Dược Sư Tự Sự

Chương 3: Nhâm Thị



Chương 3: Nhâm Thị

“Lại xảy ra chuyện nữa rồi.”

Khuôn mặt thanh tú của Nhâm Thị lộ rõ vẻ u ám. Y sở hữu những đường nét tinh tế khiến người ta lầm tưởng y là một nữ nhân, đôi mắt có màu hạt dẻ, mái tóc được quấn lụa ở đỉnh đầu, đuôi tóc óng mượt trải dài xuống tới lưng.

Thật xấu hổ khi những đóa hoa chốn hậu cung lại gây náo loạn ở một nơi như thế này. Dập tắt những cuộc náo loạn như vậy chính là một trong những công việc của y.

Trong lúc y đang bận rộn giải tán đám đông, thì bỗng dưng có một người ngang nhiên bước ra ngoài mà không thèm để ý đến những thứ xung quanh.

Đó là một nữ nô tỳ thấp bé, từ mũi đến má phủ đầy tan nhang. Dù dáng người của cô ta không có gì nổi bật, nhưng hình ảnh vừa bước đi vừa lẩm nhẩm một mình tựa hồ như không thèm chú ý đến y đã tạo cho y một ấn tượng sâu sắc.

Y không ngờ chuyện này lại đi xa đến vậy.

Chưa đầy một tháng sau đó, những cuộc bàn tán xôn xao về cái chết của thái tử diễn ra khắp nơi.

Lê Hoa quý phi không ngừng than khóc, cơ thể của nàng tiều tụy hơn trước rất nhiều. Nàng bây giờ đã mất đi vẻ đẹp tựa đóa hồng khi xưa của nàng. Có phải chăng nàng đang bị tàn phá bởi căn bệnh giống con trai nàng, hay là nàng đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo khác?

Nhìn bộ dạng này của nàng, niềm hy vọng có thêm đứa con khác chắc đã tan biến hoàn toàn.

Công chúa Linh Lệ, hoàng tỷ cùng cha khác mẹ của thái tử, vừa thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo và đã bắt đầu có những chuyển biến tốt hơn. Mẹ con Ngọc Diệp quý phi hiện giờ chính là niềm an ủi lớn nhất của hoàng đế sau cái chết của thái tử. Hoàng đế ghé thăm thường xuyên như thế này, thì việc nàng mang thai đứa trẻ thứ hai là điều hiển nhiên.

Cả công chúa và thái tử đều mắc chung một căn bệnh không rõ nguyên nhân. Một người đã bình phục, một người lại qua đời. Tuổi tác tuy có chút khác biệt, nhưng đối với trẻ sơ sinh, cách biệt ba tháng tuổi ảnh hưởng rất lớn đến tình trạng thể chất của đứa trẻ.

Còn Lê Hoa quý phi thì sao? Nếu công chúa đã bình phục thì ắt hẳn căn bệnh của Lê Hoa quý phi cũng đã được chữa khỏi. Còn nếu vẫn chưa khỏi, thì chỉ là do nàng ấy vẫn còn quá đau buồn sau cái chết của đứa con trai.

Nhâm Thị đang xử lý đống văn kiện và đóng dấu mộc lên chúng, tâm trí của y lại liên tục nghĩ về sự việc vừa xảy ra.

Nếu có gì đó khác biệt, thì đó sẽ là Ngọc Diệp quý phi.

“Ta nên đi ra ngoài một chút.”

Nhâm Thị rời khỏi phòng sau khi đóng dấu xong văn kiện cuối cùng.

Tiểu công chúa có hai cái má phúng phính như bánh bao cất nụ cười ngây thơ của trẻ sơ sinh. Bàn tay nhỏ bé của công chúa đang nắm chặt ngón trỏ của Nhâm Thị.

“Được rồi, được rồi, đi ngủ nào.”

Mỹ nữ với mái tóc đỏ âu nhẹ nhàng đưa tay ôm đứa con gái vào lòng, đặt bé vào chiếc giỏ để bé đi ngủ. Đứa bé đẩy tấm chăn nóng nực sang một bên, nhìn về phía người khách viếng thăm, vui vẻ bập bẹ vài tiếng không rõ lời.

“Ngài đến đây chắc hẳn là có chuyện muốn hỏi ta.”

Có vẻ như vị quý phi thông minh này đã nhìn thấu được suy nghĩ của Nhâm Thị.

“Công chúa điện hạ đã bình phục như thế nào?”

Một câu hỏi thẳng vào vấn đề khiến Ngọc Diệp quý phi bật cười khúc khích, lấy ra trong ngực mình một tấm vải.

Tấm vải này bị xé bằng tay chứ không phải dùng kéo để cắt. Những nét chữ được viết trên đó rất xấu xí nhưng ý tứ thì không hề lộn xộn một chút nào. Nó được viết bằng chất dịch của thực vật nên rất khó đọc.

‘Phấn thoa mặt có độc. Xin đừng để em bé tiếp xúc với nó.’

Dòng chữ này được cố ý viết một cách lộn xộn? Nhâm Thị nghiêng đầu tỏ ý không hiểu.

“Là do phấn thoa mặt phải không?”

“Chính xác.”

Ngọc Diệp quý phi giao công chúa cho nhũ mẫu rồi lấy ra thứ gì đó từ trong ngăn tủ.

