" Lương Dược cười khẽ, "Không phải cậu không thích cậu ta sao, còn đau lòng thay cậu ta hả?"
Tô Thiển không nói gì, sắc mặt có chút khó coi.
*
Sở Trú thành công mua thuốc màu trở về trước khi chuông reo, chính là nhãn hiệu thuốc màu mà Lương Dược cần.
"Cậu thật sự mua được rồi à." Lương Dược rất vui mừng, "Nhãn hiệu này là hàng nhập khẩu, siêu thị ở gần trường mà cũng có bán ư?"
"Không phải mua ở cổng trường." Giọng điệu Sở Trú hời hợt, “Tôi phải ngồi xe đến khu mua sắm ở trung tâm thành phố mua đó."
"Xa như vậy à?" Lương Dược sửng sốt, "Từ đây đến trung tâm thành phố cũng phải sáu bảy km đúng không?"
Sở Trú "Ừ" một tiếng rồi nhìn cô: "Cậu vui là được."
Lương Dược nhìn mặt mày anh có chút rã rời, trong lòng đọng lại cảm giác áy náy, cô im lặng mấy giây, vẫn không nhịn được nói: "Bạn học Sở, trong phim truyền hình có loại tình tiết nam chính làm gì cũng sẽ không chủ động nói cho nữ chính mình biết mình đã làm gì cho cô ấy để tránh tăng thêm gánh nặng cho cô ấy, làm phiền cậu học tập một chút có được hay không?"
"Tôi đâu có bị điên." Sở Trú chậm rãi nói, "Tại sao phải từ bỏ cơ hội khiến cậu cảm động?"
Lương Dược tình cảm dạt dào nói lời thoại kinh điển trong phim thần tượng: "Bởi vì cảm động không phải là tình yêu đích thực!"
"Không sao, tôi thấy phải là được rồi." Sở Trú đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, "Cậu không cần thấy có lỗi."
Lương Dược: "... Cậu là ma quỷ à?"
Tô Thiển ở bên cạnh nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, tâm trạng có chút bực bội.
*
Mặc kệ tất cả, Lương Dược có được thuốc màu thấy rất vui vẻ, trong lòng miễn cưỡng thừa nhận đối với Sở Trú mình không chỉ có cảm động, mà còn có một chút rung động.
Sau khi tan học, bọn họ bắt đầu vẽ báo tường.
Sở trường của Lương Dược là vẽ những nhân vật anime, lúc bắt đầu cô muốn vẽ một số nhân vật anime hot dạo gần đây, cô từng thấy những thứ này trên mạng, nó thu hút một lượng lớn fan hâm mộ và được xưng là báo tường nhà người ta.
Thế nhưng ý kiến này đã bị Sở Trú bác bỏ, nói loại báo tường này tuy là có sáng tạo, có thể khiến người ta có cảm giác mới mẻ nhưng chủ đề không sâu sắc, hơn nữa chệch hướng với chủ đề học tập dự tính ban đầu, đẹp thì có đẹp, nhưng lấy được giải thưởng thì sẽ khó khăn.
Họ tìm tư liệu trên mạng rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định vẽ một cái gì đó gần gũi với học tập, Sở Trú đề nghị lấy cảm hứng từ những bài thơ cổ trong sách Ngữ Văn và tốt nhất là vẽ một số hình ảnh trong câu thơ.
Bởi vì ban giám khảo cốt lõi của cuộc thi báo bảng là chủ nhiệm lớp.
Mà ông ấy là một giáo viên dạy Ngữ Văn hơn mười năm.
Lương Dược thông suốt, thầm than sau này Sở Trú nhất định là một thiên tài thương nghiệp.
Cô thậm chí còn không cân nhắc đến việc nên bắt đầu từ việc để tâm tới gu của ban giám khảo, chỉ muốn đè bẹp đối thủ bằng phong cách hội họa tuyệt đẹp của mình.
Sau khi xác định được chủ đề, Lương Dược nhanh chóng tìm được một hình ảnh trong bài thơ để vẽ, Đằng Vương Các Tự, Quy Khứ Lai Hề, Bắc Minh có cá.
Một ngôi nhà đường hoàng tráng lệ, xây dựng ở một nơi hoang vu hẻo lánh cùng một con cá Côn dài mấy ngàn dặm bay qua không trung bay.
Mạnh mẽ khác biệt, trong mâu thuẫn lại có hài hoà, Lương Dược cảm thấy mẹ nó mình thật đúng là một thiên tài!
Sở Trú thấy cô hưng phấn như vậy, khóe môi vô thức cong lên.
