Dược Sư Tự Sự

Chương 105: Chou'u



Phần 4: Khu Phố

Chương 2: Chou’u

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây đúng thực là một thằng nhãi bẩn thỉu.

Maomao nghĩ vậy.

(Có khi nó đã nhớ ra gì rồi)

Chou’u vung vẩy cây cọ một cách hào hứng trong lúc sờ nhẹ cục u trên đầu. Thật không ngờ thứ thằng nhóc  muốn không phải  đồ chơi mà lại là giấy bút.

Bởi giấy đắt khủng khiếp nên Maomao đã đưa cho nó một cây cọ. Có lẽ vốn được sinh ra trong một gia đình giàu có nên thằng nhóc phân biệt được ngay chất lượng của những món trong cửa hàng. Sau khi phàn nàn cái này không tốt, và cái này, cả cái kia nữa, “hừm” cái này cũng thế…, nó quyết định chọn cái tốt nhất (và cũng là đắt nhất) được bày bán ở đây.

Dĩ nhiên, Maomao không để thằng nhóc lựa chọn xa xỉ vậy, nên cuối cùng thì nó đành chọn một cái tạm dùng được, không quan tâm chất lượng thế nào, và thanh toán.

Giấy là một thứ rất đắt tiền, nhưng lại không đến mức cắt cổ. Maomao luôn nghĩ rằng giấy sẽ rẻ hơn nhiều nếu được cho phép lưu hành nhiều hơn.

Maomao liếc sang Chou’u đang hào hứng bê một chồng giấy, quyết định sẽ không cho nó một đấm lúc này.

Ngay khi cả hai quay lại Roukushoukan, Chou’u  ngồi xuống cặm cụi vẽ, vẻ mặt thằng nhóc ánh lên sự phấn khích. Về phần Maomao, nàng bận bịu chuẩn bị  những đơn thuốc phá thai và thuốc cảm. Chou’u dừng lại, hỏi những kỹ nữ đang nghiền trà và bé gái kamoro bằng tuổi vài câu linh tinh, rồi thằng nhóc đóng cửa, tự giam mình trong hiệu thuốc. 

Maomao vừa quay về sau khi chuyển xong số thuốc được đặt.

( Cái gì thế này?)

Có một đám đông ngay trước cửa. Những kĩ nữ và kamuro đang tụ tập ở đó- thậm chí cả những người hầu, đầy đủ một cách đáng ngạc nhiên.

Maomao băn khoăn không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, nàng căng mắt nhìn về đám người. Và thấy thứ mà mọi người đang tụ tập quanh, chính là thằng ranh con mũm mĩm. 

Mày đã làm cái gì thế hả? Maomao vội tiến lại gần Chou’u. Nàng ấy gạt đám đông ra rồi đứng trước mặt thằng bé. Và ở đó, trên tờ giấy trắng là những đường nét tao nhã uốn lượn.

“ Gì thế này, con nhỏ tàn nhang này? Xếp hàng đi”

“ Mày đang làm gì thế ?”

Chou’u đang vẽ. Nó đặt tờ giấy trên 1 tấm ván kê tạm làm bàn. Một kỹ nữ ngồi nghiêm trang trước mặt nó.

“ Gì thế, đệ đang vẽ”

Thằng bé vẽ vài nét, lướt cây cọ về phía trước. Và trên tờ giấy hiện lên những đường nét tuyệt mĩ của nàng kỹ nữ ngồi trước mặt.

“ Xong rồi đây”

Chou’u đặt cây cọ ngang miệng chén mực rồi vỗ vỗ tờ giấy. Nét mặt nghiêm nghị của người kỹ nữ làm mẫu chuyển thành một nụ cười nhẹ. “Ôi”,nàng ấy thốt lên khi rút cái ví ra khỏi ngực áo.

