Quý phi Ngọc Diệp cùng các thị nữ đang ngồi chờ trong một vọng lâu ở khu hoa viên, Vẫn còn một canh giờ trước khi bữa tiệc Hoa viên bắt đầu.
Những chú cá chép đầy màu sắc bơi đùa trong hồ nước, những chiếc lá mùa thu khô héo còn sót lại bay lả tả trong không khí.
“Nhờ em mà mọi người đã được cứu sống đấy,” Quý phi nói với Miêu Miêu.
Tuy ở đây có đủ ánh nắng mặt trời, nhưng gió thì lại khô và lạnh quá. Bình thường, họ sẽ run cầm cập trong cơn gió lạnh này, nhưng vì áo lót đã được may túi đựng đá ấm, cho nên mọi người sẽ không phải chịu nỗi khổ này nữa.
Tiểu công chúa Linh Lệ luôn khiến mọi người lo lắng, nhưng bây giờ lại đang ấm áp cuộn tròn trong giỏ vì dưới giỏ cũng được lót cho mấy viên đá ấm.
“Để tránh bị bỏng ở nhiệt độ thấp khi thay đá ấm cho công chúa, mọi người nên quấn đá ấm vào trong một tấm vải. Còn nữa, hãy nhớ rằng nếu ăn kẹo quá nhiều, mọi người sẽ bị đau nhức trong răng đấy.” Miêu Miêu nói.
Miêu Miêu giữ những viên đá ấm dùng để thay thế trong một cái giỏ xách tay. Quấn áo lẫn tã lót của công chúa cũng được để ở trong đây. Có một viên thái giám giữ nhiệm vụ vận chuyển và hâm nóng lại những hòn đá ấm trong chậu than.
“Ta hiểu, ta hiểu, em nhắc đi nhắc lại nãy giờ rồi đấy,” Quý phi cười tinh nghịch, trong khi các thị nữ khác thì cười khổ. “Hãy nhớ rằng em là thị nữ của ta,” Quý phi chỉ tay vào sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ nàng.
“Dạ, chắc chắn rồi.” Nàng quyết định khắc ghi lại lời nói này.
○●○
Cao Thuận đang liếc nhìn chủ nhân của mình, người đang hỏi han tâm tình của Đức phi.
Nhâm Thị sở hữu một nụ cười tiên nữ như mật hoa trên trời. Y còn quyến rũ hơn nhiều so với vị Đức phi tuy trẻ tuổi nhưng có nhan sắc diễm lệ kia.
Đức phi khoác trên người một bộ y phục xa hoa, tráng lệ. Mái tóc cũng được cài bằng một cây hoa trâm bằng bạc, nhưng nàng ta vẫn bị lu mờ trước bộ quan phục thường ngày được thêu thêm vài họa tiết của Nhâm Thị.
Từ trước đến nay, sự tồn tại của y luôn làm người khác bất mãn, nhưng nhìn lại ánh mắt say mê của vị Đức phi bị y làm lu mờ kia, thì có lẽ đây không phải là một vấn đề lớn.
Đúng là một con người đầy tội lỗi.
Sau khi thăm hỏi xong ba vị phi tần khác, hai người họ hướng tới chỗ của Quý phi Ngọc Diệp.
Họ tìm thấy Quý phi đang ở trong một vọng lâu gần hồ nước.
Đáng lẽ Nhâm Thị nên đối xử công bằng với Tứ Phu nhân, nhưng gần đây y lại hơi nghiêng về phía Quý phi. Dù sao thì nàng ta cũng là Sủng phi của Hoàng đế, cho nên cũng chả có vấn đề gì, tuy nhiên việc này lại có nguyên nhân sâu xa.
Y hành lễ với Quý phi, tán thưởng bộ y phục màu đỏ của nàng ta.
Nói thực, nàng ta quá đẹp. Vẻ thần bí cùng với sự sang trọng hấp dẫn tự nhiên của vị Hồ cơ [công chúa nước Hồ] này đã hòa vào bầu không khí xung quanh.
Trong cung tuy có nhiều hoa lệ, nhưng nhan sắc có thể so bì được với Nhâm Thị, cũng chỉ có duy nhất Quý phi Ngọc Diệp.
