Dược Sư Tự Sự

Chương 109: Quyển sách cuối cùng



Phần 4: Khu Phố

Chương 6: Quyển sách cuối cùng.

------------------------------------------------------------------------------------

Đó là người con trai của Gaoshun - Basen, đang gõ cửa tiệm thuốc và xách theo một vài quyển sách minh hoạ.

Maomao mời anh chàng lúc nào cũng cau có ngồi trên một chiếc Zabuton rách nát [note36272], và mời anh dùng trà.

“Đại Nhân Jinshi đang bận việc.”

Hiểu theo ý khác, có vẻ như Basen muốn nói rằng Jinshi không có thời gian rảnh để tới đây.

Vẫn sử dụng cái tên thái giám “Jinshi”, chứng tỏ đây là bí danh, nhưng trên hết, hẳn là Basen không thể đề cập tới tên thật của y. Cái tên đó không thể được nhắc tới trước mặt bàn dân thiên hạ.

Những ánh mắt của các kỹ nữ ở Rokushoukan lấp lánh nhìn vào vị khách lạ mặt kia, không phải là anh chàng đẹp trai cùng hầu cận như mọi ngày nữa. Đặc biệt là Lão bà. Maomao hiểu rằng bà già này hẳn đang lôi bàn tính ra trong đầu mặc dù vẫn thể hiện ra ngoài một bộ mặt hờ hững.

Không giống như những lần tiếp đón Jinshi, lần này, cánh cửa của hiệu thuốc vẫn mở, vì vậy, có thể biết rõ được chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.

“Đây là những thứ mà tiểu thư nhắc tới.”

Basen lấy ra những cuốn sách dày cộp từ một cái túi lụa. Nàng lập tức nhận ra những tập sách minh hoạ ấy.

Nàng cầm lên cuốn minh hoạ về côn trùng trong một tập những cuốn sách về đủ các thể loại: Chim chóc, cá, côn trùng và thực vật.

Thứ Maomao thực sự thích thú đó là về những nguyên liệu thảo mộc tự nhiên. Dù nàng có thể đọc ngấu nghiến cuốn sách về thực vật kia, nhưng nàng chỉ giở cuốn côn trùng ra mà thôi.

Tuy nhiên, Saizen đã nói rằng ngự y có nghiên cứu về cào cào. Có thể nó ở đây chăng ?

Thế nhưng, nàng lại chẳng tìm được chúng. Bất chấp việc nàng đã đọc nó không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn chẳng thể tìm thấy. Cuối cùng, thậm chí tới Basen cũng giở ra xem luôn.

“....nó không có trong này ư ?”

“Nó không có”

“Chẳng phải tiểu thư đã nói sẽ có hay sao “

Kể cả là nếu nàng đã nói như vậy thì không có vẫn là không có.

Làm sao có thể ? Chẳng lẽ cô gái này đã bị Sazen lừa ư ?

Không, anh ta sẽ không làm vậy

“Có ai đã lấy nó trong khi nó đang được cất trong kho chăng ?”

“Có ai sẽ cảm thấy hứng thú với thứ này cơ chứ”

“Những người có hứng thú sẽ hứng thú” [note36273]

Tuy nhiên, thật khó để có thể tưởng tượng ra được điều này. Nếu có ai đó đặc biệt tới nơi như thế này để đi ăn trộm [note36274] thì họ sẽ lấy đi thứ gì đó đắt đỏ chứ ? Nó sẽ hợp lý hơn.

Nàng rên rỉ, và sau đó nhận ra có một bóng hình đang tiến tới tiệm thuốc.

Từ dáng đi khệnh khạng, yểu điệu bất chấp một cơ thể đầy đặn, đó hẳn là Pairin tỷ tỷ.

(...)

Maomao nhăn mặt lại. Nàng có thể thấy lão bà từ đằng sau, không làm gì để ngăn Pairin lại cả. Có vẻ như họ đã hoàn thành việc định giá Basen rồi.

Đại tỷ Pairin là một kỹ nữ vui vẻ. Tỷ ấy là kỹ nữ lớn tuổi nhất ở Rokushoukan, nhưng vẻ đẹp của tỷ vẫn lôi cuốn rất nhiều quý ông. “Cún con”,sỹ quan quân đội Rikahu, là một ví dụ rất điển hình. Và vẻ đẹp của tỷ ấy vẫn chưa tàn lụi [note36275]

Tỷ ấy cũng được biết tới như là vũ công xuất sắc nhất trong thành.

Pairin rất tốt bụng với các kỹ nữ trẻ và kamuro, là một đàn chị gương mẫu, nhưng…

Nàng kỹ nữ ấy cũng có một khuyết điểm.

Pairin, người kỹ nữ xuất hiện với một vẻ ngoài thoải mái, dừng lại đằng sau Basen. Và sau đó những ngón tay gọn gàng, xinh đẹp lướt nhẹ trên má Basen.

