Dược Thần

Chương 1826: 1826




Giờ phút này cách chỗ Xích Ký không xa trong một mảnh hư không phía sau, một đạo tàn ảnh hiện ra trong thiên không, cuối cùng ngưng tụ thành thân hình vô cùng chật vật, vẻ mặt Đề Mục vô cùng dữ tợn lẫn đáng sợ, đôi tròng mắt đỏ bừng điên cuồng phóng tới chỗ Kiệt Sâm.

Khi nãy bị Xích Ký tiêu diệt vậy mà không phải là bản tôn của chính hắn.

- Tiểu tử, cho dù ta phải chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng con của ta!
Đề Mục điên cuồng gầm to, giống như đang muốn cắn xé liều lĩnh phóng tới chỗ Kiệt Sâm.

- Không tốt!
- Nguy hiểm!
Xa xa nhóm người Thác Mã Tư nhìn thấy một màn này sắc mặt đều đại biến, hướng chỗ Kiệt Sâm điên cuồng kêu to.

- Ha ha, chết đi!
Đề Mục làm sao buông tha cơ hội mà chính mình phải bỏ mất đại bộ phận thực lực mới bắt lấy được, liều mạng bay về hướng Kiệt Sâm, tuy thực lực của hắn đã tổn thất không ít nhưng theo hắn xem ra muốn đánh chết Kiệt Sâm chỉ mới đạt tới thực lực Nguyệt Huy thiên thần vẫn thật dễ dàng, chỉ cần có thể giết chết Kiệt Sâm tổn thất lần này của hắn sẽ có ý nghĩa, cuối cùng chỉ cần nhờ vào tốc độ chui xuống đáy biển là có năm phần hi vọng chạy trốn.

- Nhanh hơn, nhanh hơn…
Đề Mục dốc sức liều mạng chạy nước rút, thân hình Kiệt Sâm rõ ràng hiện ra ngay trước mặt của hắn, vì muốn mê hoặc Xích Ký hắn đã dùng thần khí trường kiếm mình từng sử dụng mấy vạn năm ném bỏ, đôi bàn tay ngưng kết trong hư không hung hăng chụp vào thân thể Kiệt Sâm.

Xa xa, vẻ mặt Xích Ký phẫn nộ, thân hình chợt động muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên thân thể hắn ngừng phắt lại cũng không hề tiếp tục đuổi theo Đề Mục.

- Hừ, biết rõ đuổi không kịp buông tha rồi sao? Ha ha, đại nhân của ngươi chết trên tay của ta, lúc đó trở về ta nghĩ ngươi nhất định cũng không có kết quả tốt đi?

Trong lòng Đề Mục điên cuồng cười to, hai con ngươi khát máu điên dại nhìn qua Kiệt Sâm, thi triển ra một kích mạnh nhất của chính mình.

Oanh long!
Bàn tay cực lớn trực tiếp trảo nhiếp về hướng Kiệt Sâm.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước mắt, Đề Mục cẩn thận nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm, tựa hồ muốn nhìn rõ vẻ mặt tuyệt vọng khi phải đối diện tử vong của hắn, nhưng hắn hoàn toàn thất vọng, vẻ mặt Kiệt Sâm vẫn bình thản không hề có chút cảm xúc, càng không có nửa điểm sợ hãi.

- Đề Mục, con của ngươi là ta giết, như vậy cũng để cho ta tiễn ngươi lên đường đi, cho cha con các người đồng hành trên đường xuống hoàng tuyền!
Thanh âm Kiệt Sâm quanh quẩn trong đầu Đề Mục.

- Cái gì?
Đề Mục ngẩn ngơ.

Kiệt Sâm đang lẳng lặng đứng ngay trước mặt hắn, hai mắt bỗng nhiên mở ra!
- Hưu!
Hai đạo thần quang sáng chói từ trong đôi mắt Kiệt Sâm bỗng nhiên bắn tới, giống như hai thanh lợi kiếm xẹt qua phía chân trời, hung hăng trảm xuống bàn tay cực lớn của Đề Mục vươn ra.

- Phốc xuy!
Như dầu mỡ rơi vào chảo nóng, kiếm ý khủng bố ẩn chứa trong hai mắt Kiệt Sâm trực tiếp đem bàn tay khổng lồ chém thành bốn mảnh, cuối cùng ầm ầm nổ vang bạo tán.

- Như thế nào…
Đề Mục trợn mắt há hốc mồm.

Bản thân hắn bởi vì đại lượng phân thân bạo tạc nổ tung, thực lực chỉ còn lưu lại ba thành, nhưng dù sao cũng là Nhật Diệu thiên thần cường giả, nhưng một kích toàn lực của hắn lại bị hai đạo ánh mắt của tiểu tử kia chém thành nát bấy, lần này…
Đề Mục thật sự choáng váng!
- Chết đi!
Kiệt Sâm lãnh đạm nhìn Đề Mục, hắc sắc trọng kiếm sau lưng đột ngột xuất hiện trong tay hắn, giống như vung vẩy rơm rạ đâm về phía Đề Mục.