Sau khi tan học, phòng học trống rỗng chỉ còn hai người bọn họ.
Hai người mỗi người phụ trách một bên bảng, Sở Trú đứng ở giữa viết chữ, có thơ cổ cũng có thang kê, còn Lương Dược đứng bên phải cầm bút lông vẽ lầu quỳnh gác ngọc, trước hết là vẽ ngôi nhà hoàn mỹ trong lòng cô.
Bọn họ mỗi người làm việc của mình, trông hài hòa đến bất ngờ.
Lương Dược hiếm thấy khi vẽ có chút phần chuyên tâm, cô lén nhìn qua chỗ Sở Trú, thiếu niên mang vẻ mặt nghiêm túc cùng khuôn mặt tuấn tú và khí chất siêu phàm.
Những nét chữ anh viết bằng phấn thật sự rất đẹp, nét chữ mạnh mẽ và có lực, vừa nước chảy mây trôi lại vừa đoan chính và đậm nét.
Cũng khó trách Trình Nhất Phàm nhất định phải để anh viết chữ, xem ra không hoàn toàn là bởi vì sự đẹp trai kia.
Lương Dược vừa nhìn vừa không yên lòng mà vẽ, cô thầm nghĩ, người này xuất sắc như vậy nên khó trách Tô Thiển nhớ mãi không quên.
Bên kia, Sở Trú cũng nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rồi như phát hiện ra cái gì đó, bất chợt nói: "Đừng nhúc nhích."
"Hửm?" Lương Dược như bị mê hoặc nhìn lại, cô thấy anh giơ tay đi tới, cầm tay áo xoa xoa má phải của cô, "Trên mặt cậu dính thuốc màu rồi."
Bởi vì quên mang giấy, anh dùng luôn tay áo lau sạch sẽ mặt của cô.
Lương Dược nhìn đôi lông mày tinh xảo của anh ở khoảng cách gần, nhịp liên tục tăng nhanh, đầu không tự giác lùi ra sau, "Được rồi, hết rồi mà!"
Sở Trú không nói gì, nghiêm túc lau sạch sẽ mới buông cô ra, Lương Dược cúi đầu xuống, nhìn ống tay áo trắng phau của anh vì màu đỏ của thuốc màu mà trở nên bẩn thỉu, trông có chút không xứng với anh.
Thế nhưng chàng thiếu niên kia lại chẳng cảm thấy thế, anh chỉ trầm tĩnh mà lạnh nhạt, sau khi lau sạch sẽ cho cô thì quay lại giữa bảng viết chữ.
Lương Dược nhìn ống tay áo của anh dính màu đỏ nổi bật, có hơi chói mắt, cô đã khiến một người không nhuốm hạt bụi trần nào bị dính bụi bặm, rõ ràng là anh có thể sống tốt hơn...
Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô không còn tâm trạng vẽ tranh bèn không đầu không đuôi hỏi anh một câu: "Này, làm vậy có đáng không?"
"Làm cái gì?" Sở Trú liếc nhìn cô.
"Thích tôi ấy, có đáng không?" Lương Dược không thể lý giải, "Tôi khiến cậu khó chịu như vậy, sao không chịu dứt khỏi tôi để bảo vệ bản thân mình?"
Sở Trú im lặng hai giây, hỏi lại: "Đây chính là nguyên nhân cậu luôn trốn tránh tôi?"
Lương Dược: "Là tôi đang hỏi cậu, cậu cứ luôn thích nói sang chuyện khác!"
"Không có gì là đáng hay không đáng cả." Sở Trú thản nhiên nói, "Muốn làm thì cứ làm, hơn nữa thích cậu không hề khó chịu."
Vành tai Lương Dược trở nên ửng đỏ, cô không muốn để ý đến anh nữa, tại sao anh luôn có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời thả thính chẳng biết ngượng chứ?
Khiến cho một cao thủ tình trường như cô cứ một lần lại một lần bị tên tân binh này chọc cho mặt đỏ tim đập.
Đúng là không có chút tiến bộ nào!
Sở Trú đang viết chữ bằng phấn, đột nhiên hỏi: "Nếu như báo bảng được giải nhất, tôi có được thưởng gì không?"
Lương Dược: "Cậu muốn cái rắm, vốn dĩ hoạ là cậu gây ra nên phần thưởng lấy giải nhất thưởng là được."
Mặt Sở Trú không biểu cảm, "Vậy bây giờ tôi đi nhé."
Lương Dược nguýt anh một cái, "Cậu dám!"
