“Ngươi biết khá nhiều về trang điểm phải không?”
(Lại chuyện gì nữa đây?)
Maomao nghiêng đầu.
Jinshi đã nói vậy. Y đã trở lại tư phòng của mình sau khi hoàn thành công việc. Suiren đang giúp y thay y phục.
Chắc chắn là nàng đã được học cách trang điểm - dù thích hay không - hồi ở phố đèn đỏ. Bên cạnh việc bào chế thuốc, nàng cũng từng làm mỹ phẩm trước đây. Có thể nói rằng nàng cũng biết khá nhiều.
“Là một món quà cho ai đó ạ?” – Nàng hỏi.
“Không hẳn. Nó là dành cho ta.”
“…”
Maomao nhìn y như thể nàng đang nhìn vào một vực thẳm không đáy. [note20039] Một khoảng không trống rỗng.
Khi nhìn thấy biểu cảm của nàng,
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” – Jinshi hỏi. Dù cho y nói vậy, chỉ có một điều nàng có thể tưởng tượng ra.
(Hắn ta không cần thứ đó.)
Maomao tưởng tượng khuôn mặt Jinshi với lớp trang điểm. Vẻ bề ngoài của y hiện tại vốn dĩ đã xinh đẹp tựa tiên nhân rồi. Y chỉ cần kẻ thêm một viền đỏ ở khóe mắt, tô thêm son môi và gắn thêm một huadian [note20040] [note20041] ở trên trán; chỉ cần như vậy là đủ để gây náo loạn cả một đất nước. Có rất nhiều trận chiến ngu ngốc trong lịch sử; một vài trong số chúng bắt nguồn từ những mỹ nhân.
“…Ngài thực sự muốn hủy hoại cả một đất nước à?”
“Thế quái nào lại thành như vậy!”
Jinshi, sau khi cho tay vào phần y phục bên ngoài, đã ngồi xuống ghế. Maomao múc ra ít cháo từ chiếc nồi. Món cháo bào ngư được nêm nếm gia vị, nó cực kỳ ngon dù cho nàng chỉ được phép ăn một miếng để thử độc. Bởi bà Suiren sẽ cho nàng phần cháo còn thừa sau khi Jinshi ăn xong, nàng muốn y tăng tốc lên và kết thúc bữa ăn trước khi nồi cháo bị nguội đi.
“Cái thứ ngươi có. Ngươi làm cái phần phủ mặt ấy như thế nào?” – jinshi nói, chỉ vào phần quanh mũi của nàng.
(Là về cái đó hử.)
Maomao đã đoán ra vấn đề. Vẻ đẹp của y đã quá thừa mứa, chắc chắn không cần phải lấp lánh thêm nữa đâu. “Đây là phần bột đất sét được trộn với dầu. Nô tỳ trộn thêm than củi và bột màu khi nô tỳ muốn làm một màu cực kỳ tối.”
“Hô. Vậy ngươi có thể làm thêm một ít ngay bây giờ không?”
Lúc đó, Maomao lấy ra cái hộp hình vỏ ngao từ túi áo của nàng. Nó chứa phần đất sét được nhào kỹ.
“Nô tỳ chỉ mang theo ngần này, nhưng nếu như ngài cho nô tỳ thêm một tối thì nô tỳ có thể làm thêm nhiều nữa.”
Jinshi cầm lấy cái hộp hình vỏ ngao. Y chạm vào phần đất và bôi vào mu bàn tay. Maomao cảm thấy cái màu mà nàng trộn cho bản thân mình có hơi quá tối so với làn da trắng sứ một cách khó hiểu so với một nam nhân của y.
“Có phải Jinshi đại nhân là người sẽ dùng thứ đó?” – Nàng hỏi.
Jinshi cười dịu dàng với lời nói của nàng. Y không phản đối cũng không đồng tình với nó, nhưng không hẳn là sai khi nàng coi rằng đó là một sự xác nhận.
“Sẽ vô cùng tiện lợi nếu như có một loại thuốc mà có thể thay đổi khuôn mặt của một người nhỉ.” – Jinshi nói đùa.
“Không phải là nó không tồn tại, nhưng ngài sẽ phải sống với khuôn mặt đó trong suốt phần đời còn lại.” – Maomao trả lời.
