Dược Ngọt

Chương 88: Phiên ngoại ngọt ngào 16



“Em có biết mình đang nói gì không?”

Sở Trú thở dốc hơn vài phần, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, thần kinh anh căng thẳng, lý trí suýt chút nữa đã bị lời nói của cô thiêu đốt.

“Biết rõ mà.”

Lương Dược cười quyến rũ, đôi mắt lăn tăn gợn sóng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cũng không biết là do bệnh hay đang xấu hổ.

Cô nâng cao cần cổ duyên dáng, hôn một cái lên yết hầu anh, như một yêu tinh quấn quít, trêu chọc quanh anh, cô mềm mại đáng yêu nói: “Chúng ta làm đi, không phải anh vẫn luôn muốn làm sao?”

“...”

Sở Trú bị cô chọc ghẹo đến mức cơ bắp toàn thân căng chặt, cơ thể anh nóng lên, anh nghiến răng thấp giọng mắng một câu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lương Dược nghe thấy anh nói một câu thô tục, cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc cô đang muốn tiến thêm một bước nữa thì Sở Trú đột nhiên cử động.

Anh bắt lại đôi tay không an phận của Lương Dược, lật người cô lại, nháy mắt hai người đổi chỗ cho nhau. Đầu gối anh đè lên giữa hai chân cô, cả người vững vàng nằm trên cô.

“Em còn đang phát sốt, không được.”

Anh nặng nề nhìn cô, sâu thẳm trong đôi mắt anh là những cơn sóng ngầm mãnh liệt. Anh cố gắng đè lại dục niệm mãnh liệt, tiếng nói anh khàn đặc như rít ra từ những kẽ răng.

“Đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Anh cảnh cáo, bàn tay to giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, dường như sợ cô lại tiếp tục làm bậy, lực tay anh rất lớn, anh hoàn toàn không biết hiện tại cơ Lương Dược mềm nhũn, chẳng cần anh tốn nhiều sức lực, chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cô có thể ngã xuống.

Lương Dược mơ màng nhìn anh, không hiểu sao cô đã dùng mọi cách để câu dẫn mà anh vẫn nhịn lại được... Tuy rằng nhìn qua khá khó chịu, cực khổ.

Cả người anh đều phát run, lòng bàn tay nóng bỏng, nhiệt độ còn cao hơn cả người đang sinh bệnh là cô, giống như câu thành ngữ nào nhỉ, lửa dục đốt người.

Đáy mắt thiếu niên đỏ lên, tơ máu ẩn hiện, hơi thở mang theo khí nóng, mồ hôi lấm tấm ướt nhẹp tóc đen, không ngừng chảy xuống dọc theo sống mũi, nhỏ xuống trên mặt cô, cô nhìn còn thấy khó chịu.

Lương Dược ngoan ngoãn không dám nghịch nữa, cô bỗng nhiên hơi hối hận khi đã trêu chọc anh. Nhìn Sở Trú xem, ngộ nhỡ anh không khống chế được thì thân thể cô trong tình hình hiện tại cũng không chịu nổi.

Suy nghĩ nhất thời xúc động muốn hiến thân quả đúng là thất sách.

“Em sai rồi, em không làm loạn nữa, anh thả em ra đi.” Cô tỉnh táo lại, rụt rụt bả vai, âm thanh mềm mại, mở miệng xin tha: “Em muốn đi ngủ.”

Sở Trú nhìn cô một cái thật sâu, mắt đen như mực, tiếng thở dốc của anh vẫn không dừng lại, hơi thở nặng nề như cũ, vẫn không buông cô ra.

Cô gái nhỏ trước khi lên giường đã tự mình thay một bộ đồ ngủ đơn giản, mặc một chiếc váy màu xanh nước biển thắt eo.

Cô không thích mặc áo ngực khi đi ngủ, vì vậy bên trong váy trống rỗng, trải qua một phen vật lộn, quai áo đã sớm trượt xuống khỏi bả vai, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, nhìn cực kỳ chói mắt.

Cô còn không có chút tự giác nào, lông mi đen chớp chớp, đôi mắt đen nhánh ướt át vừa vô tội vừa đáng thương nhìn anh, hoàn toàn không có chút quyến rũ như vừa rồi tí nào, giống như người vừa câu dẫn anh không phải là cô vậy.