Sở Trú đã đi tới bục giảng bỏ viên phấn vào trong hộp.
Sở Trú thoáng khựng người, xong lại cầm viên phấn lên quay lại bên cạnh cô, "Cái gì cũng được sao?"
Lương Dược đề phòng: "Tôi vẫn chưa thành niên đâu, cậu đừng làm bậy nha."
Sở Trú cười khẽ, "Chủ nhật tuần này ra ngoài hẹn hò đi."
Lương Dược sững sờ, "Chỉ vậy thôi à?"
"Ừ."
Lương Dược: “Hóa ra cậu là người như thế.”
Sở Trú: "Chuyện không thích hợp với trẻ nhỏ cần tôi hỏi cậu không?"
"...Tên khốn kiếp nhà cậu."
*
Trải qua ba ngày cố gắng, báo bảng của bọn họ sắp hoàn thành, dự tính hôm nay sẽ có thể chính thức kết thúc công việc.
Lúc đầu bạn cùng lớp không có hứng thú với báo bảng, nhưng sau khi thấy qua những thứ bọn họ vẽ ra từ hình ảnh miêu tả trong nguyên tác một chút, phát hiện vậy mà nhìn rất đẹp, nét vẽ đẹp cùng với màu sắc tươi tắn, hơn nữa còn phù hợp với sách giáo khoa, dung hợp và mạnh dạn sáng tạo cái mới, chữ và tranh bổ sung cho nhau.
"Không ngờ Lương Văn vẽ tranh lại đẹp như vậy, trời ạ có thể so tài với dân chuyên nghiệp đấy!"
"Chữ của Sở Trú cũng đẹp quá! Phối hợp cùng nhau thật sự quá đỉnh, đúng là sự kết hợp siêu đã, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ."
"Tôi phát hiện ra hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, vậy mà không biết sao người bên ngoài đồn đoán về Lương Văn khó nghe đến thế."
Trong tiết tự học, Tô Thiển nghe người bên cạnh nghị luận ầm ĩ, sắc mặt có hơi trầm xuống, cô ta nhịn không được nữa đứng lên đi ra khỏi cửa phòng học.
"Tô Thiển cậu đi đâu vậy?" Một nữ sinh nghi ngờ hỏi một câu.
"Nhà vệ sinh." Tô Thiển quăng ra ba chữ này rồi đi mất.
Lương Dược còn đang vẽ bảng, Sở Trú đứng bên cạnh giúp đỡ, chữ của anh sớm đã viết xong nên chỉ ở lại vì cô.
"Lương Văn, chủ nhiệm lớp gọi cậu đến văn phòng của ông ấy!"
Bỗng nhiên, lớp trưởng vội vàng chạy từ bên ngoài phóng vào, lớn tiếng nói.
"Hả?" Động tác của Lương Dược dừng lại, quay đầu, "Ông ấy có nói là việc gì không?"
Lớp trưởng lắc đầu, "Không biết, nhưng mà dáng vẻ của ông ấy hình như rất tức giận, cậu cẩn thận một chút."
Lương Dược nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ gần đây cô đâu có chọc vào Trình Nhất Phàm gì không?
"Hay là tôi đi cùng cậu?" Sở Trú nghiêng đầu hỏi.
"..."
Lương Dược nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đang gần ngay trước mặt, phát hiện khoảng cách của bọn họ thật bất thường, vai sát bên vai, đầu sát bên đầu, đã vượt qua phạm trù bạn học nam nữ bình thường.
Hình như mình tìm được nguyên nhân rồi...
Lương Dược yên lặng lùi ra phía sau hai bước "Không cần, bạn học Sở, tôi đi rồi về, cậu tuyệt đối đừng đi theo."
Sở Trú không miễn cưỡng, "Vậy được thôi."
Lương Dược đi đến văn phòng, nhìn thấy Trình Nhất Phàm trầm mặt ngồi trước bàn làm việc, dáng vẻ giống như đang có việc nặng nề, đúng như lớp trưởng nói, dáng vẻ rất tức giận.
Trong văn phòng chỉ có một mình ông ấy, có vẻ như những người khác đã bị cố ý đuổi đi.
"Thầy, thầy tìm em có chuyện gì?" Lương Dược cho là ông ấy lo lắng quan hệ của cô và Sở Trú, "Em và bạn học Sở Trú chỉ là quan hệ qua lại bình thường, không phải như thầy nghĩ đâu."
"Thầy tìm em đến không phải nói chuyện này." Trình Nhất Phàm khoát khoát tay, "Thầy hỏi em một chuyện, em thành thật nói cho thầy biết."
