Dược Thần

Chương 1088: Lửa giận! Một kích!



Ở bên trong vòm trời, linh lực vô biên như là sóng lớn cuồn cuộn, giờ khắc này Yết La phóng thích toàn bộ lực lượng cửu giai trung cấp Thánh Linh sư của bản thân ra ngoài, hướng về Lam Nguyệt Cổ Sâm phát động ra công kích như cuồng phong.

Hai đạo tàn ảnh mơ hồ không ngừng va chạm phía chân trời, mỗi một lần va chạm đều đánh xuyên qua hư không. Những nơi công kích đi qua, cây cối trên mặt đất, tầng nham thạch, tất cả đều hóa thành phấn vụn, đại địa chấn động dữ dội.

Phốc phốc!!!

Chiến đấu vừa tiến hành, Lam Nguyệt Cổ Sâm vì tấn cấp cửu giai Thánh Linh sư, thương thế trên người cơ hồ khép lại tiếp tục bị thương, từng đạo máu tươi từ trong miệng của hắn phun tung tóe. Máu tươi đỏ thẫm trường bào màu xanh của nàng.

Trên mặt đất, nhìn Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Yết La chiến đấu, mọi người đang trọng thương đều nắm chặt hai tay, khẩn trương quan sát chiến cục.

- Kiệt Sâm, các ngươi chạy mau, ta chống không được bao nhiêu thời gian nữa đâu.

Bị công kích mãnh liệt của Yết La tràn tới, trên người Lam Nguyệt Cổ Sâm lập tức xuất hiện đại lượng vết thương, nàng lập tức dùng linh thức mang theo sự lo lắng truyền âm với đám người Kiệt Sâm.

- Chúng ta đi trước bằng không thì ở nơi này cũng chỉ vướng chân, nếu không phải vì vậy thì dùng thực lực bây giờ của Lam Nguyệt Cổ Sâm hoàn toàn có thể chạy thoát.

Nghe được Lam Nguyệt Cổ Sâm truyền âm, Tạp Tắc Nỗ Tư nhịn không được lên tiếng.

Mọi người cắn răng một cái, đều kéo lê thân thể trọng thương muốn bay về tuyệt địa số 9.

Nhưng mà Kiệt Sâm thì im im lặng lặng đứng một hồi lâu, không hề cử động.

- Kiệt Sâm, ngươi đang làm gì đó, chúng ta đi mau ah.

Nhìn thấy cử động của Kiệt Sâm, Tạp Tắc Nỗ Tư nhịn không được hô lớn nhưng mà hắn còn chưa nói hết lời thì...

- Ha ha, muốn đi? Ngươi nghĩ rằng hai người chúng ta không tồn tại sao? Quả thực buồn cười, ta thấy các ngươi nên ngoan ngoãn chịu chết đi thì hơn.

Một tiếng nổ mạnh như sấm rền vang lên trong thiên địa, đồng thời hai đạo thân ảnh ẩn chứa khí tức khủng bố từ phía trên rơi xuống xông về phía mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư. Hai thân ảnh đó đúng là Tội Ác Chi Thành Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Thần Phong đế quốc Hưu Tư Đốn trưởng lão.

Hai người đồng thời phát động ra công kích mãnh liệt nhất về phía đám người Kiệt Sâm.

Ah!!!

Tạp Tắc Nỗ Tư phát ra tiếng gào thét, khóe mắt hắn như muốn nứt ra chảy huyết lệ xuống, hắn quơ vũ khí trong tay xông về phía hai người Gia Phỉ Nhĩ Đức.

Tiếng oanh minh cực lớn tại phía chân trời vang vọng, thân ảnh bốn người Tạp Tắc Nỗ Tư, Ai Đức Mễ Tư, Tạp Tư Ốc Nhĩ, Mạc Ny Tạp rất nhanh lùi lại trong không trung, những nơi họ đi qua lưu lại từng dòng máu tươi.

- Ha ha, các ngươi lúc trước không phải rất hung hăng càn quấy sao? Hiện tại như thế nào thành bộ dạng như chó chết thế này hả?

Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Hưu Tư Đốn đứng thẳng trong hư không, trong miệng phát ra tiếng cười độc ác, rồi sau đó một lần nữa phóng về phía mọi người.

- Đáng giận!