Cách mà cô giả vờ ngây thơ luôn rất lợi hại, thực sự giống như một cô gái nhỏ không nhiễm bụi trần, cái gì cũng không hiểu. Đôi mắt trông mong cứ vậy nhìn anh chằm chằm, tiếng nói mềm mại bảo anh buông cô ra, nhưng cô lại không hề biết mình như vậy chỉ càng khiến người khác muốn phạm tội.

Sợi dây lý trí trong đầu Sở Trú cuối cùng cũng đứt phựt. Anh thừa nhận, cho dù cô chẳng làm dù cả cũng vẫn có sức hấp dẫn vô cùng.

Anh không nhịn được nữa, cúi đầu xuống bên tai cô, cất giọng khàn khàn: “Xin lỗi.”

Lương Dược còn chưa kịp hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh, miệng cô đã bị anh chặn lại.

Nhiệt liệt lại hung mãnh, đầu lưỡi bị ép cuốn lấy, liếm mút đến tê dại.

Lương Dược run sợ trong mấy giây rồi chủ động hé miệng, rầm rì hưởng thụ nụ hôn này.

Sự mềm mại của cô dường như trở thành một chất xúc tác khiến Sở Trú đang muốn chậm rãi buông ra lại ấn chặt lấy tay cô, tay còn lại dò xét xuống phía dưới, đầu ngón tay lướt qua da thịt trắng nõn của cô.

Lương Dược đang mơ mơ màng màng, cảm giác được hai chân mình bị anh khép lại.

“Anh...” Cô lập tức mở to mắt, vừa mở miệng anh đã ngắt lời.

“Nghe lời, kiên nhẫn một chút.” Sở Trú liếm mút môi cô, an ủi: “Sẽ ổn nhanh thôi.”

“...”

Vành tai Lương Dược đỏ hồng.

Được rồi, dù sao cũng do cô tự chuốc lấy, vốn cô cũng định làm từ đầu.

Cô thẹn thùng nhắm mắt lại thuận theo ý anh.

Trong một tiếng đồng hồ sau đó, Lương Dược bởi vì hành động của mình mà phải trả một cái giá rất lớn. Thân thể bị anh giày vò đến mức bủn rủn vô lực, đôi mắt mệt mỏi rã rời không thể mở ra nổi, luôn miệng mắng anh biến thái.

Đã bảo là nhanh thôi cơ mà? Nhanh chỗ nào?

*

Ngày hôm sau, Lương Dược bị nóng mà tỉnh dậy, trên người cô đang đắp chiếc chăn bông vừa dày vừa nặng, cơ thể đổ đầy mồ hôi, chắc là cơn sốt đã giảm bớt rồi. Cô hơi lắc nhẹ đầu mình, không thấy chóng mặt cũng không cảm thấy đau nhức.

Cô khẽ cử động, Sở Trú đang ngủ bên cạnh cô lập tức tỉnh lại, anh không chút nghĩ ngợi vươn tay lên sờ trán cô: “Thế nào, còn thấy chóng mặt không em?”

“Anh còn mặt mũi hỏi em?” Lương Dược đẩy tay anh ra, cổ họng nghèn nghẹn, đôi mắt hồ ly lườm anh: “Giờ mới biết quan tâm em sao, ngày hôm qua khi em kêu anh dừng lại anh đều không nghe gì cả!”

“Vậy cũng không chịu nổi? Cũng có làm đến bước cuối cùng đâu.” Sở Trú có chút buồn cười, nhéo nhéo mũi cô: “Em còn dám câu dẫn anh, nếu không phải thấy em phát sốt thì sáng nay em cũng đừng mong dậy nổi.”

“Tránh ra.” Lương Dược liếc mắt, đẩy anh ra rồi vén chăn lên, cầm lấy quần áo sạch sẽ vào phòng vệ sinh tắm rửa. Sau khi trở ra, cô bị Sở Trú bắt dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.

Xác nhận cơn sốt đã giảm bớt, Sở Trú mới buông được sự lo lắng trong lòng. Anh để cô ngồi trên giường, cầm máy sấy sấy tóc cho cô, anh cúi đầu, cảm nhận những sợi tóc luồn qua từng kẽ ngón tay.

Lương Dược thoải mái híp mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của anh, chỉ có lúc này cô mới cảm giác được bản thân mình là đại ca: “Xem xét đến việc anh chăm sóc em chu đáo như vậy, em tha thứ cho anh đó. Nhớ nhé, về sau thời điểm em nói dừng là phải dừng, để em làm chủ, nghe không?”