Lương Dược: "Chuyện gì ạ?"
Trình Nhất Phàm chăm chú nhìn cô, "Em là Lương Văn sao?"
Lương Dược sửng sốt, thật lâu sau mới buông lỏng biểu cảm, thẳng thắn nói: "Em không phải."
Trình Nhất Phàm không ngờ cô sẽ thừa nhận dễ dàng như vậy, ông cũng ngây ngẩn cả người, quên luôn câu tiếp theo nên nói là gì.
Hai người lớn mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu.
Trình Nhất Phàm hít sâu một hơi, tỉnh táo chỉ vào cửa nói: "Đóng cửa lại trước, sau đó kể rõ ràng hoàn chỉnh mọi chuyện cho thầy nghe."
*
Lương Dược đến văn phòng nửa tiếng còn chưa trở lại, Sở Trú nhíu mày, anh không chờ được nữa muốn đi tìm cô thì chợt thấy cô nghênh ngang đi tới, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như thế, giống như không có việc gì xảy ra.
Lúc này Sở Trú mới yên tâm lại, nhìn cô cầm phấn lên, "Thầy tìm cậu nói chuyện gì vậy?"
"Vấn đề tình cảm của chúng ta." Lương Dược thở dài, vẻ mặt không biết làm thế nào, "Đã nói là cậu đừng đến gần tôi, bị phát hiện rồi thấy không."
Sở Trú không tin lắm, "Vậy tại sao ông ấy không tìm tôi?"
Lương Dược: "Có thể là biết sự lợi hại của mẹ cậu."
"..."
Phía sau bọn họ, Tô Thiển không thể tin nhìn Lương Dược trở về, cô ta thì thào: "Sao có thể..."
Lương Dược và Sở Trú dùng thời gian còn lại của tiết tự học hoàn thành báo bảng, thu hút vô số người vây xem, ngay cả người của lớp khác cũng chạy tới góp vui.
Xung quanh toàn tiếng ca ngợi, ai cũng nói nhất định có thể được giải nhất.
May mắn là đã đưa Lương Văn vẽ từ đầu.
"Trình độ này Tô Thiển tuyệt đối không so được."
"Hơn nữa tôi cảm thấy nếu như để Tô Thiển vẽ, Sở Trú sẽ không chịu đề chữ đâu."
"Ha ha chắc chắn là vậy, cậu từng thấy Sở Trú đối xử đặc biệt với người con gái khác hay chưa?"
...
Các bạn học cười đánh giá, tiếng nói chuyện rất lớn, chỉ trong chốc lát đã truyền đến tai Tô Thiển.
Tô Thiển cực kỳ khó xử, giống như bị người ta dùng sức đánh một cái bạt tai, trên mặt nóng bỏng đau rát, cô ta nhìn hai người kia bị đám đông vây quanh ở xa xa, được mọi người nhìn vào tựa như một cặp trời sinh.
Cô ta dùng sức cắn môi.
Sau khi tan học, Sở Trú hỏi Lương Dược: "Tôi đưa cậu về nhé?"
"Đừng." Lương Dược lắc đầu: "Cậu cũng không phải không biết tôi bị say xe, tôi tình nguyện đi bộ về."
Lúc trước vì theo đuổi Sở Trú, cô nhịn, nhưng bây giờ không muốn nhịn nữa.
Sở Trú ra chiều đăm chiêu, "Vậy tôi cùng cậu đi về?"
"Được rồi, cậu mau về đi." Lương Dược đẩy anh, "Chúng ta tiện đường đi đến cổng trường là được rồi."
...
Các bạn học lần lượt ra về, phòng học dần dần yên tĩnh trở lại.
Tô Thiển nhìn thấy hai người trực nhật đang quét tước, dừng lại một chút rồi như không có việc gì mà bước tiếp, cô ta trốn ở đầu bậc thang đợi tới khi họ đi đổ rác, lúc này cửa phòng học đã đóng và bên trong không có ai.
Tô Thiển lấy lại bình tĩnh, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng học, cô ta cầm lấy phấn đi đến trước báo bảng, giơ tay muốn hủy hoại nó, thế nhưng vừa đặt phấn xuống, thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng "tách tách".
Tiếng chụp ảnh.
Con ngươi của Tô Thiển đột nhiên co rút, cô ta lập tức quay đầu nhìn lại.
Lương Dược vậy mà đứng ngay ở cửa phòng học, cô lười biếng dựa vào khung cửa, vừa cười vừa giơ điện thoại lên nhắm vào cô ta.