Dược Sư Tự Sự

Chương 107: Giấc Ngủ



Phần 4: Khu Phố

Chương 4: Giấc Ngủ

Mọi người nhớ đọc tới hết chương nhé. :D

Translator: AEsir, Sig

Editor: Sig, Dũng Khoai Tây Chiên.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộc nổi dậy của gia tộc Shi từ năm ngoái đã để lại những ảnh hưởng rất đáng kể. Vị hoàng đệ xinh đẹp và nhân vật phản diện chính: Quý Phi Rouran – là ngôi sao trong vở kịch này. Ngay từ khi xuất hiện, gia tộc Shi đã thao túng Shishou, nhưng Rouran mới người bị chế nhạo. Chắc hẳn là vì vết sẹo trên gương mặt của Jinshi.

Những “nhân vật phản diện” đã để lại một vết sẹo trên gương mặt của một người có vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần từ giờ sẽ không còn xuất hiện trên thế gian này nữa.

Hồi tưởng lại hình bóng của vị quý phi thích côn trùng với nụ cười tỏa nắng,  Maomao bất giác nhìn xa xăm.

          “Chẳng phải nhà ngươi còn phải bán hàng nữa hay sao.”

Nghe câu hỏi của Jinshi, Maomao giật nảy lên.

          (Đúng vậy.)

Maomao lấy ra cuốn sách từ trong tủ.

Một cuốn sách minh họa mà nàng mua ở cửa hiệu.

          “Cái gì đây ?”

“ Một thứ có vẻ như là được bán bởi bộn tên trộm. Hắn đã ăn cắp cuốn sách này từ lâu đài đó (lâu đài của gia tộc Shi) khi toàn thành đó đang bốc cháy.

Họ quyết định gọi tên trộm đó với cái tên Sazen (Zuo Shan). Vì tên nhãi ranh bẩn thỉu Chou’u có thể lấy lại được ký ức, họ buộc phải gán cho y một cái tên giả để phòng hờ chuyện xấu xảy ra. Người đàn ông với vẻ ngoài không hợp lắm với cái tên giả của y, đang học việc từ Ukyou.

          “Chúng thần đã thu hồi lại những cuốn sách đã được bán ra”.

Ukyou đã nhanh chóng thu hồi chúng rồi đưa cho Maomao. Thật tốt khi một người bạn thân của Ukyou, một kẻ chuyên đi mai mối, đã tới nơi khu phố mà cuốn sách minh họa kia được bán. Có vẻ như Ukyou và anh bạn nọ đã thương lượng và chuộc cuốn sách về.

Trong trường hợp này, vấn đề còn lại chỉ là-

          “Nô tỳ nghĩ số sách còn lại đang nằm trong tòa lâu đài đó. Nô tỳ muốn lấy chúng”

Jinshi nheo mắt nhìn Maomao.

          “Ngươi muốn lấy chúng làm gì?”

Trả lời câu hỏi của Jinshi, nàng lấy loay hoay lấy ra một thứ và cho Jinshi xem.

Thịch một tiếng, bát cơm với đầy lũ cào om tương gớm ghiếc được đặt trước mặt Jinshi.

Gương mặt của Jinshi co cứng lại. Y co rúm người và lùi lại.

          “C-Cái quái gì vậy?”

“Đây là Cào cào om. Nhưng phần lớn lại là Châu Chấu (Wtf ? English Translator ???)

Maomao gắp lên một con bằng đôi đũa và đưa nó lại gần Jinshi, khiến y co ro.

“”Ta không ăn thứ này đâu !”

“Nô tỳ đâu có bảo là đại nhân phải ăn chúng đâu”

Maomao đặt con châu chấu lên một cái đĩa và lôi ra một tập giấy với những hình ảnh minh hoạ lũ côn trùng. Chúng mô ta những con cào cào và châu chấu. Những bức vẽ này, tất nhiên là hình ảnh của chúng trước khi được om lên. Nàng tin rằng Jinshi có thể tưởng tượng ra được hình thái của chúng.

“Xem ra đại dịch châu chấu đã bùng phát từ năm ngoái. Ngài có nghe những người nông dân nói gì về chúng không ?

“…”

Biểu cảm của Jinsi trở nên mờ mịt, Y thở dài và gãi đầu rồn rột.

“Ta đã nhận được báo cáo về việc này, thiệt hại ở vùng thâm canh phía Bắc xem ra rất nặng nề.”