“Tha thứ?” Sở Trú tắt máy sấy, nhìn cô chằm chằm: “Không phải em là người khơi mào à?”

“Đó là do em phát sốt nên ý thức không tỉnh táo thôi.” Lương Dược trắng trợn cãi lại: “Anh mới là người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ấy, không từ thủ đoạn!”

“Không phải em rất thoải mái sao?” Sở Trú bình tĩnh nhướng mày: “Phía dưới còn ra nhiều như vậy...”

“Aaa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Dược đỏ bừng, cô thẹn thùng kêu to, quay lại đánh về phía anh.

Sở Trú không phòng bị, bất ngờ bị cô đẩy ngã xuống giường.

Lương Dược nhảy qua ngồi lên người anh, cô xấu hổ đến nỗi cần cổ đỏ hồng, hai tay nhào nặn khuôn mặt anh: “Đừng nói nữa, có thấy mất mặt không, anh không xấu hổ sao?”

Đôi mắt hẹp dài của Sở Trú cong cong, anh không phản kháng, mặc kệ cô làm loạn trên người mình, anh nín cười chuyển chủ đề: “Sau đó anh cũng tìm kiếm trên Baidu chút, xem trong lúc phát sốt có thể phát sinh quan hệ hay không.”

Lương Dược dừng động tác.

“Kết quả là tốt nhất không nên.” Sở Trú ung dung chậm chạp nói: “Về phần em nói phía dưới sẽ... Cơ bản là lời nói không có căn cứ.”

Anh nhìn cô: “Người không từ thủ đoạn chính là em đấy, không ngờ em vì muốn làm chuyện đó mà lời nói dối này cũng nghĩ ra được.”

“... Đã bảo anh đừng nói nữa cơ mà.”

Lương Dược cực kỳ xấu hổ, cô cam chịu chôn đầu trong lồng ngực anh, cảm giác đời này không thể gặp mặt người khác nữa rồi.

Cũng không thể nói là cô đọc trong tiểu thuyết mà ra đúng không?

Cô không hiểu tại sao đêm qua cô lại can đảm như vậy.

Quả nhiên là sốt đến hỏng đầu luôn rồi!

“Được, anh không nói nữa.” Sở Trú nhìn cái đầu nhỏ đang cọ qua cọ lại trên người mình, anh bật cười, sao cô có thể đáng yêu như vậy nhỉ. Anh không nhịn được đưa tay ra vuốt vuốt: “Dậy ăn sáng thôi.”

“Ừ.” Lương Dược rầu rĩ đáp, đứng dậy khỏi người anh.

“Đúng rồi, nhắc nhở em một chút.” Sở Trú nhìn cô: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán, em không quên đấy chứ?”

Lương Dược: “...”

Đúng là cô đã quên mất.

Khó trách tối hôm qua anh nhẫn nhịn được, hóa ra là đã đào sẵn một cái hố ở chỗ này chờ cô rồi!

Lương Dược vừa định viện bừa một cái cớ nào đó thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Nghê Thanh Song gọi tới.

Cô lập tức nhận máy: “Alo?”

“Dược Dược, cậu không sao chứ?” Nghê Thanh Song quan tâm hỏi: “Mãi mà không liên lạc được với cậu làm tớ lo muốn chết, thân thể cậu thế nào rồi, đã khá hơn chút nào chưa?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi.” Lương Dược nhìn Sở Trú rời giường đi rửa mặt, cảm giác áp bức biến mất: “Tớ chỉ bị cảm vặt bình thường thôi, tối hôm qua phát sốt, giờ đã khỏi rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Giọng nói Nghê Thanh Song nhẹ nhàng: “Bây giờ cậu đang ở đâu vậy... Hôm nay được nghỉ Tết Nguyên Đán, có muốn ra ngoài chơi không...?”

Lương Dược do dự: “Tớ đang ở cùng với Sở Trú...”

“Không sao hết.” Nghê Thanh Song nói: “Tớ cũng rủ Cát Phong Thần tới nữa, chúng ta hẹn hò bốn người, cùng đi xem phim nhé, có một bộ phim khoa học viễn tưởng tớ muốn xem lâu lắm rồi.”

Lương Dược nghĩ nghĩ: “Được, chúng ta hẹn nhau tập trung ở một chỗ nhé.”

Sau khi quyết định được địa điểm, cô cúp điện thoại, thấy Sở Trú bước ra: “Thanh Song rủ em đi xem phim, Cát Phong Thần cũng đi, không có vấn đề gì chứ?”