“ Cảm ơn vì sự ủng hộ nhiệt tình của tỉ tỉ”

Thằng bé không nhận được tiền xu mà là 5 tờ tiền rất đẹp, và nó nhét ngay vào túi áo ngực. Số tiền đó là quá nhiều so với tiền tiêu vặt của thằng nhãi.

“ Tới lượt tôi”

Một người hầu ngồi vào ghế. Làm sao hắn có thể làm việc tắc trách như vậy chứ? Hắn chắc chắn sẽ bị phạt nếu bà chủ tìm thấy hắn. 

“ À, xin lỗi huynh. Tôi hết giấy mất rồi. Tôi sẽ đi mua thêm một ít, và chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai.”

“ Gì thế- Tôi đã phải chờ lâu lắm đấy biết không”

“ Tôi xin lỗi. Vậy tôi sẽ vẽ cho huynh đầu tiên vào sáng mai”

Thằng nhóc đã khá quen với việc này.

Nói xong, thằng bé sải bước đi, tiến đến cửa hàng giấy lần nữa.

Maomao khá chắc thằng bé đã mua 10 tờ giấy. Liệu có thật nó đã hết giấy rồi ?

Có vẻ chỉ có 3 người trong đám đông được nó vẽ chân dung. Hẳn nó đã kiếm được kha khá từ việc này.

( Hẳn là thằng ranh này có tay nghề rất điều luyện)

Maomao vò đầu khi nàng ngắm những bức chân dung.

“ Trời ạ. Mày đang làm gì thế này!”

Nghe thấy tiếng rít khàn khàn của lão bà, gương mặt mọi người vốn đang rất vui vẻ bỗng tái nhợt.

“ Nhanh lên, mau dọn hàng ra đi, khách chuẩn bị rời đi rồi”

Lão bà gào lên và vung vẩy cây gậy trúc, những kĩ nữ, kamuro và cả những người hầu đều nhanh chóng tản đi.

Ngay khi Maomao cũng chuẩn bị quay lại chỗ của mình, một bàn tay xương xẩu túm chặt lấy vai nàng.

“ Gì thế, bà bà?”

“Không phải chuyện đùa đâu. Thằng nhãi đó. Ta không quan tâm ngươi tốn bao nhiêu để nuôi nó, nhưng ngươi không được làm nó hư hỏng.

“ Chẳng phải chính bà đang xoay xở để kiếm tiền sao?”

Vì một số lý do, lão bà là người đang giữ số tiền Maomao nhận được. Ở một mức độ nào đó, việc Chou’u cảm thấy hài lòng ở Roukoushoukan cũng liên quan đến điều này. Tuy nhiên, dù nó chỉ là một đứa con nít, đàn ông vẫn không thể ở trong nhà chứa và người ta cũng không thể nhét nó vào dãy nhà dành cho những người hầu, thế nên cuối cùng nó đến sống với Maomao ở căn lều tồi tàn này.

“ Ta không thu tiền trọ là may rồi đấy”

(Con mụ tham lam)

Maomao không hề có ý định gào to những từ ấy, nhưng thật kỳ lạ, cú đấm của lão bà vẫn trúng ngay đầu nàng.

“ Nhanh lên, ngươi phải thu dọn cây cọ và chén mực đi”

“ Tại sao chứ?”

“ Bởi nếu ngươi không ngậm miệng lại và dọn dẹp, món chính của bữa hôm nay sẽ là canh châu chấu”

(Con mụ này)

Maomao ôm đầu, miễn cưỡng nhặt lọ mực lên.

Tối đến, Maomao quay về căn lều rách nát và nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Chou’u

Chou’u đã mượn được bút lông ở đâu vậy ? Thằng bé lại đang cầm trên tay một xấp giấy lộn với những nét vẽ nguệch ngoạc.

“Này tàn nhang, cái bút lông tỷ để ở đâu thế ?”