Nhưng vấn đề chính không phải là việc mà người dân sẽ bị chết đói. May thay, mùa thu năm nay cực kỳ lạnh, do đó lũ côn trùng kia sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng mà thôi.

“Những thiệt hại vì dịch châu chấu cứ tiếp diễn trong vài năm rồi, vậy năm nay thì sao ?”

Jinshi cau mày.

Liệu Y đã đoán trước được tình huống này ?

Phía Bắc là nơi trước đây thuộc quyền cai trị của gia tộc Shi. Giờ họ đã bị huỷ diệt, hẳn là Hoàng Đế sẽ phải là người tiếp quản họ thay cho gia tộc Shi chứ ?

“Về vấn đề lương thực túng thiếu vào năm ngoái, đã có sự viện trợ đến tù kho lương vùng phía Nam”

 Họ sẽ phải tính trước những gì sẽ xảy ra sau đó.

“Nếu đại dịch quay trở lại vào năm nay, nó gần như sẽ có sức tàn phá vô cùng khủng khiếp”

Người ta thường nói sự xuất hiện của đại dịch châu chấu là do Hoàng Đế không trị vì một cách anh minh.

Và thần dân sẽ nghĩ gì, nếu chuyện đó xảy ra sau sự lật đổ của gia tộc Shi?

( Đó là sự mê tín ngu ngốc. )

Không phải nhiều người sẽ chấm dứt được vấn đề này bằng cách nói xuông không đâu.

Và rồi sẽ đến hoàng đế, và những người trong cùng dòng dõi, những người cai quản thần dân của mình.

“ Dịch bệch châu chấu là điều xảy ra tự nhiên thôi. Quan trọng là ta có thể làm gì với điều này. Chúng ta nên đốt lửa và dụ lũ côn trùng ra, hay là chúng ta nghiền nát từng con một?”

Tất nhiên là làm những việc như thế sẽ chẳng làm được gì cả.

“Đó là lí do nô tỳ đã đi tìm cái này”

Maomao đưa ra một quyển sách có minh họa ra trước Jinshi. Đó là quyển sách minh họa về côn trùng mà Sazen, người đã trốn thoát khỏi pháo đài, sở hữu. Có cả những dòng ghi chú chi chít bên trong.

“Nô tỳ đã tìm thấy một chương nữa của cuốn sách minh họa côn trùng ở pháo đài. Phần châu chấu được viết chi tiết ở đây.”

Chắc chắn là, nàng ấy có cảm giác rằng nó được viết ra, nhưng thật sự đó chỉ là phỏng đoán. Mắt nàng lướt qua phần mô tả dù cô ấy chỉ mới mở cuốn sách minh họa côn trùng. Nhưng, nếu Sazen nói rằng anh ta không lấy nó, thì chỉ có thể là như này.

“Vị bác sĩ từng ở trong pháo đài đó có vẻ đã nghiên cứu về dịch bệnh châu chấu.”

“Thật à?”

“Dù thế tôi không biết anh ta đã đi được bao xa rồi.”

Cô ấy giải thích với anh ta rằng có thể cô ấy sẽ cần kiểm tra.

Hm, Jinshi vuốt cằm. Y mở cửa ra và gọi Gaoshun tới. Gaoshun ngay lập tức gọi bảo vệ người đang đứng ngoài Rokushoukan.

“Chúng ta nên lấy lại nó trong vòng vài ngày tới”

“Cảm ơn ngài rất nhiều”

Maomao thở dài.

Việc này sẽ không kết thúc như thế đâu, nhưng thứ đã khiến đầu cô ấy quay mòng suốt mấy ngày nay đã được nhắc đến và được giải quyết.

Ngược lại, nước da của Jinshi đã trở nên tệ hơn. Jinshi, người đã chuyển vị trí sang làm thái giám, trông rất mệt mỏi kể cả ở thời điểm tốt nhất.

Những điều Maomao nói, đã, sau cùng, làm tăng khối lượng công việc của Jinshi.

“Đại nhân có mệt không?”

“Có. Nhưng ta ổn”

Quầng thâm dưới mắt của Y tối. Tuy nhiên những cô gái giúp việc bên cạnh y không coi nó như sự mệt mỏi mà là sự u ám.

Kể cả với vết sẹo trên khuôn mặt, sự cuốn hút của người đàn ông này vẫn rất mạnh mẽ, với lại người ta sẽ hiểu nhầm về bản chất củay.