Tuy nói thế nhưng cũng không có nghĩa những nữ nhân trong cung khác không xinh sđẹp. Chỉ là họ luôn kém phần khi so sánh với mị lực của y.
Chỗ cao minh của Nhâm Thị chính là hắn ta biết cách biểu đạt để không làm họ buồn lòng.
Ai cũng thích được người khác khen ngợi cả. Vì vậy y đã làm việc đó rất khéo léo.
Nhâm Thị không nói dối.
Chỉ là y không muốn nói lên sự thật.
Y giả vờ bình tĩnh, nhưng khéo môi trái lại nhẹ nhàng nhếch lên. Là tùy tùng của y nhiều năm, Cao Thuận hiểu rõ biểu cảm này của y. Đó là vẻ mặt vui mừng của một đứa trẻ khi nhìn thấy một món đồ chơi. Rắc rối làm sao.
Giả bộ nhìn tiểu công chúa nhưng thực ra y lại đang hướng tới nàng thị nữ thấp bé kia.
Nhưng.
Thị nữ đó lại tỏ ra xa lạ, đứng yên một chỗ với sự vô cảm, khuôn mặt quá mức khinh bỉ nhìn xuống đâu đó.
○●○
“Một ngày tốt lành, Nhâm Thị đại nhân.” Miêu Miêu cẩn trọng để không phải thốt lên ‘Cái tên vô lại rảnh rỗi này lại tới nữa sao?’ Vì Cao Thuận đang nhìn nàng nên nàng càng muốn tỏ ra nhã nhặn hết sức có thể.
“Hôm nay lại trang điểm à?” Nhâm Thị hỏi.
“Dạ, không phải ạ.” Nàng chỉ trang điểm đôi môi và khóe mắt. Có một vài điểm lấm tấm nhàn nhạt trên mũi, nhưng nàng mặc kệ.
“Tàn nhang của cô đã biến mất,” Nhâm Thị nói.
“Dạ đúng vậy, nô tỳ đã xóa đi rồi ạ,” Miêu Miêu trả lời.
Nhưng thứ còn sót lại trên mặt nàng chính là một vết xăm mà nàng tự xăm bằng cách dùng kim đâm từ mấy năm trước. Nàng đâm không sâu, vì vậy thuốc nhuộm hình xăm sẽ biến mất trong vòng một năm.
Dù vết xăm có biến mất, nhưng hành động này của nàng lại bị người khác lên án rằng chính người cha đã trừng phạt nàng, cho nên cha nàng không tán thành hành động này của nàng.
“Cô trang điểm để xóa tàn nhang phải không?” y nhấn mạnh.
“Nô tỳ tẩy trang để xóa tàn nhang ạ.”
(Thôi chết, đáng lẽ mình phải nó “dạ, đúng rồi” mới phải chứ…)
Miêu Miêu nhận ra rằng mình đã trả lời sai.
“Cô nói chuyện mâu thuẫn quá. Lạ ghê.” Y nói.
“Dạ không, không mâu thuẫn đâu ạ.” Nàng đáp.
Trang điểm không nhất định phải là làm đẹp. Có trường hợp, một vài phụ nữ trung niên đã kết hôn tận dụng việc trang điểm để làm mình kém sắc đi.
Hằng ngày, nàng dùng một loại vật phẩm làm bằng hỗn hợp đất sét khô và thuốc nhuộm, bôi lên mũi của mình. Nàng khéo léo làm mờ vết xăm tàn nhang bằng cách biến chúng những đốm nhỏ. Nàng cố tình tạo ra tàn nhang. Không ai phát hiện ra điều đó.
Một nữ tử có khuôn mặt đặc trưng đầy đốm tàn nhang.
Nhưng nàng lại bị gọi là thiếu nữ xấu xí.
Ngược lại, nếu nàng không có đốm tàn nhang, thì khuôn mặt nàng lại quá đỗi bình thường – nói cách khác đó là một khuôn mặt trung bình, chất phác.