“Ta sẽ không bao giờ đưa nó cho một tên nhóc chỉ biết bày ra mà chẳng biết dọn lại”

Nàng giận dữ quay lưng lại phía Chou’u và thêm củi vào lò. Maomao đang chỉ đắp một chiếc chăn. Do đó, khi trời bắt đầu sáng thì sẽ khá lạnh đó. 

 “Đừng có mà keo kiệt nữa.”

 “Cái từ đó để dành cho lão bà mới đúng đấy”

Maomao khuấy nồi cháo rồi múc một ít lên và nếm thử. “Vẫn còn khá nhạt” – nàng nghĩ vậy và thêm chút muối vào nồi.

 “Lão bà nói sẽ đến để thu tiền thuê nhà đấy.”

 “Đệ biết rồi, đệ sẽ đi đâu đó vào lần tới.”

Nghe Chou’u nói vậy, Maomao cau mày. Nàng ném cái muỗng vào và đứng dậy trước khi Chou’u kịp nghỉ xả hơi. Nàng nhoài ra phía trước và lườm Chou’u.

 “Muội làm gì đấy?’

 “Kể cả nếu đệ không trả tiền thuê nhà thì đệ cũng chỉ được đi loanh quanh Rokushoukan thôi đấy. Ta không cho phép đệ đi quá xa khỏi những người hầu đâu. À, còn nữa, đệ cũng không được phép đi mua giấy một mình.”

 “Chẳng phải đệ có thể làm những gì đệ muốn sao ?”

Chou’u giận dỗi quay mặt đi, nhưng Maomao đã chộp lấy đầu thằng nhóc trước. Nàng muốn nó phải nhìn nàng.

“Nhóc cứ thử làm theo những gì nhóc muốn đi, xem ta có giã cho nhóc bờm đầu không ?”

“Giã bờm đầu hử ?”

Maomao liếc nhìn Chou’u với ánh mắt hình viên đạn. Đó không phải là một câu đùa đâu, nàng thực sự sẽ cho Chou’u vài cái cốc đầu nếu nó vẫn cố bướng bỉnh như vậy. Rokushoukan có thể là một nơi yên bình nhưng đây vẫn là một khu phố đèn đỏ, một nơi trái ngược hoàn toàn với sự hào nhoáng của chốn Nội Cung. Có thể nói, nơi đây giống như một mớ hổ lốn vậy.

Maomao rón rén bước về phía cánh cửa, Nàng chỉ tay ra ngoài qua một khe  hẹp.

 “Nhóc sẽ gặp rắc rối nếu đụng phải những loại người đó đấy”

Từ khe cửa, những tia sáng bé nhỏ le lói lúc hoàng hôn len vào.

Hình ảnh một người phụ nữ, toàn thân che kín bởi quần áo. Cô ta cầm trên tay một chiếc đèn lồng cùng một tấm chiếu. Nhìn thoáng qua thì  trông như một người phụ nữ bình thường, nhưng---

“!?”

Chou’u bỗng nhiên bật dậy

Nhóc này hoàn toàn có thể thấy được điều đó từ xa. Khuôn mặt của một gái bán hoa với chiếc mũi bị cụt. Một kỹ nữ cấp thấp, người mà thậm chí còn chẳng có chốn nương thân và chỉ có thể tiếp những kẻ qua đường. Vì một căn bệnh lây truyền qua đường tình dục mà cơ thể  cô ta lở loét khắp nơi. Cô ta khó có thể tiếp tục làm công việc này với tình trang như vậy, nhưng cô vẫn cần những gã đàn ông, để có thể kiếm sống qua ngày.

Hẳn là vì lòng nhân từ của cha mà họ có thể nương náu ở nơi này.

Lại có gì đó rắc rối xuất hiện rồi, Maomao nghĩ.

 “Nơi này không an toàn đâu. Nếu như có một tên nhóc có tiền trong người như vậy, sẽ có nhiều gã xấu sẵn sàng cướp và giết luôn nhóc đấy”

Nghe theo ta nếu nhóc vẫn chưa chán sống, Nàng nói.