( Với tiến độ này, hắn ta sẽ gục mất. )

Những người không hiểu về cảm giác mệt mỏi sẽ càng không hiểu về sự kiệt sức. Kể cả Gaoshun, nếu Jinshi nói rằng y ổn, cũng không thể cản được y.

( Đại nhân nên ngủ đi. )

Nếu anh ta định đến tận đây, sẽ tốt hơn nếu anh ấy dành thời gian nghỉ ngời trong phòng.

Maomao đối mặt Jinshi trong sự ngạc nhiên.

“Jinshi-sama, tại sao ngài không đi nghỉ đi?”

“Tại sao tự nhiên lại?”

“Tôi sẽ chuẩn bị giường cho ngài ngay đây. Làm ơn hãy ngủ đi.”

Maomao nhìn chằm chằm Jinshi. Nàng ấy nhìn thấy vết sẹo trên má phải của của Y. Trong lúc quan sát những đường khâu gọn gàng, nàng nhắm mắt lại. Vết thương mà cha nàng khâu và bôi thuốc lên, nàng  chỉ muốn tiếp tục nhìm chằm chằm vào nó. Vết sẹo của Jinshi vẫn còn, nhưng nàng muốn nhìn thấy nó lành nhanh hơn.

“Ngươi đang bảo ta ngủ ở chỗ như này?”

“Ngài không thể ngủ một mình được à?”

Maomao nói với vẻ một chút giễu cợt. Tuy nhiên, có vẻ như nàng đang đối xử với y như một đứa trẻ.

“Ta đùa th--”

“Ừ, ở một mình là không tốt.”

Đúng lúc nàng vừa định sửa lại câu đó, nàng bị chen ngang giữa chừng. Có vẻ ngủ một mình cô đơn lắm.

( Ta hiểu.)

Maomao thò đầu ra từ của hiệu thuốc và gọi *kamuro ở gần đó và nhờ cô ta gọi cho lão bà.

( Kamuro là những cô gái làm việc vặt mỗi ngày cho oiran. )

“Gì thế?”

Khi cô ấy trình bày sự việc cho lão bà, đôi mắt bên trong nếp nhăn mí mắt của bà ta tỏa sáng.

“Đợi một phần tư canh giờ (30p). ”

( Bà có thể chuẩn bị như thế được á? )

Đưa mắt quay lại nhìn vào lão bà, Maomao đưa trà có hiệu quả cho người mệt mỏi cho Jinshi.

“Đây rồi”

Maomao vừa nói, vừa dẫn Jinshi tới nơi khác.

Nơi mà nàng đưa Y đến là tầng cao nhất của Rokushoukan. Căn phòng được bao quanh bởi những đồ dùng đắt tiền trải dài cùng với bộ chăn gối. Vì trong phòng tràn ngập mùi hương, ở đây thấm đẫm mùi thơm ngọt ngào.

“Làm ơn hãy nghỉ ở đây. Công việc đúng là quan trọng, nhưng nghỉ ngơi cũng là điều cần thiết.”

Nàng nghĩ rằng lão bà sẽ đi quá đà lần nữa, những có vẻ như bà bà đã suy nghĩ qua, bà ta thuê căn phòng tốt nhất. Lão bà chuẩn bị được căn phòng này trong một phần tư canh giờ là một việc lớn.

Bà ta nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để gây ấn tượng tốt với một quý tộc.

“Nếu ngài muốn tắm thì một bồn tắm dược liệu đã được chuẩn bị. Nô tỳ không biết đồ ngủ nào sẽ hợp với ngài nhưng làm ơn hãy mặc cái này.”

Maomao đưa cho Jinshi đồ ngủ cotton mềm.

Ánh mắt ngạc nhiên của Jinshi dần chuyển thành một nụ cười hiền dịu. Đó không phải nụ cười của tiên nữ, nhưng tác dụng khiến cả đàn ông và phụ nữ mê mẩn vẫn không đổi.

“Ta đi tắm đây.”

Jinshi hướng về phòng tắm thông với căn phòng. Nước tắm mà những người phụ việc đi mất vài vòng để lấp đầy chắc sẽ ở nhiệt độ hoàn hảo.

Maomao vỗ ngực trong sự nhẹ nhõm.