Sở Trú nghe thấy có bóng đèn, động tác hơi ngừng, lại nhìn thấy bộ dáng hứng thú mong chờ của cô, anh đành gật đầu: “Anh không có việc gì, đi xuống ăn sáng trước đã.”

“Được!” Lương Dược vui vẻ đáp lời.

Bộ phim có suất chiếu vào buổi chiều, bọn họ ăn sáng xong thì quay về khách sạn nghỉ ngơi một lát, nhân tiện dùng luôn bữa trưa rồi sau đó mới tụ họp với mấy người Nghê Thanh Song. Bởi vì Nghê Thanh Song muốn dạo phố mua quần áo, cho nên bọn họ hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại.

Sở Trú và Lương Dược đến nơi này đã lâu nhưng chưa bao giờ dạo qua thành phố C, đi theo bản đồ trên điện thoại tới nơi đã thấy Nghê Thanh Song đến rồi, Cát Phong Thần đang đứng bên cạnh cô ấy, mặt mũi viết đầy chữ kháng cự, biểu tình y chang một cô con gái nhà lành đang bị cưỡng ép, cũng không biết Nghê Thanh Song đã dọa dẫm cậu ta thế nào.

“Anh Sở Trú, chị dâu!” Cát Phong Thần nhìn bọn họ mà như thấy được vị cứu tinh, cậu ta vội vàng chạy tới: “Cuối cùng thì hai người cũng tới.”

“Cậu và Thanh Song đang quen nhau à?” Lương Dược hứng thú dạt dào.

“Đừng nói giỡn.” Cát Phong Thần sợ hãi lắc đầu: “Em sao xứng với cô ấy!”

“...” Lương Dược nhất thời không nghe ra khen hay chê.

Nghê Thanh Song đi tới vừa lúc nghe được câu này, cô ấy đạp cậu ta một cái: “Cậu nói thêm câu nữa thử xem.”

Cát Phong Thần cười mỉa, trái lại cậu ta nghiêm túc nói với Sở Trú: “Anh Sở Trú, sao hôm qua anh không đi thi thế...? Không làm bài thi còn nghiêm trọng hơn so với trượt môn đấy, cơ hội thi lại cũng không có, chỉ còn nước chờ tốt nghiệp để thi khảo sát thôi...!”

“Không sao đâu.” Sở Trú không quan tâm: “Vậy thì thi khảo sát thôi.”

“Chờ chút.” Lương Dược khiếp sợ nhìn anh: “Hôm qua anh còn phải làm bài kiểm tra à?”

Sở Trú nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.

“Sao anh không nói gì...?” Lương Dược còn vội hơn cả anh: “Biết thế em đã không...”

“Em quan trọng hơn.” Sở Trú ngắt lời cô, giọng nói đều đều: “Không sao.”

“...” Lương Dược vừa tức giận lại vừa cảm động, cô không biết nói gì cho phải.

“Được rồi, việc đã đến nước này, truy cứu nữa cũng không làm được gì.” Nghê Thanh Song tuyệt đối không thừa nhận là mình đã tìm Sở Trú, cô ấy kéo Lương Dược chạy thẳng vào cửa hàng quần áo: “Chúng ta đi mua quần áo thôi!”

Sở Trú và Cát Phong Thần chậm rãi bước theo phía sau các cô.

“Có đáng không?” Cát Phong Thần vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, mặc dù biết rằng Lương Dược bị bệnh nhưng cậu ta không thể hiểu nổi tại sao Sở Trú lại vì việc này mà bỏ lỡ bài kiểm tra, cái này có liên quan đến học bổng đấy...

“Mới nãy tôi đã nói rõ ràng rồi còn gì.” Sở Trú nhàn nhạt nói: “Cô ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

*

Lương Dược biết được Sở Trú đã bỏ thi, cô vừa buồn rầu lại đau lòng, cái danh bạn trai này không xứng đáng gì cả, đã không được làm bài thi, bạn gái cũng không thể ăn, có ai thảm hại hơn anh không cơ chứ?

Không có!

Vì vậy, Lương Dược làm ra một quyết định to lớn, cô nhất định sẽ cho anh trải nghiệm một lần đầu không gì sánh được.

Trong lúc mua quần áo, cô đã đắn đo rất lâu, len lén mua một bộ nội y tình thú bằng ren cực kỳ gợi cảm.