Dù chỉ cần thoa sơn mài lên khuôn mặt ngài thì cũng đã đủ rồi, nàng nói.
“Quả đúng vậy.”
Jinshi nói với nụ cười cay đắng. Đúng như dự đoán, nó sẽ là một vấn đề lớn, và nếu Maomao làm thứ gì đại loại như vậy, nàng chắc chắn sẽ bị xé xác bởi tất cả mọi người và cho làm thức ăn gia súc.
“Cũng không phải là không có kỹ thuật để làm vậy.”
“Nếu thế thì, ta sẽ để mọi thứ lại cho ngươi.”
Jinshi cười như thể y đã dự đoán được điều đó, và ăn nốt phần cháo của mình. Con gà được nướng hoàn hảo trông cực kỳ ngon, nhưng chắc chắn sẽ không có phần nào thừa dành cho nàng. Y đưa chiếc đĩa cho Suiren sau khi cắn miếng cuối cùng. “Hãy biến ta thành một con người hoàn toàn khác đi.”
(Mình tự hỏi hắn ta đang mưu tính chuyện gì.)
Maomao chưa liều lĩnh đến mức đi hỏi chuyện đó. Dù nàng có biết, thì nó cũng không phải thứ có lợi cho nàng. Nàng chỉ việc ngoan ngoãn chuẩn bị như những gì được yêu cầu thôi.
Maomao nói với y. “Nô tỳ hiểu.”
Nàng nhìn Jinshi đang tiếp tục dùng bữa tối, mong sao y mau chóng hoàn thành bữa ăn. Phần cháo bào ngư đó trông thực sự rất ngon.
***
Ngày tiếp theo, Maoma chuẩn bị phần phấn mặt tối hơn so với nàng làm mọi khi, và thêm vài thứ khác mà nàng sẽ cần vào trong chiếc túi vải.
Nàng đến sớm hơn thường lệ, nhưng đèn trong tư phòng của Jinshi đã được thắp sáng. Chủ nhân căn phòng đang ngồi trên ghế trường kỷ, đã tắm rửa xong xuôi và Suiren đang lau khô tóc cho y. Sự xa hoa mà chỉ có giới quý tộc mới được hưởng thụ.
Dù cho y phục đang mặc có phần đơn giản hơn và nhã nhặn hơn bình thường, nhưng cách cư xử thì vẫn là của một quý tộc.
“…Chào buổi sáng.” – Maomao chào Jinshi với đôi mắt nheo lại.
“A. Có chuyện gì à? Mới sáng ra đã gắt gỏng thế.” – Jinshi nói.
“Không, nô tỳ chỉ nghĩ là Jinshi đại nhân vẫn xinh đẹp như mọi khi thôi.”
“Một kiểu mỉa mai mới đấy à?” [note20042]
Thành thực mà nói thì nghe cũng như chế nhạo ở một mức độ nào đó.
Nàng nghĩ mái tóc chưa được búi lại của y thực sự sáng bóng, và nếu nàng dệt tóc của y lại thành một tấm vải, thì nó chắc chắn sẽ là hàng tơ lụa cao cấp nhất. [note20043]
“Có phải ngươi không muốn làm chuyện này ngay từ đầu?” – Y hỏi.
“Cũng không hẳn là như vậy. Liệu Jinshi đại nhân có thực sự muốn trở thành một con người khác không?”
“Ta đã nói với ngươi tối hôm qua rồi.”
“Nếu vậy thì, xin thứ lỗi.”
Maomao nhanh nhẹn tiến lại gần Jinshi. Nàng nắm chặt lấy tay áo của y, áp tay vào mặt của y. Suiren đang chải tóc cho y, nói “Ôi trời,” và nhanh chóng rời khỏi phòng. [note20044]
Gaoshun, người đôi lúc xuất hiện mà nàng không nhận ra được, cũng bị bà Suiren đẩy lưng ra khỏi phòng
“Ng-Ngươi tự dưng làm gì vậy?” – Jinshi nói, tông giọng có hơi cao lên.
(Hắn ta hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.)
Đó là tính cách của Maomao, luôn làm nhiều hơn những gì được yêu cầu. Nàng không thể thỏa mãn trừ khi nàng hoàn thành công việc còn hơn cả tốt. Vì lý do đó, nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ dành cho ngày hôm nay, để biến Jinshi thành một con người hoàn toàn khác.