Gaoshun, người ở góc phòng, nhìn thấy những nếp nhăn trên lông mày của y đã đỡ đi.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Jinshi mở cửa phòng tắm, y đơ người lại.Vài giây trôi qua và y đóng cửa chặt lại và nhanh chóng chạy về chỗ Maomao.

“Tại sao có cô gái ăn mặc thiếu vải ở trong nhà tắm?”

“Họ là dân chuyên rồi nên không có vấn đề gì đâu.”

Vì y là thiếu gia trẻ người mà bảo mẫu còn bóc vỏ quýt cho, bà ta nghĩ y sẽ không muốn tắm một mình. Bà ta cho người phục vụ giống như khi hoàng đế chuẩn bị đi tắm, và tiện thể cũng bảo họ mát xa cho y luôn.

“…ngài ghét được mát xa à?”

“Có phải chỉ kết thúc với việc mát xa thôi không?”

“Nhiều lúc là không”

Vì đây là ngành công nghiệp dịch vụ, có những yêu cầu thêm những dịch vụ mà khách hàng cảm thấy khó nói, có người hỏi có người không. Đây là kiến thức phổ biến ở phố đèn đỏ.

Jinshi quyết định không tắm nữa và quay trở lại.

“Ngài không định đi tắm sao ?”

“Ta sẽ để lùi nó lại”

“Thế ngài không định thay đồ sao ?”

“Để ta tự làm”

Jinshi nói, cởi mớ y phục mà Y hay mặc và bận vào một bộ đồ ngủ

(Tên này cơ bắp phết)

Nàng chẳng có một chút cảm giác gì cả.

Maomao nhặt đống quần áo vãi khắp sàn một cách nhã nhặn, gấp chúng phẳng phiu và cho nó vào gói đồ của Jinshi.

Maomao lấy ra một cái bát. Nàng rót trà vào bát từ chiếc ấm đang để cạnh giường và đưa cho Jinshi.

“Đây là thuốc ngủ hả ?”

Jinshi nói và tu một hơi. Nó có vị khá là kỳ lạ

“Đó là thuốc cường dương[note27947] đấy”

Maomao vừa dứt lời, số rà trong miệng Jinshi cứ thế mà phun ra ngoài.

“Tạ, tại sao lại là thuốc cường dương ?”

“Nô tỳ nghe rằng nó là loại thuốc tốt nhất cho các quý ông khi họ mệt mỏi”

“Ý ngươi là gì ?”

“Nô tỳ chả có ý gì cả”

Maomao nói khiến Jinshi ngượng chín mặt.

(Nó khá là khó để nói thẳng huh ?)

Kể cả Jinshi có là một quý ông đi chăng nữa thì cũng khá là ngại ngùng khi nhắc tới loại thuốc đó. Jinshi vẫn đang còn trẻ - Dường như Y không trưởng thành như vẻ ngoài của y

Phản ứng của Jinshi hơi khác so với nàng mong đợi, nhưng nàng cũng chẳng để tâm đến chuyện đó.

Maomao tiếp tục hỏi han Jinshi khi mà y đang rũ mắt xuống.

“Ngài thích mẫu người con gái như thế nào ?” (Thích cô đấy Maomao ạ !)

Maomao vỗ thay hai lần và năm nàng kỹ nữ diễm lệ xuất hiện từ bên trong.

Tất cả họ đều có vẻ ngoài ngọt ngào, và xem ra vẫn con trinh trắng.

Một lần nữa, vì Jinshi hay hỏi nàng về đức hạnh trước đây, nàng đã cố thu xếp cho Y những kỹ nữ vẫn còn trinh trắng. Nó càng xứng đáng hơn khi họ không có bệnh tật gì trong người.

Rất khó để thu xếp cho cả năm vị kỹ nữ này tới được Rokushoukan bởi một lẽ, họ còn phải tiếp khách ở những nhà thổ khác nữa. Họ chỉ đến đây trong một thời gian ngắn mà thôi.

Lão bà đã suy xét. Nhưng rất khó để thu xếp được.

Những cô gái này chỉ được nghe rằng có một vị quý tộc và họ khá hăm hở. Họ thở dài bởi sắc đẹp lộ ra từ khe của chiếc mặt nạ.

Vị quý tộc nổi tiếng vẫn đang há hốc miệng. Maomao có thể nhận ra được kể cả là nó đã được giấu đi sau lớp mặt nạ - vẻ mặt ngại ngùng của vị thiếu gia trẻ tuổi.