Bởi vì quá mức khẩn trương cho nên bộ phim sau đó cô cũng chẳng có tâm trạng gì để xem. Sau khi cùng nhau dùng cơm tối, cô và Sở Trú quay trở lại khách sạn.

Trên đường đi, Sở Trú nhận ra cả ngày hôm nay cô cứ mãi đứng ngồi không yên, anh hỏi cô làm sao vậy.

Lương Dược lại lắc đầu không nói gì. Sau khi trở về khách sạn, cô bảo anh đi tắm trước rồi cô mới đi tắm.

Sở Trú không ngốc, nghĩ đến biểu hiện của cô, anh đoán chừng lần này cô thực sự muốn hiến thân rồi, tim anh không khỏi đập mạnh.

Anh chờ ở bên ngoài rất lâu, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại nhưng chưa thấy Lương Dược đi ra, lúc anh đang âm thầm cảm thấy kỳ lạ thì cánh cửa rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra.

Sở Trú ngẩng đầu nhìn lại, vừa liếc mắt, điện thoại trên tay anh thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Lương Dược chỉ mặc một chiếc áo tắm, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài, tóc đen tùy ý buông xõa trên vai, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh mảnh mai tinh xảo, thân thể trắng nõn như tuyết.

Đây vốn dĩ là khung cảnh người đẹp mới tắm xong thực mê người, nhưng lại bị khuôn mặt trang điểm của cô phá hỏng. Đúng vậy, cô còn trang điểm, đậm hơn rất nhiều so với những lúc gặp anh. Khuôn mặt lớn cỡ bàn tay không biết đã trát bao nhiêu lớp phấn, trắng một cách quá đáng, trên môi cũng tô thêm son, một màu đỏ thẫm tươi đẹp.

Kỳ thật, theo thẩm mỹ của người bình thường mà nói, bây giờ cô như vậy quả là xinh đẹp động lòng người, rất dễ dàng kích thích dục vọng của đàn ông, nhưng Sở Trú anh lại không thích.

Anh không thích cô giấu mình sau lớp trang điểm dày đặc, có ngoại hình mà người khác thích, anh chỉ muốn con người chân thật của cô.

“Sao em lại trang điểm thành như vậy?” Anh nheo mắt, đứng dậy đi qua.

“Không đẹp ư?” Từ lâu, Lương Dược đã có thói quen dùng đồ trang điểm để che đi gương mặt thật của chính mình, hơn nữa cô cũng cảm thấy đẹp mắt: “Phí công em còn cố ý trang điểm cho anh xem.”

“Đúng là rất xinh đẹp.” Sở Trú lắc đầu, cầm lấy lọ nước tẩy trang trên bàn, đổ một ít ra cho thấm đẫm chiếc khăn giấy, anh đi đến trước mặt cô, lau sạch sẽ từng lớp phấn trên mặt: “Nhưng anh càng thích dáng vẻ của em lúc trước hơn.”

“Nhưng mà như trước trông rất kỳ lạ.” Lương Dược không động đậy, để mặc anh tẩy trang sạch sẽ cho cô. Gương mặt trong sáng, thuần khiết vốn có dần dần lộ ra, cô nhìn thẳng vào anh: “Nếu như anh thích em lúc không trang điểm, vậy thì tại sao trước đây anh không thích Lương Văn?”

“Không tại sao cả, em chính là em.”

Sở Trú lau sạch sẽ lớp phấn trên mặt cô, anh cứ thế nhìn cô không chớp mắt. Làn da thiếu nữ mịn màng, trắng trẻo, căng tràn sức sống. Vài miếng vải vóc căn bản chẳng che chắn được gì, anh có thể cảm giác một cách rõ ràng máu trong huyết quản mình đang sôi trào. Anh nghiêng người tới bên cô, khàn giọng hỏi: “Em sẵn sàng rồi sao?”

“... Vâng.” Lông mi Lương Dược run rẩy, dũng khí mới tích được ban nãy chợt biến mất không thấy tăm hơi. Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, nhẹ gật đầu trong vô thức: “Nhẹ nhàng thôi anh nha.”

Sở Trú vừa nghe xong, sợi dây lý trí đứt phựt, anh thở dốc, cúi người, cánh tay vòng qua bên hông bế cô lên, sải chân đi về phía giường, hành động hiếm khi có chút gấp gáp.

Không lâu sau, những âm thanh mập mờ vang vọng lan tỏa khắp gian phòng.