Bị một màn hù sợ Đề Mục lập tức muốn chạy trốn, hắn không còn chút ý nghĩ muốn đánh chết Kiệt Sâm, điên cuồng lui về phía sau trầm xuống muốn nhảy vào trong biển rộng.

Nhưng tốc độ của hắc sắc trọng kiếm thật sự là quá nhanh, phút chốc đã đi tới trước mặt Đề Mục.

- Không…
Trong miệng Đề Mục phát ra tiếng gầm rú không cam lòng.


- Phốc!
Đầu của hắn trực tiếp bị một kiếm của Kiệt Sâm bổ trúng, bạo liệt ra đến.

Đề Mục, đã chết!
Trong hư không, một đạo pháp tắc thần liên cùng một không gian giới chỉ tản ra hào quang sáng chói quay tròn, bị Kiệt Sâm hút vào trong tay.

Một màn vượt ngoài ý liệu làm mọi người không khỏi trợn tròn mắt.

- Đây là…như thế nào?
Vẻ mặt nhóm người Thác Mã Tư đều ngốc trệ, Xích Ký cường đại nhưng trải qua thời gian dài như vậy bọn họ đã miễn cưỡng có thể tiếp nhận, thế nhưng Kiệt Sâm chỉ dùng một kiếm liền đơn giản đánh chết Đề Mục, lại càng làm cho bọn họ giật mình lẫn hoảng sợ.

Đề Mục chính là Nhật Diệu thiên thần cường giả ah, từ đầu tới cuối Kiệt Sâm chỉ biểu hiện ra thực lực Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong, như thế nào lại…
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ thân phận của Kiệt Sâm làm nhóm người Thác Mã Tư giật mình cùng nghi hoặc, ngay cả thực lực cũng làm bọn họ rung động không gì sánh kịp.

Oanh long!
- Ah…
- Không…
Cách đó không xa, vài tiếng oanh minh cực lớn cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Long Tháp Tư bọn họ cũng đã xong cuộc chiến đấu của chính mình, bốn gã Nhật Diệu thiên thần sơ kỳ cường giả đối với bọn hắn mà nói thật sự không chút ý nghĩa.

- Ha ha, đại nhân, đám người Đề Mục kiêu ngạo như vậy, không nghĩ tới đã đánh lên tấm sắt đi, hừ, trước đó đại nhân còn chuẩn bị tha cho bọn hắn một mạng, bọn hắn lại không lĩnh tình, thật sự là không biết tốt xấu!
Long Tháp Tư lớn tiếng nói, đồng thời đưa bốn không gian giới chỉ cho Kiệt Sâm, chính là đồ vật của bốn gã phó đảo chủ Hắc Nham Đảo.

Kiệt Sâm mỉm cười, cùng không xem xét, trực tiếp cất vào, tài phú của một tổ chức hải tặc thật sự là rất nhiều, hơn nữa bình thường đều là tùy thân mang theo, nhưng tài phú này hiện tại đối với Kiệt Sâm mà nói cũng không tính là gì.

- Mấy vị đại nhân…

Xa xa, nhóm người Thác Mã Tư đều bay tới, trên mặt đều mang theo vẻ khiêm tốn cung kính tươi cười, thần thái vô cùng câu thúc.

Nhật Diệu thiên thần đỉnh phong cường giả dù là thực lực của Mục Á thương hội rất mạnh nhưng khi đối mặt với cường giả như vậy cũng chỉ có thể tất cung tất kính, mà thân phận Kiệt Sâm càng làm nội tâm bọn họ thất kinh, bởi vì bọn họ biết rõ cấp độ của Kiệt Sâm căn bản không phải những Nguyệt Huy thiên thần như họ đủ khả năng với tới.

- Đại nhân, lần này thật nhờ có các vị, nếu không phải có các vị ra tay, chúng ta đã…
Hiện tại nghĩ lại trong nội tâm nhóm người Thác Mã Tư đều cảm thấy sợ hãi.

Nhưng suy nghĩ tới uy danh hiển hách của năm thủ lĩnh Hắc Nham Đảo tại Lôi Đình Hải, khiến thật nhiều thế lực nghe qua đều phải sợ hãi, luôn đi đường vòng rời xa nhưng hiện tại toàn bộ đều đã bị vẫn lạc, cảm giác rung động thật sự trùng kích đại não bọn hắn mãnh liệt.

- Được rồi, không cần cảm tạ, nếu sự tình đã giải quyết, chúng ta tiếp tục lên đường đi.

Nhìn dáng vẻ cung kính của nhóm người Thác Mã Tư, không dám có chút biểu lộ bất kính, Kiệt Sâm khoát khoát tay nói thẳng.

- Dạ!
Lập tức mọi người quay về đội thuyền, đội thuyền tiếp tục hướng phía trước nhanh chóng lao đi.

Xa xa, Kiệt Sâm có thể cảm giác được mấy chiếc thuyền hải tặc luôn đi theo sau giờ phút này đã sớm không biết chạy đi đâu, hiển nhiên đã quay về Hắc Nham Đảo đi, về phần kế tiếp Hắc Nham Đảo sẽ gặp phải biến cố gì, bản thân chỉ là khách qua đường nên Kiệt Sâm cũng chẳng muốn đi quản.

.