Việc này chỉ làm tăng thêm cơn thịnh nộ của Công tước Mirel.
“Giờ thì con còn bày trò gì nữa đây?!”
Cơ thể tôi vô thức rung lên khi nghe thấy một giọng nói như sấm sét. Erno Etam như nhận thấy ngôn ngữ cơ thể, liền ôm tôi.
“Con gái con sợ rồi đấy, cha hãy hạ giọng xuống.”
Ui không.
Đừng làm cho mọi người ở đây ghét tôi!
Tôi vội vàng lắc đầu, vặn eo, duỗi tay ra sau lưng.
“Không! Aylin không sợ ông chút nào! Ông rất tuyệt!”
“…Ngươi vừa nói gì?”
“Ông không có đáng sợ…”
Không, ông ấy thực sự rất đáng sợ.
Tôi vừa được ôm bởi tên tâm thần điên loạn trước ông già vạm vỡ tỏa ra sát khí.
Tôi toát mồ hôi đầm đìa, cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng.
Nhưng tôi là một người Hàn Quốc cũng như một doanh nhân, tôi luôn che giấu cảm xúc của mình với mọi người và chỉ trả lời bằng “Có”, “Hiểu rồi”, “Được rồi!” và “Không sao!”. Tôi dồn sức lực trên đôi má đang run rẩy của mình và cười thật tươi.
Nói chung cuộc sống xã hội là nói những điều xảo trá, giống như bây giờ.
“Ông ơi… ông đừng giận nữa…”
Vẻ mặt của tôi khiến đôi môi của Công tước Mirel run lên. Sau đó ông ngừng nói và thở dài.
“…Ta không thể tiếp tục được nữa. Buổi họp mặt năm mới kết thúc tại đây. Mấy người còn lại thì hãy viết báo cáo rồi gửi nó cho ta. Tất cả các ngươi giải tán đi. Còn con, ta sẽ gặp con sau,” Công tước Mirel nói với Erno Etam. Sau đó rời đi, nhưng không quên liếc nhìn tôi một cái.
Khi tôi cố đối mặt với ông ấy mà không tránh ánh mắt, lông mày của ông ấy hơi nhướng lên.
Tôi thậm chí còn không thể tránh ánh mắt ấy, đổ mồ hôi tuôn ra.
"Tại sao mình không tránh ông ta nhỉ?’
Tôi có thể tránh ông ấy ngay từ đầu không? Giống như loài gấu sẽ tóm lấy mình ngay khi tránh ánh mắt của chúng…
Tâm trí tôi đang chạy đua. Tầm nhìn ngay lập tức tối sầm lại khi có thứ gì đó che mắt.
“Đừng nhìn chằm chằm vào con bé, cha à. Con gái con sợ đấy.”
“…Con nói gì cơ?”
“Con biết mắt cha đã kém đi nhưng thính giác cũng kém nữa sao?”
Rõ ràng, thứ che mắt tôi là lòng bàn tay của Erno Etam.
Erno Etam chỉ nói một từ duy nhất trước khi quay người rời khỏi sảnh tiệc, mặc dù Công tước Mirel vẫn chưa rời đi.
“Đi thôi con gái.”
“Um, vâng. Bái bai ông.”
Tôi cố gắng nhìn về phía trước, rồi cúi đầu trước nơi Công tước Mirel đang đứng. Khi tôi nói lời tạm biệt, Erno Etam đã đưa đi.
Erno Etam nói nhẹ nhàng với vẻ mặt sảng khoái và bước đi nhanh. Có lẽ anh ta đã vượt qua kiếp nạn này chăng
Tôi có thể sống sót mà không bị bắt không? Đột nhiên tôi nhớ đến một dòng trong cuốn tiểu thuyết như thể lời cảnh báo cho tôi.
Ể?
Vậy là saooo?
* * *
“Chào bé cưng. Buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng…”
Ngay khi tôi mở mắt ra, tôi giật mình bởi giọng nói bên cạnh và tôi gật đầu theo phản xạ. Anh đưa tay ra và xoa đầu tôi nhẹ nhàng.
‘Tại sao anh ta luôn đến đây mỗi sáng vậy…?’
Một tuần đã trôi qua kể từ chuyến phiêu lưu mạo hiểm của Erno Etam.
Anh ta và tôi đều biết đó chỉ là diễn, mặc dù chúng tôi không nói về nó.
Anh ta không thực sự đưa tôi vào sổ hộ khẩu đâu nhỉ, tôi thậm chí còn không hỏi anh ta tại sao lại muốn tôi làm con gái.
Đây chỉ là hành động nhất thời.
Anh ta đã cố gắng hết sức để vào vai một người cha dịu dàng yêu thương con, còn tôi vào vai một cô con gái dễ thương ngoan ngoãn.
Tất nhiên, tôi đã chuyển đến dinh thự tráng lệ hơn mà tôi từng thấy từ khu nhà phụ.
Chiếc giường êm ái và sang trọng hơn. Chăn mền và những bữa ăn thỏa mãn.
“Đến giờ ăn sáng rồi.” Anh ta nói chuyện tử tế trước khi mỉm cười.
Một khuôn mặt thật quyến rũ và rực rỡ. Tôi cố xóa đi cảm giác bị hớp hồn trước khi trả lời với một nụ cười. "Vâng ạ!"
Anh ta luôn đón tôi mỗi sáng trước khi ăn.
Tôi biết nó rắc rối như thế nào, vì vậy tôi không thể không thừa nhận sự chân thành của anh ta.
Anh là người rất biết cách thu phục đối thủ.