“!?”

Basen rùng mình và bất giác bật dậy. Anh ta có thể không biết, nhưng anh đã cho Maomao một thứ gì đó hữu ích, khi mà bật nhảy lên trong khi đang ngồi như vậy.

“Tỷ tỷ à”

“Ah, tỷ xin lỗi. Có bụi bám trên vai anh ta”

Đó là một lời nói dối, chắc chắn là nói dối.

Điều đó có cần tới việc tỷ ấy phải vuốt má Basen không ?

Từ dáng vẻ khệnh khạng của tỷ ấy,-------

Ánh mắt của tỷ đầy duyên dáng, nhưng Maomao lại nghĩ về ánh mắt của một loài thú săn mồi.

Người chị gái của tỷ ấy đang nghiền trà trong vài ngày gần đây - nói cách khác, tỷ ấy không có khách. Đó không phải là thứ tỷ ấy không thể bán, hơn nữa, thật đáng xấu hổ khi mắt một kỹ nữ cấp cao phải tiếp khách hằng ngày.

Nói cách khác, tỷ ấy sẽ nói như thế nào ?

Người kỹ nữ này xem chừng không thoải mái về điều đó.

Có nghĩa là tỷ ấy đang bực bội.

“Gì---gì cơ”

“Ôi trời, vẫn chưa đc hả ? Tôi sẽ phủi nó ra cho cậu, ngồi yên đó.”

Bên trong tiệm thuốc tồi tàn, Basen co rúm lại, còn Pairin thì cứ bám lấy anh ta.

Để cho những thứ này không đổ, Maomao đã cất chiếc cối vào tủ trước khi Basen lao tới. Nàng bày ra vài chén trà và đồ ăn kèm trà vào chiếc khay rồi mang đi.

(Anh có thể được phục vụ miễn phí lần đầu tiên đó)

Không, anh ta không có được sự điềm tĩnh đó. Nàng không biết liệu mặt của Basen đỏ hay tái dại đi nữa. Sẽ rất thú vị nếu Rikahu ở đây bây giờ, Maomao xỏ giày và nhâm nhi đồ kèm trà mà nàng hết mực bảo vệ. Có vẻ như lão bà đã phục vụ mấy món trà bánh kém chất lượng hơn so với khi tiếp đón Jinshi. Dù vậy, nó cũng đã đủ sang trọng rồi. Senbei hương tôm nhẹ là thứ mà nàng thích[note36277].

(Ồ, đây có lẽ là anh chàng đầu tiên trong mùa) [note36282]

Nàng suy luận chúng bằng một cách nào đó, nhưng nàng rất tự tin. Trong khi nghĩ, nàng dựa người vào tường, cầm lên một miếng Senbei khác và nhúng vào trà.

Kamuro nhìn nàng với vẻ ghen tị, nhưng cô không thể thể hiện ra trước mặt lão bà được. Hương vị của chúng không thể cưỡng lại được, nên cô quyết định ngưng nói chuyện với những người khác và rời đi.

“ahhh! Sao cũng được, tôi về đây. Tôi đã từ chối những thứ mà tôi nên từ chối rồi”

Khi Basen thắt lại chiếc đai lưng đang lỏng, anh ta rời khỏi tiệm thuốc.

“Aaannh”

Pairin lưỡng lự ngồi xuống

“Đó là anh chàng mà tỷ đã đợi lâu lắm rồi”

Có vẻ như anh chính là người mà Pairin thích.

Nếu không ở phía tỷ ấy, thì Pairin chắc chắn là một đàn chị tốt. Có vẻ như tỷ ấy đang ngày càng tệ đi theo năm tháng.

“Mặc dù có thể đó là thiên đường với anh ta nếu anh ta chịu đổ cháu, đúng chứ ?”- lão bà nói với vẻ đầy tiếc nuối.

(Không, chẳng phải điều này tốt hay sao ?)

Rihaku nên nhanh chóng tiết kiệm đủ tiền để chuộc tỷ ấy, Maomao nghĩ.

Sazen đang quét dọn bên ngoài.

Ông ta không hài lòng với chuyện phải làm việc như một người hầu bởi ông không có đủ sức khoẻ, thêm vào đó, ông còn phải làm những công việc chẳng khác nào công việc của các kỹ nữ học việc. Cũng giống như với trưởng người hầu Ukyou. Nếu ông ấy thoải mái với công việc này, ông sẽ không hữu dụng như là người hầu và sẽ có thể bị đuổi việc. Họ là những người phẫn nộ về điều này và cố học một nghề khác.

Nhìn cái cách mà Sazen vừa cầm chổi vừa ngân nga thế kia, hẳn ông ta đã bị đuổi việc

“oi”

“Mn ?”