Ở góc phòng, Gaoshun xoa đầu, dựa trán váo tường.

          “Ngài không thích ai trong số những kỹ nữ ở đây sao ?”

Người phản ứng lại đầu tiên với câu hỏi của Maomao, không phải là Jinshi mà là một kỹ nữ trong số năm bông hoa kiều diễm kia. Tất cả họ đều làm những cử chỉ mà họ tin sẽ mê hoặc được Jinshi.

“Tất cả những kỹ nữ ở đây đều chưa từng phải tiếp ai cả đâu ạ, Lão bà đã kiểm tra kỹ càng rồi.”

Làm sao mà bà ta có thể kiểm tra được điều đó (ý là sự trinh trắng của các Kỹ Nữ) nhỉ, hay bà ta chỉ phỏng đoán thôi ?

Jinshi, người mà đang cử động một cách cứng nhắc như những con rối, nhìn vào Maomao.

“……Ta chỉ muốn ngủ mà thôi. Hãy để ta ngủ”

“Là vậy sao”

Maomao rũ vai xuống tỏ vẻ thất vọng và yêu cầu những kỹ nữ cũng đang rất thất vọng giống nàng, đi ra ngoài.

Nàng tiến tới chỗ Gaoshun, người mà xem ra còn thất vọng hơn cả nàng.

“Đại nhân Gaoshun có muốn ?”

“Ta là một người chồng khá sợ vợ”

Tất nhiên rồi, việc đề xuất một người đã có gia đình ngủ với một kỹ nữ sẽ gây ra nhiều sự phiền toái.

Vì tên quý tộc ít nói đã khó có thể đứng vững, nàng quyết định để Y nằm trên một chiếc sofa. Jinshi cũng từ chối một căn phòng trống với những tấm futon.

Maomao cẩn thận đắp chăn cho Jinshi.

Ngay khi nàng vừa định rời phòng, Jinshi nắm lấy cổ tay nàng.

“Hát ru cho ta nghe đi”

Nàng gần như đã thẳng thừng từ chối Y, nhưng Y đang nhìn nàng bằng một ánh mắt như những con cún bông mà y thường trưng ra. Bên cạnh đó, sự mệt mỏi của Jinshi dường như chưa biến mất.

“Nô tỳ hát sẽ rất ồn đó ạ”

“Ta không để tâm đâu”

Gõ chầm chậm theo nhịp lên chiếc chăn bông, Maomao bắt đầu hát, đó là một bài hát ru mà các kỹ nữ thường hay hát.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã có thể nghe thấy tiếng Jinshi ngủ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tâm sự của trans:

Lời đầu, cho phép mình xin lỗi mọi người về tiến độ chậm trễ.

Sau 1 tháng vật lộn với các bài kiểm tra giữa kỳ, công tác đoàn, tổ chức sự kiện 20/10, bọn mình cũng đã comeback.

Hmm, gọi là nhóm dịch thì cũng hơi to tát, nhưng thực tế thì bọn mình là một nhóm 4 người có đam mê với bộ truyện này. "Tại sao một bộ truyện hay như thế này mà lại ít được biết tới tại Việt Nam như vậy". Nên bọn mình đã quyết định dịch phi lợi nhuận : D

Và nhóm 4 đứa tụi mình đều cùng tuổi, năm nay học lớp 12. Well, tức là sắp thi Quốc Gia rồi : D

Sig (là người đang viết những dòng tâm sự này). Là người mà rất đam mê với truyện, cũng là người mà dụ cả bọn tham gia dịch thuật :D

SLV: Học chuyên Tiếng Anh tại một trường THPT chuyên.

AEsir: Là một nhân vật với 7.5 IELTS ::D

Dũng Khoai Tây Chiên: Một nhân vật với khả năng ngôn ngữ tốt, chính là người chỉnh sửa câu cú trong những bản dịch thuật.

Bọn mình tính tới thời điểm hiện tại đều vô cùng bận rộn với công việc học tập vì là năm cuối cấp, tiến độ ra truyện cũng không đều. Mong mọi người thông cảm ạ :D

Nhưng bọn mình luôn cố mang đến cho mọi người những bản dịch chất lượng nhất có thể.

Và cuối tuần này, bọn mình sẽ cho ra một chap đặc biệt với đầy cẩu lương của couple Jin-Mao, Mọi người nhớ đón xem nhé :D