Tôi dường như đã hiểu tại sao người đóng vai "người tình thay thế" lại tự nguyện rồi.
‘Nhưng đối với mình ư? Mình sẽ không bao giờ thích đâu.’
Trong 23 năm cuộc đời, tôi đã học cách sống cảm thông và nhẫn nhịn.
Có nghĩa là tôi thể chịu được kiểu chơi này.
Vậy nên nếu tôi không bị phát hiện và vượt qua được nửa năm này, tôi sẽ là người giàu nhất thế giới.
"Mình phải hành động như một đứa trẻ ngoan ngoãn.’
Tôi biết rất rõ làm thế nào để trở thành một người dễ tính mà không bị ai ghét.
Không đưa ra yêu cầu.
Không giả dối
Không mong đợi bất cứ điều gì.
Tôi có thể trở thành một người vui vẻ, dễ hòa đồng chỉ bằng cách ghi nhớ ba điều đó trong đầu.
"À, cả không phụ thuộc vào người khác nữa nhỉ?’
Tôi bình tĩnh nắm lấy tay cô hầu và thay quần áo. Ngay khi tôi bước ra, Erno Etam nhấc bổng tôi lên và ôm nhẹ vào lòng.
Mặc dù tôi rất căng thẳng. Tôi giả vờ ôm anh ta và cố gắng không chạm vào da nhiều nhất có thể.
Bữa ăn của chúng tôi sẽ luôn ở trong nhà kính của Erno Etam.
Đó là một nhà kính ấm áp và xinh đẹp, nơi hoa nở bất kể mùa nào.
“Bé cưng hôm nay con muốn gì không?” Erno Etam đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế ở bàn ăn và hỏi.
Tôi lắc đầu.
Thật ra tất cả những gì tôi muốn là tiền. Nhưng chẳng phải đó là thứ mà Erno Etam sẽ cho tôi sau khi chán tôi sao?
Có nghĩa là không gì tôi thật sự muốn cả.
Tôi không muốn làm phiền bởi yêu cầu của mình đâu.
“Hừm… thật sao?” Giọng anh đầy ẩn ý.
Tôi ngạc nhiên trước giọng nói chán nản của anh ta và nhìn.
"À, anh ta vẫn chưa thể chán mình được.’
Cho dù không có nửa năm, ít nhất cũng phải kéo dài ba tháng. Không đời nào tôi cho phép anh ta để tôi đi mà không đưa cho tôi một cắc nào!
“Nói với ta bất cứ thứ gì con cần, được chứ?”
“Vâng. Thực ra con cần rất nhiều tiền!”
“Hóa ra con không khác gì những người khác.”
Thành thật mà nói, tôi không nói bất cứ thứ gì bởi vì nghĩ nó sẽ kết thúc theo khuôn mẫu sáo rỗng như thế!
Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta chặt đầu tôi vì tội không vâng lời anh?
Tuy nhiên anh ta có thể sẽ không hài lòng nếu không thực hiện được mong muốn được làm một người cha chiều chuộng con gái.
‘Ngoài tiền ra… mình còn cần gì nữa nhỉ?’
Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi chợt nghĩ ra một thứ.
Nó là một thứ không phải vật chất thì sao?
“Về chuyện đó, thực ra…”
“Được, con nói đi.”
“Con sẽ rất vui nếu Myla ở đây. A, Myla là một người bạn của con, người đã chăm sóc khi còn sống ở đó.”
“…Myla? Người hầu của con à?”
“Đúng rồi ạ!”
“Hừm, vậy sao? Có vẻ như ta đã không chú ý đến. Tôi sẽ thực hiện cho. Cô ấy sẽ lại chăm sóc con sớm thôi. Còn gì khác không?”
“Vâng, còn nữa…!”
Khuôn mặt Erno Etam sáng bừng lên khi nghe câu trả lời của tôi. Anh cười hiền rồi vuốt nhẹ má tôi bằng ngón tay cái.
“Go ahead and say it.”
Thực ra thì đây mới là mục tiêu quan trọng nhất của tôi.
“Con muốn có tài khoản cho mình!”
“Tài khoản?”
“Vâng ạ! Là cái được thực hiện tại ngân hàng á…”
“Ngân hàng? Ồ, là tài khoản ngân hàng.”
Tôi lập tức gật đầu.
Nếu không có tài khoản, tôi sẽ phải mang theo tiền mặt khi nhận tiền sau này.
Mang theo năm số nhỉ?
Tôi sẽ giống như chiếc máy ATM di động, rút tiền ngay khi nhấn nút.
Tôi sẽ may mắn nếu thứ duy nhất tôi mất là tiền. Nếu tôi bị người xấu bắt, tôi có thể chết hoặc bị bán làm nô ɭệ vì ngoại hình của mình.
Tôi không có can đảm để đối mặt với trường hợp đó.
“Sao con cần có tài khoản? Erno Etam hỏi, hoài nghi đến mức nhíu mày.
“Tại sao vậy?”
“B-bởi vì… con muốn kiếm thật nhiều tiền, nên…”
“Ta có thể cho con mà?”
Nhưng anh sẽ cảm thấy chán tôi sớm thôi.
Vì không thể nói mục đích được, tôi chỉ có thể nở một nụ cười yếu ớt.
“Lỡ như mà…”
Mắt anh ta nheo lại khi nghe lời bào chữa của tôi.
“Con gái ta chỉ nghĩ đến việc trốn thoát. Hấp dẫn đấy." Anh ta lẩm bẩm cái gì đó.
Thật không may khi tôi không thể nghe thấy từng từ thốt ra vì anh ta nói rất nhỏ.