[*Ám dược: thủ đoạn bí mật]
Nhâm Thị dẫn nàng đến phòng của Thượng cung quan.
Nữ quan trung niên này rời khỏi phòng theo chỉ thị của Nhâm Thị.
Miêu Miêu thật sự có điều muốn nói. Một mình một phòng với loại sinh vật này, không thể được, thực sự không thể được.
Miêu Miêu không ghét những thứ đẹp đẽ. Chỉ là tên này lại đẹp quá mức, đến nỗi chỉ sợ một vết vấy bẩn nhỏ bé thôi cũng đủ trở thành một tội ác. Giống như một viên ngọc bóng loáng không may bị một vết nứt nhỏ, giá trị của ngọc chỉ còn một nửa.
Đó là lý do tại sao khi nàng tiếp xúc y, nàng lại phải nhìn y như một loài côn trùng đang bò lúc nhúc trên mặt đất.
Nàng không có cách nào khác.
(Mình rất muốn đối xử với hắn như một người đáng để mình cảm kích.)
Đây là suy nghĩ thật lòng của tiểu thị dân Miêu Miêu.
Nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Cao Thuận đã đến để thế chỗ cho nữ quan kia.
Gần đây, gã tùy tùng ít nói này đang trong quá trình trở thành một người chữa bệnh.
“Những thứ này có màu gì?”
Y sắp xếp những loại bột được lấy từ dược phòng.
“Đỏ, vàng, xanh dương, tím và xanh lá cây. Nếu phân biệt rõ hơn nữa thì sẽ có rất nhiều màu, nhưng nô tỳ không rõ số lượng là bao nhiêu.”
“Vậy làm thế nào để vẽ màu lên các thẻ tre?”
Không có cách nào để sử dụng dạng phấn mà vẽ màu lên thẻ tre được.
“Muối thì có thể pha thành nước muối. Những thứ khác chắc cũng có thể làm tương tự như vậy.”
Nàng cầm một ít bột trắng lên.
“Những thứ này có vẻ cũng hòa tan được, nhưng phải ở trong dung dịch khác, không phải là nước. Điều này ngoài chuyên môn của nô tỳ, nên nô tỳ không rõ lắm.”
“Như vậy là đủ rồi.”
Thanh niên khoanh tay, chìm sâu trong suy nghĩ. Cảnh tượng này giống như một bức họa vậy.
Nhâm Thị nắm rõ mọi thứ bên trong Hậu cung. Những điều Miêu Miêu vừa nói trở thành nền tảng vững chắc, giúp y kết nối được mọi thông tin đang rời rạc trong đầu.
(Là…là ám hiệu sao?)
Nàng cũng có đáp án trong đầu mình, và nó cũng gần giống như đáp án của Nhâm Thị. Nhưng nàng liên tục tự nhủ với mình không nên nói ra điều này.
Lời nói hớ hênh, làm hỏng việc lớn.
Nàng cảm thấy mình không còn hữu dụng nữa nên có ý định rời đi.
“Chờ đã.”
Nàng bị gọi lại.
“Ngài còn muốn gì ở nô tỳ?”
“Ta thích món súp nấm ấm gốm”
[*ND: tên gốc là dobin mushi, súp nấm Tùng Nhung được nấu trong ấm trà bằng đất sét, có thành phần khác là các loại hải sản ]
Kiểu này chắc không cần phải hỏi thêm “cái gì?” đâu.
(Mình bị vạch trần rồi.)
Nàng nhún vai,
“Được rồi, ngày mai nô tỳ sẽ đi tìm thêm nấm.”
Nàng nói với y.
○●○
Lạch cạch, tiếng cửa đã đóng, Nhâm Thị cũng tắt đi nụ cười ngọt như mật của mình. Thay vào đó, đôi mắt của y trở nên sắc như thủy tinh.
“Tìm kiếm những người bị phỏng ở tay trong khoảng thời gian gần đây. Đặc biệt là những người có phòng riêng, thị nữ của họ cũng phải kiểm tra.”
“Tuân lệnh.”
Cao Thuận rút lui, Thượng cung quan đi vào.
“Đa tạ ngài đã cho ta mượn nơi này.”
“Kh…không có gì.”
Dù đã có tuổi nhưng cô ta vẫn đỏ mặt e thẹn.
Nhâm Thị cười trở lại, một nụ cười mật hoa trên trời.
[ND: Tui mệt với ông tác giả này ghê, ổng toàn dùng những tính từ trên trời để diễn tả tên Nhâm Thị này ]
Hắn nên làm điều này với mọi nữ nhân.