Nhìn thấy thân ảnh Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Hưu Tư Đốn lao tới như bão táp, trong lòng tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

Nếu như trước chiến đấu, mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư chưa chắc sẽ vì hai gã cửu giai cấp thấp Thánh Linh sư Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Hưu Tư Đốn mà e ngại. Nhưng mà công kích cường đại của Yết La phó tháp chủ đã làm cho bản thân mọi người bị trọng thương, thực lực không thể phát huy nổi mười phần, rốt cục chỉ có thể ngạnh sanh bị hai người Gia Phỉ Nhĩ Đức cùng Hưu Tư Đốn chà đạp, hành hạ đến chết.

Ầm!!!

Linh lực đáng sợ sôi trào táp về phía trước mặt, mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão phát ra công kích cường đại cắn nuốt tất cả.

Oanh!!!

Ngay tại thời điểm công kích của Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão sắp đánh trúng mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư thì một cái dây leo cực lớn từ hư không xuyên qua thiên địa lập tức chắn trước người của bọn hắn, công kích của Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão trùng trùng điệp điệp đụng vào dây leo này.

Lam Nguyệt Cổ Sâm chiến đấu cùng Yết La phó tháp chủ thấy ở bên kia xuất hiện nguy cơ lập tức viện thủ.

Trong tiếng nổ vang cực lớn, công kích của Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão như là gà đất chó kiểng trong khoảnh khắc sụp đổ, tan rã. Dây leo màu xanh cực lớn với thế đi không giảm, oanh phá công kích của hai người xong liền đánh vào trên thân thể của bọn hắn.

- Cái gì???

Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão cùng phát ra tiếng kinh hô, hai người bị dây leo màu xanh cực lớn oanh bay ra ngoài, thân thể trong hư không không ngừng quay cuồng, máu tươi trong miệng phun ra như suối.

- Hừ, cùng ta chiến đấu còn dám phân thần, quả thực là muốn chết.

Cách đó không xa, Yết La phó tháp chủ cười lạnh một tiếng, chớp lấy thời cơ Lam Nguyệt Cổ Sâm cứu viện mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư, một chưởng của hắn vỗ vào người Lam Nguyệt Cổ Sâm.

Bùng!!!

Linh lực sôi trào khiến Lam Nguyệt Cổ Sâm kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể nàng bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

- Ha ha, chết đi!

Yết La cười độc ác, trực tiếp xuất một chưởng nhằm vào đầu của Lam Nguyệt Cổ Sâm, muốn đánh nát nó.

Linh lực khủng bố như là núi lửa phun trào, trong nháy mắt bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp, một chưởng này nếu là đập trúng thì cho dù Lam Nguyệt Cổ Sâm mới tấn cấp cửu giai cấp thấp Thánh Linh sư, chỉ sợ cũng bị phó tháp chủ đánh thành tro bụi, vẫn lạc tại chỗ.

- Lam Nguyệt Cổ Sâm, coi chừng!

Thấy Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cùng Hưu Tư Đốn trưởng lão bị đánh bay, mấy người Tạp Tắc Nỗ Tư còn chưa kịp mừng rỡ vì tìm được đường sống trong chỗ chết, thấy được một màn như vậy, trong lòng đều phát ra một tiếng tuyệt vọng.

Nhưng mà mấy người thì không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay lớn của Yết La phó tháp chủ đánh xuống đỉnh đầu của Lam Nguyệt Cổ Sâm.

Ngay khi công kích của Yết La phó tháp chủ sắp đánh trúng Lam Nguyệt Cổ Sâm thì...

- Yết La, tiếp của ta một chiêu đi!!!

Một tiếng gào thét cực lớn vang lên bên tai mọi người, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả.

Chỉ thấy Kiệt Sâm lúc trước thủy chung vẫn không nhúc nhích, hiện giờ lơ lửng trên không trung. Mái tóc dài đen của hắn như cuồng phong bạo vũ, trên người tản ra một cỗ uy thế ngập trời.

Đây là một lực lượng khủng bố khó có thể hình dung, uy áp đáng sợ như thế này làm cho người ta như nhập vào hầm băng, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên.

Ánh mắt của mọi người đã rơi vào trên tay phải của Kiệt Sâm, nơi đó ẩn chứa từng luồng sương mù hắc mang, trong hư không trực tiếp vỡ tan tạo nên một cái lỗ thủng cực đại, lộ ra không gian loạn lưu đen kịt. Mọi người cảm thấy đáng sợ chính là biên giới của lỗ thủng không gian không ngừng run run thủy chung không cách nào lấp đầy.