Đó là một hộp sứ được quấn vải bên ngoài. Nàng mở nắp ra, một thứ bột trắng tung ra ngoài.

“Phấn thoa mặt?”

“Đúng vậy, đây là phấn thoa mặt.”

Nhâm Thị dùng tay chấm một ít bột trắng để xem bên trong này có thứ gì. Nghĩ kỹ lại, người có làn da tuyệt mỹ như Ngọc Diệp quý phi đây chắc sẽ không sử dụng loại phấn thoa mặt này. Còn Lê Hoa quý phi, vì để che giấu đi làn da xấu xí của mình, nên rất có thể đã sử dụng loại phấn này thường xuyên.

“Tiểu công chúa rất háu ăn, sữa của ta cũng không đủ cho bé. Cho nên ta đã để bé bú thêm sữa của nhũ mẫu khi sữa của mình không đủ dùng.”

Trước đây, Ngọc Diệp quý phi đã từng thuê một phụ nữ vừa mất đi đứa con sau khi sinh làm nhũ mẫu.

“Chính cô nhũ mẫu trước đã sử dụng loại phấn này. Cô ta rất thích dùng nó vì nó trắng hơn những loại phấn thoa mặt khác.”

“Nhũ mẫu đó có bị gì không?”

“Cô ta đã xin nghỉ vì sức khỏe của cô ta trở nên tồi tệ. Ta đã chu cấp cho cô ta một số tiền vừa đủ để cô ta đảm bảo cuộc sống sau này.”

Đó là những lời nói vàng ngọc thốt ra từ một quý phi tinh tế, lại quá đỗi tốt bụng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu loại phấn thoa mặt này có độc ở bên trong?

Nếu những bà mẹ dùng nó trong lúc đang mang thai thì thai nhi của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi nó. Thậm chí sau khi sinh, những đứa trẻ sơ sinh vẫn có thể tiếp xúc với nó qua đường miệng.

Nhâm Thị và Ngọc Diệp quý phi vẫn chưa rõ về vấn đề này. Họ chỉ biết rằng đây chính là chất độc đã giết chết thái tử.

“Thiếu hiểu biết cũng là một tội ác. Chúng ta nên lưu ý hơn đến những thứ mà em bé sẽ đưa vào trong miệng chúng.”

“Thần đồng ý.”

Hậu quả của việc này đã khiến hoàng đế mất đi bốn người con. Nếu tính luôn những thai nhi đã chết trong bụng mẹ, nói không chừng con số này còn tăng lên rất nhiều.

“Thần rất muốn đi thông báo chuyện này cho Lê Hoa quý phi, nhưng nghĩ lại thì những gì thần nói ra cũng sẽ phản tác dụng.”

Lê Hoa quý phi vẫn đang tiếp tục sử dụng loại phấn này để che đi làn da xấu xí của mình, mà không hề hay biết rằng đây là một loại chất độc.

Nhâm Thị quan sát tấm vải mộc. Y có một cảm giác hình như đã nhìn tấm vải này ở đâu rồi thì phải. Dòng chữ được cố ý viết một cách lộn xộn để giấu đi chữ viết tay thật. Tuy nhiên, nhìn kỹ lại thì dòng chữ này có vẻ hơi nữ tính.

“Ai đã làm việc này?”

“Vào cái ngày ta gọi đại phu đến thăm bệnh cho con gái ta. Sau những rắc rối mà ta đã gây ra cho ngài ngày hôm đó, ta quay trở về phòng thì thấy tấm vải này được buộc trên nhánh đỗ quyên bên cạnh cửa sổ.”

Vậy là trong cuộc náo loạn ngày hôm đó, đã có ai kia phát hiện ra chuyện này và muốn đưa ra một lời khuyên?

Là ai mới có khả năng làm việc này?

“Nếu là ngự y trong cung thì không cần phải cầu kỳ như vậy.”

“Đúng vậy. Hình như cho đến phút lâm chung của thái tử, ông ta vẫn chưa tìm ra được cách nào để chữa trị cho ngài ấy.

Thời điểm xảy ra cuộc náo loạn đó. Nghĩ kỹ lại, trong đám người xem ở bên ngoài, có một nô tỳ rất lãnh đạm. Hình như cô ta đang lẩm nhẩm cái gì đó?

Cô ta nói cái gì nhỉ?

‘Phải chi mình có cái gì đó để viết nhỉ?’

Bỗng nhiên, mọi thứ trong đầu y đều được kết nối lại. Y nở nụ cười ma mãnh. Một nụ cười rất đẹp, tựa như tiên nữ.

“Ngọc Diệp quý phi. Chủ nhân của dòng chữ này, chúng ta sẽ làm gì khi tìm ra họ?”

“Còn phải hỏi, họ chính là ân nhân của chúng ta. Ta nhất định phải cảm ơn họ.”

“Thần hiểu. Xin nương nương chờ một chút.”

“Ta sẽ ở đây chờ tin tốt của ngài.”

Nhâm Thị lần theo những ký ức về tấm vải nhuốm đầy cảm xúc này.

“Nếu đây là nguyện vọng của sủng phi, ta nhất định sẽ tìm ra họ.”

Nụ cười tiên nữ ấy giờ đây đã ẩn chứa thêm sự ngây thơ của một đứa trẻ đang chơi trò đi tìm kho báu.