“Thường dân không có đốt loại hương cao cấp này.” – Nàng nói.
Y phục hiện tại của Jinshi là loại thường thấy với người dân trong thị trấn, và hay gặp nhất là của các vị hạ quan trong triều đình. Nó không nên có mùi của loại gỗ thơm cấp cao được vận chuyển vượt đại dương tới đây. Mũi của Maomao, đã quen với việc phân biệt dược liệu với độc dược, nhạy cảm hơn so
với người thường. Lý do mà nàng đang trong tâm trạng tệ khi vào phòng là bởi vì mùi hương này. Có lẽ hơi đụng chạm tới bà Suiren, nhưng thành thật thì, nó vẫn gây khó chịu.
“Ngài có biết cách để phân biệt những vị khách quý của lầu xanh không?” – Nàng hỏi.
“…Ta không biết. Có lẽ là dáng hình của họ hoặc y phục mà họ đang mặc?”
“Cái đó cũng đúng, nhưng vẫn có một thứ nữa. Mùi hương của họ.”
Cái mùi mồ hôi của những khách hàng nặng cân rất tệ nhưng họ có tiền. Những người bao phủ bởi mùi của nhiều loại nước hoa khủng khiếp thường gặp khi đi dạo phố, khả năng cao là họ có bệnh hoa liễu. Những người có mùi như những con gia súc dẫu còn trẻ tuổi là do bẩn thỉu không chịu tắm, và cứ tiếp tục như vậy. Phần lớn các khách đến với Rokushoukan đều bị đuổi ra, nhưng thỉnh thoảng có vài người vừa mắt của lão bà bà thì vẫn được cho vào. Đại khái là, những ai thoả mãn được yêu cầu của lão bà bà hiển nhiên sẽ trở thành những vị khách quý. [note20045]
“Lúc này, ngài nên đổi sang y phục khác đi, và còn một điều nữa.”
Maomao vào phòng tắm và đổ đầy một xô nước ấm. Nàng mang nó vào phòng của Jinshi. Trên đường đi, Suiren và Gaoshun nhìn Maomao một cách khó chịu. Maomao nắm lấy cơ hội và nhờ Gaoshun làm một việc. Đi kiếm thứ gì đó khác với phần y phục đã được chuẩn bị trước cho Jinshi.
Maomao lấy ra một cái túi da nhỏ từ túi vải nàng mang theo. Nàng nhúng ngón tay vào và lấy ra một phần dầu sánh. Nàng hòa thứ đó vào trong cái xô.
“Đầu tiên chúng ta cần biến mái tóc như tơ lụa đó thành vải lanh.”
Sau khi nhúng tay vào phần nước ở trong xô, nàng lùa những ngón tay vào trong tóc của Jinshi.Vẻ lộng lẫy của mái tóc bóng mượt biến mất mỗi lần ngón tay của nàng lùa qua. Nàng định chải nhẹ nhàng, nhưng có thể bởi vì sự khác biệt trong trong kinh nghiệm chải tóc bằng tay của nàng, mà Jinshi trông không thoải mái so với lúc bà Suiren làm cho y.
(Mình phải tránh bứt tóc của hắn ta.)
Maomao tự nhiên cảm thấy lo lắng. Điều đó lướt qua tâm trí nàng chỉ trong chốc lát, nhưng nếu Maomao làm tụt hứng con người này, thì đầu nàng sẽ lìa khỏi cổ.
Mái tóc đã chuyển từ lụa sáng bóng sang thành vải lanh thô được nàng búi lên. Nàng dùng mảnh vải vụn thay vì dây để búi tóc của y. Mọi thứ đều có thể tận dụng được nếu như chỉ là để búi tóc.
Khi nàng đặt cái xô sang một bên và rửa tay, Gaoshun đã chuẩn bị những gì nàng nhờ vả. Đúng như những gì mong đợi từ một người tùy tùng có năng lực.
“Tiểu thư có thấy thứ này ổn không?” – Gaoshun nhìn nàng với biểu hiện khó chịu.