Chou’u bĩu môi, rơm rớm nước mắt, nó gật đầu.

“Đệ hiểu rồi, đệ sẽ ăn nhanh và đi ngủ.” 

Nghe Chou’u nói vậy, Maomao nhanh chóng quay trở lại với cái bếp lò và khuấy cháo.

Sáng hôm sau khi Maomao tỉnh giấc, Chou’u đã dậy trước nàng rồi.

Có những tiếng sột soạt ở đâu đó, và khi nàng ngước nhìn, những tờ giấy được trải ra khắp bàn còn Chou’u thì đang nhiệt tình tô vẽ với chiếc bút lông trong tay.

“Thằng nhãi này…….”

Maomao đứng dậy và đấm mạnh xuống bàn, đống giấy với những nét vẽ lần lượt rơi xuống.

(Nm ?)

Nàng lạnh lùng nhặt đống giấy lên.

Có một bức tranh vô cùng chi tiết về côn trùng.

Nó được vẽ quá chân thực, đến nỗi mà chỉ nhìn vào đó cũng đủ khiến Maomao phải lạnh sống lưng .

(Bức tranh này làm mình nhớ về cô ta)

Nó khiến nàng nhớ về một người phụ nữ rất thích côn trùng, một vị quý phi [note26794]

Quý phi là một người con gái với cái tên Shisui, người có cùng phong cách vẽ với nhóc này.

Nàng cảm thấy thoáng buồn khi nhìn thấy bức tranh…

“Xong rồi”

Chou’u đột nhiên đứng dậy.

Nó đứng trước mặt Maomao và giơ lên một tờ giấy.

“Này tàn nhang, đệ vẽ xong rồi”

“Nhóc đã vẽ cái gì vậy ?”

“Đây, đây”

Chou’u giơ tờ giấy lại gần Maomao.

Có hai con côn trùng. Chúng thực chất đều là cào cào nhưng hình thái của chúng có hơi khác nhau.

“Đệ không nhớ rõ lắm, nhưng đệ nghĩ chúng trông như thế này. Đệ nghĩ đệ đã thấy chúng vào thời điểm mùa vụ thất thu”

Mặc dù Chou’u thậm chí nói còn chưa sõi, nhưng những bức vẽ của nó hoàn toàn rõ ràng và chi tiết.

“Đây là cào cào lúc bình thường, còn bên dưới là cào cào khi mùa màng đói kém.”

“Có đúng không thế ?” 

“Đệ nghĩ là vậy, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ linh tinh thôi”

Chou’u đã mất toàn bộ trí nhớ, nhưng có vẻ như từng mảng ký ức nhỏ đang dần dần quay về. Nó sẽ khá là không thoải mái đây. Ngoài ra còn một vấn đề nữa quan trọng hơn.

2 loại cào cào.

“Mình cần tìm hiểu thêm về vấn đề này” Maomao mẩm nghĩ.

Cái này được gọi là nạn cào cào[note26789]

Một loại thiên tai gây thiệt hại nặng nề tới quốc gia, khi mà hàng đàn cào cào lớn phá huỷ hoàn toàn các cây lương thực.

Hàng năm, một lượng lớn cây lương thực bị tổn hại bởi lũ cào cào, nhưng nó không thể nào so sánh được khi đại dịch cào cào xảy ra. Lũ côn trùng này ăn tất cả mọi thứ, thâm chí có năm tồi tệ đến mức chúng ăn cả dép [note26790] hay thậm chí là rơm [note26791]

Mặc dù Maomao không biết từ đâu mà lũ cào cào này xuất hiện và phá huỷ mùa màng, nhưng nàng biết rằng cứ vài năm thì đại dịch này sẽ xảy ra một lần. Bên cạnh đó, từ lúc hoàng đế đăng quang tới giờ, điều này chưa bao giờ xảy ra

Triều đại của hoàng đế hiện tại thực sự rất tốt đẹp, và thượng đế sẽ không để nạn cào cào xảy ra. Cũng không hẳn, nhìn vào thực tế thì giờ chắc hẳn là đại dịch này đang bắt đầu hoành hành.