Sazen, người mà đã thay đổi vẻ ngoài bẩn thỉu và cạo râu, trông trẻ ra nhiều tuổi.

“Những cuốn sách đã được đem tới rồi đây”

Vừa nói, Maomao vừa đưa ra những cuốn sách mà Basen mang đến lúc nãy. Với một tiếng thịch, Maomao đặt chồng sách được gói trong túi lụa.

“Nó khác so với những gì mà ông nói”

Có tất cả 14 cuốn, tính cả cuốn mà Sazen đã nhắc tới. Tuy vậy, chẳng có cuốn nào đề cập tới cào cào cả. Maomao khá chắc chắn khi nàng còn ở trong phòng và nghiên cứu, có cả thảy 14 cuốn, vì vậy không thể nào đếm thiếu được.

“Không, không thể thế được”

Sazen gỡ dây buộc của túi lụa, và kiểm tra nội dung bên trong.

Ông ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm.

“Oi, đây không phải là tất cả đâu”

“Đây là tất cả trong căn phòng đó”

Maomao đã đếm rồi, nàng không thể sai được.

“Không, cuốn sách này”

Sazen lấy ra cuốn sách về côn trùng. Bộ sách minh hoạ côn trùng gồm 2 cuốn; không có cái nào ghi chép về cào cào cả. Chúng được đánh số “Quyển một” và “Quyển hai”.

“Tập sách này đáng lẽ phải có 3 cuốn”

“….Cái quái”

Nếu nó là đúng, thì cuốn sách đó không nằm trong phòng từ đầu. Ít nhất là từ khi  Maomao tới, có ai đó đã mang nó đi.

“Uwall, là ai cơ chứ, ai đã lấy đi những thứ như thế này vậy”

“Không phải đó là cháu hay sao?”

“Không phải. Khi mà lão già vẫn đang ở quanh đây, nó phải ở đây”

Lão già chắc hẳn là ngự y đã bị trục xuất khỏi hậu cung. Nếu nàng nhớ đúng thì nàng đã từng nghe, lão đang nghiên cứu về sự bất tử.

“Có thể nó ở trong quan tài của lão”

“Tại sao ông lại làm điều đó ?”

“Đó là phong tục ở quê nhà ông”

Không, nàng chẳng có hứng thú gì với quê nhà của Sazen cả.

Tuy nhiên, nàng lại thấy hứng thú với ‘lão già’ mà Sazen đề cập tới.

“Với lại, sao ông ta lại chết vậy ạ ?”

Có thể là do tuổi già ? Lão ta chắc cũng tầm tuổi như cha nàng nếu lão còn sống, vì vậy, nếu là do tuổi già thì cũng chẳng lạ gì.

“Về chuyện đó, có vẻ là do thí nghiệm của lão đã thất bại”

“Thất bại ạ ?”

“Nếu cháu làm một thứ gì đó như kiểu thuốc trường sinh bất lão chẳng hạn, cháu sẽ cần phải thí nghiệm, đúng không ?”

(Ra là vậy…)

Maomao bỗng nảy ra một ý nghĩ bí ẩn.

Về thứ thuốc đó, thứ thuốc hồi sinh đã được sử dụng trên các đứa trẻ mà Chou’u là một trong số chúng.

Cơ thể của Chou’u vẫn đang còn tê cứng, nhưng thứ thuốc hồi sinh bạn khi bạn đã chết một lần, thường hiếm khi có hiệu quả. Chẳng có cách nào khác để tăng tỷ lệ thành công ngoài trừ việc lặp đi lặp lại thi nghiệm vô số lần, Maomao nghĩ.

Vậy, lão đã thử nghiệm bằng cách nào ?”

Động vật ? Hoặc thậm chí là trên con người ?

“Oi, cái gì đây, uugh !”

Gương mặt của Sazen cứng lại. Nàng thoạt đầu thắc mắc, nhưng đã nhận ra lý do ngay sau đó.

Sự lo lắng của nàng tăng cao hơn bình thường.

Nàng nghiến rang

“Này, ai đã xử lý thi hài của lão ta vậy ?”

“Ông không biết. Phần lớn chúng được làm bởi người đó”

 Truyện được đăng tại TruyenMoi.me!

“Người đó ?”

Sazen vò đầu bứt tóc.

“Chắc cháu sẽ biết khi ta nhắc tới cái tên Suirei. Cô ta là người hầu của lão đó”

“Được rồi!”

Maomao vô tình vỗ mạnh sau lưng của Sazen với tất cả sức lực của mình.

“Oww! Cháu làm gì vậy”

“Cháu hiểu rồi, đừng bỏ bê việc quét dọn nhé”

Maomao đóng gói sách lại vào chiếc túi lụa, rồi nhanh chóng quay trở về hiệu thuốc để chuẩn bị một tờ giấy.

---------------------------------------------------------------------------------------

Trans: Sig