Suiren đang đứng bên cạnh anh ta, thô lỗ trưng cái nhìn ghê tởm với những gì Gaoshun đã chuẩn bị. Chà, nó đúng là thứ gì đó thật khó tin đối với một cung nữ như bà ấy. Những gì Gaoshun mang về là y phục rộng thùng thình đã được mặc qua của thường dân. Nó đã được giặt một lần, nhưng vài chỗ vải vẫn bị mòn và còn vương mùi cơ thể của chủ nhân của chúng.
“Sẽ tốt hơn nếu nó bốc mùi hơn nữa.”
Maomao nói khi nàng ngửi bộ y phục, và Suiren áp tay vào má với vẻ mặt không thể tin được. Gaoshun, trông như muốn nói gì đó, nhưng có vẻ anh ta đang giữ chặt tay mình lại, và anh ta sẽ không nói gì cả. Cứ như vậy, trán của Gaoshun nhăn lại thành những nếp sâu.
Nàng cảm thấy tiếc cho Suiren, nhưng Maomao vẫn còn ý định xoắn não người phụ nữ này thêm nữa.
“Jinshi đại nhân, làm ơn hãy cởi y phục của ngài ra.”
“…Ah, aaah.” – Jinshi trả lời, hơi do dự. [note20046]
Maomao hoàn toàn không quan tâm, nàng nhìn xung quanh căn phòng để kiếm thứ có thể dùng được. Nàng chuẩn bị vài cái khăn tắm, và lần này lấy ra vải bông đã được tẩy trắng từ chiếc túi vải.
“Xin thứ lỗi, liệu hai người có thể giúp nô tỳ không?”
Nàng kéo hai người đang lưỡng lự đứng nhìn, và bắt Gaoshun cầm lấy cái khăn tắm và dùng nó để bao bọc lại cơ thể trần trụi của Jinshi. Dù cho cái tên trông như tiên nữ này đã mất cái thứ quan trọng của y, cơ thể y vẫn cơ bắp và cân đối. Nàng đoán rằng sẽ rất lạnh khi chỉ mặc mỗi đồ lót, y đang chỉ mặc một chiếc hakama. [note20047] Dù nàng nghĩ căn phòng đã ấm rồi, nàng vẫn cho thêm than củi vào lò như một lời xin lỗi.
Gaoshun cuốn cái khăn tắm quanh y, Suiren thì giữ lấy nó, và Maomao cuộn lại vải bông được tẩy trắng và chỉnh sửa chúng. Sau khi nàng cuộn xong phần vải bông, thì hình dáng của một cái bụng phệ hiện ra.
Mặc y phục rộng ở thân trên là cực kỳ hoàn hảo. Phần cơ thể bất cân đối đã được hoàn thành. Mùi hương còn lại trên cơ thể y nên bị xóa đi khi y mặc bộ y phục. Chỉ có khuôn mặt Jinshi là vẫn như cũ; một hình ảnh kỳ lạ.
“Vậy thì, chúng ta chuẩn sang phần tiếp theo được chứ?”
Maomao lấy ra phấn phủ mặt mà nàng mới nhào ngày hôm qua. Nàng cẩn thận bôi thứ bột có màu đậm hơn da của Jinshi với ngón tay của mình.
(Vẫn là cái vẻ đẹp không cần thiết dù cho mình đã nhìn gần như thế này.)
Nàng ngắm nhìn và ngưỡng mộ làn da mịn màng của y, hoàn toàn không có lỗ chân lông. Nàng làm lấm lem khuôn mặt của y ở vài chỗ ngẫu nhiên, sau đó nàng điểm thêm bằng phần màu đậm hơi một chút. Nàng tạo khối khuôn mặt của y và làm giả bọng mắt. Nhân cơ hội này, nàng thử cho thêm một nốt ruồi ở giữa hai mắt của y. Nàng tô đậm cặp lông mày yểu điệu, vẽ sao cho kích thước của bên trái và bên phải không đều nhau.
Vẫn còn một cách để làm giả sự thô kệch cho khuôn mặt của y, nhưng khi nàng nhìn kỹ lại, nó sẽ làm lộ phần trang điểm nên nàng đã bỏ qua cái đó. Có thể khiến người khác nảy sinh nghi ngờ khi một “nữ nhân” lại dùng kiểu trang điểm của nam nhân.