Với một chút trang điểm, nàng có thể thay đổi cả bầu không khí. Trở lại với khuôn mặt bình thường của nàng, Miêu Miêu giờ đây trông hoàn toàn khác hẳn.
Nhâm Thị ôm đầu khi nghe Miêu Miêu giải thích, có vẻ như y vẫn chưa hiểu lắm. “Tại sao cô phải trang điểm như vậy? Có ý nghĩa gì không?”
“Dạ có. Là vì nô tỳ không muốn bị đưa vào đằng sau những con hẻm.”
Phường trăng hoa có đầy kẻ thèm khát nữ nhân. Đại bộ phận những kè này đều không có tiền, bạo lực, trong bọn chúng còn có rất nhiều tên bị bệnh tình dục nữa.
Nàng muốn lấy hoàn cảnh trên để bào chữa cho mình.
Nhâm Thị sửng sốt, rụt rè hỏi nàng. “Cô đã bị hiếp dâm chưa?”
“Bọn chúng đã cố thử.”
Y đã có thể hiểu được những gì nàng nói nãy giờ. Nàng nhìn y với ánh mắt nửa mở “Thay vào đó nô tỳ đã bị bọn buôn người bắt cóc.”
Những thiếu nữ bị bắt cóc sẽ được đưa vào Hậu cung nếu họ có chút nhan sắc. Lúc ấy, khi đi hái thảo dược, nàng đã quên trang điểm. Những loại thảo dược này chính là loại mà nàng định dùng để nhuộm lại vết xăm tàn nhang đã phai màu của mình.
“Ta xin lỗi vì đã quản lý việc đó không chu đáo,” y nói.
“Không sao. Không có sự khác biệt mấy giữa việc bị bán đi bởi một tên bắt cóc hay bị bán đi để giảm số miệng ăn trong nhà. Chúng đều giống nhau,” nàng nói với y.
Bọn bắt cóc bán người là phạm tội, người nhà bán người là hợp pháp. Bọn bắt cóc sẽ không bị bắt nếu người mua không biết về sự khác biệt đó.
Ở trong hậu cung, nguyên nhân nàng dùng loại trang điểm này cũng giống với nguyên nhân nàng che giấu việc mình biết viết. Mặc dù hiện giờ nó không còn là vấn đề nữa, nhưng khuôn mặt đã-trang-điểm của nàng đột nhiên biến mất thế này, e rằng không đúng lúc cho lắm.
“Ta xin lỗi.”
(Sao đột nhiên y nhu mì thế kia.)
Trước khi ngẩng đầu lên, y nhanh chóng đặt thứ gì đó vào đầu nàng.
“Đau quá,” nàng nói.
“Đau à?” Y không còn nở nụ cười rượu mật nữa. Khuôn mặt y pha lẫn vẻ u buồn và xấu hổ.
Nàng cảm thấy có thứ kim loại lạnh lạnh nào đó ở trên đầu dù trước đó nàng không đeo thứ nào cả.
“Được rồi, hẹn cô ở hội trường bữa tiệc nhé.” Cứ như vậy, Nhâm Thị quay lưng, rời khỏi vọng lâu.
Thứ đính trên đầu nàng là một cây hoa trâm bằng bạc dành cho nam nhân.
“Oa, đẹp ghê,” Anh Hoa nói.
Miêu Miêu định trao nó cho Anh Hoa vì có vẻ cô ta thích nó lắm, nhưng hai thị nữ khác cũng có cùng cảm xúc như vậy, cho nên không còn cách nào khác, nàng đành phải giữ lại.
Hồng Nương cười khổ.
“A, sao em lại nhanh chóng phá bỏ lời thề thế kia.” Quý phi Ngọc Diệp cảm thấy buồn bực. Nàng ta lấy cây hoa trâm từ tay Miêu Miêu, ghim chặt nó vào mái tóc đã được buộc của nàng. “Có vẻ như em không còn là thị nữ của ta nữa rồi.”
Dù tốt hay xấu, đối với chuyện tình của giới thượng lưu trong Triều đình, Miêu Miêu không thể nào hiểu rõ được.
Nàng cũng không biết rằng, cây trâm này biểu thị một ý nghĩ rất đặc biệt.