“Đại nhân Jinshi không có ý định đi quá đà với trò đùa ấy đâu. Liệu tiểu thư có thể tha thứ cho ngài ấy được không?” – Gaoshun đang dẫn nàng đến Cung Kim Cương [note19517] , nơi ở của Quý phi Riishu. Bởi sự việc vừa mới xảy ra nên chủ nhân của anh ta đang bị thuyết giáo bởi Quý phi Gyokuyou tại Cung Ngọc Bích.
“Nô tỳ hiểu ạ. Vậy thì, nô tỳ sẽ cảm thấy ổn hơn nếu từ giờ Gaoshun đại nhân sẽ liếm nó hộ nô tỳ.” – Maomao nói.
“L-Liếm…”
“Nếu ngài hiểu rồi thì tốt ạ.” – Maomao bĩu môi và nhanh nhẹn bước đi.
Y thực sự là một tên biến thái mà. Rõ là chỉ có bản mặt là thứ đẹp đẽ của cái tên xấu xa này
Không còn nghi ngờ gì nữa, y đã lừa dối mọi người bằng cái vẻ đẹp mã ấy.
Thật là không biết xấu hổ.
Nếu như y không phải quan cấp cao, nàng đã đá vào háng của y rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì, cũng chẳng có nghĩa lý gì khi đá vào thứ mà nó không còn ở đấy, vậy nên nàng quyết định quên nó đi.
Và cuối cùng, họ đã đến tòa cung điện mới tinh ngự ở phía nam.
Quý phi Riishu mặc một chiếc váy màu hoa anh đào. Mái tóc mềm mại của ngài ấy được búi lên với một chiếc trâm cài hình bông hoa.
Maomao nghĩ rằng vẻ ngoài dễ thương này hợp với quý phi hơn là bộ y phục bất hợp lý mà cô ta mặc ở bữa tiệc hoa viên.
Sau khi Quý phi Gyokuyou vào phòng, Maomao đã hỏi xin phép ngài ấy được qua diện kiến Quý phi Riishu để làm sáng tỏ vài thứ mà nàng đang tò mò.
Quý phi Riishu trông thật sự thất vọng khi nhận ra Jinshi không tới cùng. [note19518] Chỉ có sự hiện diện của tên thái giám đó mới khiến quý phi vui được nhỉ. Thế này thì không giúp được gì rồi.
“Ngươi muốn tâu với ta điều gì?” – Cô ta đang nằm trườn một cách thoải mái trên ghế trường kỷ và che miệng lại bằng một chiếc quạt. Dù vậy cô ta vẫn không thể có được phong thái uy quyền như những quý phi khác. Vẫn còn vương vấn đâu đó nét trẻ con ở quý phi Riishu.
Cô ta chỉ có vẻ đẹp của một thiếu nữ chứ vẫn chưa thể hiện được nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Phía sau quý phi là hai cung nữ, đứng đó một cách thờ ơ.
Quý phi Riishu nhìn vào người cung nữ mặt đầy tàn nhang mà ngài ấy chưa từng gặp bao giờ với vẻ mặt không hài lòng. Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, dường như ngài ấy đã nhận ra Maomao chính là người cung nữ trong buổi tiệc hoa viên. Với đôi mắt mở to, trông ngài ấy đã bình tĩnh lại đôi chút.
“Quý phi ghét mật ong phải không?” – Maomao hỏi.
Sẽ phải phép hơn khi mở đầu bằng một vài câu xã giao, nhưng vì đó là một nỗi niềm của quý phi Riishu, vậy nên nàng đi thẳng luôn vào vấn đề. [note19519]
“Làm sao ngươi biết?”
“Biểu cảm của người đã tiết lộ điều đó.”
(Chỉ cần nhìn qua thôi là ai cũng thấy mà.)
Nhìn ánh mắt hoang mang của quý phi dần dần chuyển sang hờn dỗi. Quả thực ngài ấy rất dễ đọc vị.
“Có phải trong quá khứ có lần ngài bị đau bụng do ăn phải mật ong không?” – Maomao tiếp tục.
Hơn thế nữa, quý phi Riishu còn đang phồng má ra kìa, ngài ấy dễ đoán đúng như Maomao đã nghĩ.
“Cũng không phải bất thường nếu một người không thể tiếp tục ăn một món nào đó sau khi bị ngộ độc.”
Quý phi Riishu cảm thấy như bị nhìn thấu, ngài đang bày ra một gương mặt trộn lẫn giữa hoang mang và giận dỗi.
“Không phải ngươi thật xấc xược sao? Đột nhiên đến đây và nói những thứ nhảm nhí với quý phi Riishu” – Một cung nữ nói.
(Cô mà cũng nói được như vậy à.)
Cô ta là một trong các cung nữ còn không thèm đoái hoài đến người chủ nhân ghét-mật-ong của mình tại buổi tiệc trà ngày hôm đó.
(Bằng cách lên tiếng như vậy, cô ta đã diễn tròn cái vai “đồng minh” của mình.)