Thay vào đó, nàng bảo y ngậm phần vải bông ở trong hai bên má, để tạo nên đặc điểm nhận dạng khác đi. Gaoshun và Suiren nhìn nàng một cách nghi hoặc, Đến mức như vậy luôn?, nhưng nàng vẫn chưa xong việc đâu. Nàng bôi phần phấn phủ mặt còn lại lên những phần khác của cơ thể y, tạo thành những điểm màu vàng. Nàng cũng cho phấn vào dưới kẽ móng tay, tạo nên một đôi bàn tay bấn thỉu.
(Tay quá trắng trẻo cũng không được.)
Giống như phần thân trên của y, đôi tay của Jinshi cũng là đôi tay của nam nhân điển hình. Nàng nghĩ y thường chỉ cầm bút và đũa, nhưng lòng bàn tay cũng rất chắc. Dù cho chưa bao giờ nhìn thấy nhưng nàng đoán y có tập kiếm và gậy, việc đó thường không cần thiết với một thái giám. Tuy nhiên, Maomao không liều lĩnh đến mức đi điều tra về chuyện đó, vậy nên nàng thờ ơ điểm thêm những thứ bẩn thỉu của thường dân lên mu bàn tay của y.
“Đã xong chưa?” – Jinshi hỏi, nhìn Maomao đang lau trán trong khi thu dọn đồ trang điểm.
Không còn người thái giám xinh đẹp nào ở đây nữa, chỉ có một nam nhân bình thường với gương mặt ốm yếu. Y có ngoại hình gọn gàng, nhưng có một cái bụng trương phình lên và có những đốm vàng trên mặt và đôi tay, một kiểu sống có hại cho sức khỏe – y mong đợi được nhìn theo cách đó.
“…Chà, liệu ngài có phải một vị chủ nhân trẻ tuổi không?” – Nàng đáp lại.
“Dừng cái cách gọi vị chủ nhân trẻ tuổi đi.” – Y nói.
Suiren không thể giấu sự ngạc nhiên dù bà đã chứng kiến việc này từ đầu tới cuối. Như thế này, thì không ai trong cung điện có thể nhận ra đó là Jinshi nếu chỉ có liếc qua. “Nếu như chỉ liếc qua”.
Maomao lấy ra một ống tre còn lại ở trong túi vải. Nàng mở cái nút ra, đổ vào một cái cốc và đưa nó cho Jinshi. Jinshi nhăn mặt khi y nhìn thấy thứ bên trong. Có thể bởi cái mùi kỳ lạ của nó. Thứ đó được pha trộn từ nhiều loại chất gây kích ứng – thành thực mà nói, nó không phải là thứ mà có thể coi là ngon được.
“Đây là cái gì vậy?” – Y hỏi.
“Bước cuối cùng. Xin ngài hãy liếm chúng chậm như khi làm ướt môi rồi nuốt chúng. Nó sẽ khiến môi và cổ họng của ngài sưng lên và làm thay đổi giọng nói. Như thế sẽ tốt hơn là nhồi miệng.
Có thể có người sẽ để ý nếu như giọng nói ngọt ngào như mật của y không thay đổi dù cho ngoại hình và mùi hương đã khác đi. Phải chuẩn bị kỹ lưỡng nếu như có thể.
“Nó rất cay và chát, nhưng vì không có độc, nên ngài cứ thoải mái đi. Và, tư thế của Jinshi đại nhân cũng quá đẹp nữa, hãy đi gù lưng như bị bệnh vẹo khớp vậy.” – Nàng nói thêm.
“…”
Bỏ qua ba người đang đứng hình phía sau, Maomao nhanh chóng gói ghém lại đồ đạc.
Nàng có thời gian rảnh sau khi làm xong chuyện này và sẽ được nghỉ ngơi cho đến ngày mai. Đã được một thời gian kể từ khi nàng rời khu phố đèn đỏ; nàng đang nghĩ đến việc pha chế mà bản thân nàng yêu thích vô cùng.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK
Cuối năm chuyện nọ xọ chuyện kia :v ai cũng nhiều việc, Tết năm nay còn đến sớm nữa chứ, mất toi 2 tuần nghỉ sau thi cuối kỳ :v
P/s: chương này không có nhắc đến cái vụ chấm son môi trong khi vẫn có minh họa nhỉ? Hơi lạ