Trong một thoáng chốc y mím môi, sau đó y rời khỏi phòng, nụ cười trở lại như mọi khi.
○●○
“Được rồi, thử mặc bộ y phục này xem.”
Thị nữ tiền bối Anh Hoa mang ra một bộ y phục mới cho Miêu Miêu, áo dài màu trắng, váy đỏ nhạt và ống tay áo màu vàng nhạt, dài hơn ống tay áo bình thường mà nàng mặc.
Tuy đó không phải lại vải lụa nhưng lại là loại vải bông thượng hạng.
“Cái gì đây?”
Màu sắc tuy có phần giản dị phù hợp với một thị nữ, nhưng thiết kế thì không thực dụng cho lắm. Hơn nữa, phần ngực áo lại mở rộng, khiến một người chưa bao giờ mặc bộ y phục này như Miêu Miêu cảm thấy có phần hơi miễn cưỡng.
“Em hỏi cái gì à. Đây là y phục để tham gia bữa Tiệc hoa viên đó
“Tiệc hoa viên?”
Miêu Miêu là người luôn nhận được sự tử tế từ các thị nữ tiền bối, bên cạnh việc thử độc và làm thuốc hằng ngày, nàng chỉ thường chạy loanh quanh để thu hoạch thảo dược, nói chuyện phiếm với Tiểu Lan và uống trà tại dược phòng. Vì vậy nàng biết rất ít chuyện của giới thượng lưu.
Anh Hoa cảm thấy thú vị khi nhìn Miêu Miêu đang nghiêng đầu không hiểu, nên cô giải thích cặn kẽ cho nàng.
Cung đình sẽ tổ chức một bữa tiệc cho giới thượng lưu tại ngự hoa viên hai lần một năm.
Hoàng Đế hiện giờ chưa có Hoàng Hậu, nên ngài ta sẽ mang theo các vị phi tử nhất phẩm tham dự bữa tiệc. Các cung nữ hầu hạ cho các phi tử đó cũng được tham gia.
Trong Hậu cung, Ngọc Diệp là Quý phi, Lê Hoa là Hiền phi. Bên cạnh đó, còn có hai người là Đức phi và Thục phi. Bốn người này gọi chung là “Tứ Phu Nhân”, đều là phi tử nhất phẩm.
[*Mấy chương trước mình gọi chung Ngọc Diệp và Lê Hoa là quý phi, đến chương này mới biết rõ tên gọi của cấp bậc nên từ giờ mình sẽ dịch theo những tên này. Nói thêm thì đây là cấp bậc phi tần từ thời nhà Đường.]
Chỉ có Đức phi và Thục phi tham dự vào Tiệc hoa viên mùa đông, vì Quý phi Ngọc Diệp và Hiền phi Lê Hoa đều đang mang thai lúc đó. Do vậy, đây là lần đầu tiên cả bốn người bọn họ đều cùng tham gia.
“Cả bốn người đều tham gia?”
“Ừ, chúng ta phải thật cẩn thận.”
Anh Hoa thở hừng hực. Đây là cơ hội tốt, không chỉ là cơ hội hiếm có được ra khỏi Hậu cung, mà còn là sự kiện quan trọng vì công chúa Linh Lệ sẽ lần đầu lộ diện và các phi tần bậc cao khác cũng sẽ xuất hiện.
Số lượng thị nữ bên cạnh Quý phi Ngọc Diệp rất ít nên Miêu Miêu không có cách nào từ chối vắng mặt được. Nàng biết ở một nơi công cộng như thế này, người thử độc có vai trò rất là quan trọng.
(Làm không tốt, huyết vũ sẽ rơi.)
Miêu Miêu đúng là có trực giác không hề tầm thường, vì cuối cùng nàng cũng gặp phải chuyện rắc rối trong bữa tiệc đó.
“Tốt hơn là chúng ta nên độn ngực một chút. Độn thêm một ít ở mông có ổn không ta?”
“Tỷ muốn làm sao thì làm.”
Anh Hoa giúp nàng siết chặt đai lưng, điều chỉnh lại độ cao của váy và độ rộng của tay áo, làm thêm một việc cuối cùng nữa.
“Em đi trang điểm đi. Thỉnh thoảng cũng nên cố gắng che bớt mấy vết tàn nhang của mình lại chứ.”
Không cần phải nói, nàng lại một lần nữa nở nụ cười cứng nhắc đối với Anh Hoa, trong khi đó cô ta lại thích thú cười toe toét.