TÍnh ra thì, việc xuất hiện một đại dịch côn trùng như thế này cũng sẽ là một bài thử xem sức mạnh và sự anh minh của hoàng đế hiện tại. Việc họ mới trừng phạt gia tộc Shi cách đây không lâu cũng đã củng cố sức mạnh của triều đại.

Nếu đại dịch này xảy ra, dân chúng sẽ nghĩ họ đã nhận sự trừng phạt của gia tộc Shi dưới danh nghĩa thần linh” – Maomao nghĩ thầm.

(Yeah, chúng chẳng liên quan tí gì cả)

Trong lúc nghĩ xem mình sẽ làm gì , Maomao hướng dần về phía hiệu sách trong thị trấn.

(Mình nghĩ họ sẽ có thứ gì đó.)

Maomao nhớ lại bức vẽ vô cùng chi tiết của Chou’u.

Nàng chắc chắn rằng nàng đã thấy nó ở đâu đó trước kia rồi.

Maomao bước vào hiệu sách,một của hiệu nhỏ  nằm giữa các loại cửa hiệu khác. Bên trong, trưng bày những quyển sách vô cùng chi tiết.

Ngay khi tiếng chuông vừa reo, chủ tiệm sách nhìn có vẻ giống đồ trang trí [note26792] cúi chào từ bên trong. Đó là tất cả sự hiếu khách của lão khi đang ngái ngủ như thế này, và lão quay về tư thế mà chẳng rõ là  có ngủ tiếp hay không.

Những cuốn sách bên trong thường được cho thuê hoặc đã qua sử dụng. Nam nhân này cũng bán sách mới, nhưng vì sách là một thứ xa xỉ  nên nàng sẽ phải đặt trước và chúng cũng hiếm khi được xuất bản nữa.

(Mình nghĩ họ chẳng có thứ mà mình muốn rồi.)

Sách ở đây có đủ các thể loại, từ những đầu sách phổ biến tới cả những loại ít ai hay. Nói một cách hơi tục tĩu thì ở đây bán rất nhiều ấn phẩm khiêu dâm [note26793]. Đôi khi, nếu may mắn thì Maomao vẫn có thể tìm được những thứ thú vị nên nàng mới tới đây xem thử. Nhưng………..

“…….”

Maomao dụi mắt.

Nàng tự véo má mình theo phản xạ.

“Bác, con có thể xem chúng một chút được không ạ”

Maomao chỉ tay lên chồng sách đặt trên bàn của chủ tiệm.

Nàng xem phản ứng kì lạ của chủ tiệm như một sự cho phép và cầm lấy cuốn sách.

Quyển sách khá dày với bìa sách là bức tranh một con chim.

(Nói dối phải không.)

Nó không thể, nhưng hóa ra là có thể.

Cuốn sách có rất nhiều bức minh hoạ về các loài chim và giải thích về chúng. Có cả chú thích của tác giả nữa.

“Có chuyện gì với cuốn sách này vậy ?”

“Cuốn này đã có người hỏi mua từ trước rồi”

Một câu trả lời quá sức hời hợt.

“Bác còn quyển nào nữa không ?”

“Chỉ có một quyển thôi, dù vậy, họ nói sẽ quay trở lại để lấy nó”

Mặt Maomao sáng hẳn lên.

Đây mới là lần thứ 2 nàng được cầm trên tay cuốn sách này.

Đúng vậy, đây chính là cuốn sách mà Maomao đã thấy trước đó. Lúc nàng bị nhốt trong căn phòng khi Shisui bắt cóc nàng. Đây là một trong những cuốn sách nàng tìm thấy ở đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Translator: Sig, SLV.

Writing Mentor: Dũng Khoai Tây Chiên.

English Mentor: Tép.

Editor: Sig.