Đôi lúc, đám cung nữ giả vờ như là đồng minh của Quý phi Riishu để khiến người ngoài trông như những kẻ xấu. Vị Quý phi trẻ người non dạ sẽ bị thuyết phục rằng tất cả mọi người đều là kẻ thù - chỉ có chúng mới là đồng minh - và dần cô lập ngài ấy. Quý phi Riishu sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài dựa dẫm vào các cung nữ của mình. Thật là một vòng tròn luẩn quẩn.
Nếu như bản thân người đó còn không nhận ra mình đang bị bắt nạt, thì không có cách nào mà người ngoài có thể biết được. Có vẻ như chúng đã hơi quá đà tại buổi tiệc hoa viên.
“Tôi ở đây theo lệnh của đại nhân Jinshi. Liệu có ai có vấn đề gì không?” – Maomao hỏi. Khi nàng đang kẹt trong tình cảnh này, hãy cứ mượn danh của y và tạo nên vài rắc rối nào.
Nếu chỉ ở mức độ thế này thì chắc vẫn ổn.
Nhìn đám cung nữ đỏ bừng mặt, Maomao thật mong chờ chúng sẽ dùng lý do này để tiếp cận tên thái giám biến thái kia
“Còn một điều nữa nô tỳ muốn hỏi.” – nàng trở lại vẻ mặt vô cảm, hướng ánh nhìn về phía Quý phi Riishu. “Vị cung nữ trưởng của cung Thạch Lựu, có phải trước đây quý phi có quen biết với người đó?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của quý phi đã quá đủ cho một câu trả lời.
***
“Họ quả thực có thứ mà cô ấy đã nhờ mình tìm hộ.”
Vì Maomao đã nhờ vả, Gaoshun hiện đang ở trong tàng thư các của Triều đình.
Do Maomao là một cung nữ, về cơ bản thì cô ấy không thể nào rời khỏi nội cung.
Để xem nào. Liệu nô tỳ ấy đã nhận ra điều gì?
Sự điềm tĩnh và lượng kiến thức vượt trội đến không ngờ so với tuổi mười bảy của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Thật đáng tiếc nếu bỏ qua một cô gái có cách suy nghĩ tinh tế và khả năng ứng phó với các tình huống nhanh nhạy như thế. Nhưng tất nhiên lựa chọn do yếu tố “sở thích” cần phải được loại trừ. [note19520]
Cô ấy là một quân cờ cực kỳ dễ sử dụng.
Tiếp tục đối xử với cô ấy như vậy chắc sẽ ổn thôi.
Chính bản thân cô ấy cũng chấp nhận điều đó, mặc dù là hơi miễn cưỡng.
“Mình đã làm những điều khá tồi tệ.” – Anh ta tự vấn bản thân.
Liệu anh ta có nên dừng các trò đùa quá trớn của chủ nhân lại? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta thực sự đã ngăn cản chúng?
Nhớ lại ánh nhìn bực bội của Maomao, một nỗi sợ vô hình lướt qua anh ta. Cô ấy có khả năng sẽ “phục vụ” mình thứ gì đó sau tất cả chuyện này. [note19521]
***
(Mười sáu năm về trước. Vậy ra y đã được sinh cùng thời điểm với vị hoàng đệ của nhà vua hử.)
Trên tay Maomao là một tập của bộ sách được bó lại bằng dây.
Nó là một bộ sử ký ghi chép lại tất cả mọi sự việc xảy ra trong nội cung.
Gaoshun đã đem chúng đến cho nàng như nàng yêu cầu.
Có một đứa trẻ được sinh ra khi vị hoàng đế đương nhiệm mới chỉ là hoàng thái tử. Còn người mẹ từng được nuôi lớn bởi cùng một nhũ mẫu với hoàng thái tử, chính là Thuần khiết Quý phi sau này.
Đứa trẻ đó đã chết non và kể từ khi thái thượng hoàng băng hà cho đến khi nội cung mới được xây dựng thì vẫn không có đứa trẻ nào được sinh ra nữa cả.
(Quý phi ấy đã luôn cô độc từ thời hoàng thượng còn là hoàng thái tử sao)
Thật đáng ngạc nhiên. Nàng nghĩ một người phong độ như hoàng thượng hẳn sẽ phải có rất nhiều phi tần ngay từ khi còn là hoàng thái tử chứ. Thật khó mà nghĩ rằng ngài chỉ lập một quý phi trong suốt hơn mười năm.
Chắc chắn rằng không cần thiết phải tin vào những lời đồn đoán hay rỉ tai nhau vớ vẩn, khi có trong tay mọi thông tin được ghi chép lại chính xác như thế này.
Mười sáu năm về trước.
Đứa trẻ chết non.
Và sau đó...
“Ngự y - Ruomen - trục xuất.”
Nàng đã tìm thấy một cái tên quen thuộc.
Biểu cảm của nàng không phải ngạc nhiên mà là thấu hiểu. Dường như nàng vốn dĩ đã có linh cảm về chuyện này.
Tất cả các thảo dược mọc số lượng lớn trong nội cung là những loại mà Maomao thường sử dụng.
Chúng không mọc tự nhiên, hẳn phải có ai đó đã trồng chúng trước đây.
Một nam nhân có vẻ ngoài như một nữ nhân già phải lê lết một bên chân.
Người thầy dược thuật của Maomao, từng là một thái giám và bị buộc phế đi một bên đầu gối.
“Cha, người đã làm gì vậy?”
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK