Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 113: 113




Và ảo vọng đầy mê hoặc ấy đã bị Ruth dập tắt vào ngày hôm sau.

Buổi trưa hôm ấy, anh chàng phấn khởi đi đến thư viện.
Max vừa nhìn những biểu đồ phức tạp trên bảng đá to, vừa nghe ngài pháp sư hào hứng thuyết trình một bài giảng dài lê thê.

Sau khi nêu lên một nhận xét hết sức sâu sắc về phép thuật, Ruth bắt đầu giải thích về nguyên lý hoạt động của nó.

Nghe một hồi mà nàng vẫn không hiểu ổng đang nói gì.
“Thế nào? Người hiểu chứ?”
Kết thúc bài giảng giải dài dòng, Max suýt chảy cả nước mắt vì thất vọng và hụt hẫng.
Ruth cau mày trước khuôn mặt tuyệt vọng của nàng, anh không hiểu sao nàng lại như vậy, “Lời giải thích của tôi có chỗ nào khó hiểu à?”
“Ch-chả hiểu k-kiểu gì cả.” Max uể oải lầm bầm.

“B-biết ngay mà…Tôi kh-không theo được đâu.”
“Thái độ thế thì học hành làm sao được.” Ruth bất mãn cằn nhằn tinh thần học thụ động của nàng.

“Người phải tập thói quen không ngừng học hỏi đi.

Không hiểu thì phải hỏi đến bao giờ hiểu mới thôi.”
Một đòi hỏi quá sức với một người hay có thói quen từ bỏ.

Max nhìn xuống đất và gật đầu lia lịa.
Ruth liền đáp lại với chất giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng, “Tôi sẽ nhắc lại từng bước một.

Có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi.


Tôi sẽ giảng từ đầu cho.”
“B-biết rồi.” Max thấy tốt hơn chút.
Anh chàng xóa sơ đồ rồi bắt đầu vẽ lại một hình đơn giản hơn.
“Có một sức mạnh vô hình trong thế giới tự nhiên.

Giới pháp sư gọi đó là ‘mana’.” Lần này anh nói chậm lại, nhưng hai tay vẫn di chuyển nhanh.
~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~
Nàng ngay lập tức viết lại vào tờ giấy da.

Ruth viết xong rồi tiếp tục giảng giải.
“Các pháp sư sẽ tự luyện tập để tích luỹ mana từ thế giới tự nhiên.

Sau đó, họ khuếch đại lượng mana đó bằng cách đưa nó vào cơ thể, cái này gọi là ‘bùa chú’.”
“C-có gì… khác nhau đâu?” Nàng hỏi.
“Nó là một sự pha trộn nhưng khác biệt về mặt kỹ thuật.

Mana là một năng lượng ổn định, tồn tại ở trạng thái cân bằng trong tự nhiên, còn ‘bùa chú’ thì không ổn định và được tích lũy trong con người hay quái vật nhờ vào việc tôi luyện.

Mana chịu sự kiểm soát của thiên nhiên, trong khi bùa chú lại đối ngược với điều đó.”
“T-tôi vẫn….

không hiểu.” Nàng suy sụp lắm rồi đấy.
“Nhìn này.” Anh vươn tay ra.

“Giờ Mana trong không gian này đang ở trạng thái tuyệt đối cân bằng.

Đó là trạng thái hoàn toàn tự nhiên.

Nhưng như thế này….”
Anh búng ngón tay.

Ngay sau đó, một ngọn lửa to bằng nắm đấm bốc lên trong không trung.
“Tôi vừa dùng bùa chú của mình để phá vỡ sự cần bằng ấy trong không gian.

Nó chính là phép thuật.

Trong thế giới tự nhiên, như thế là không bình thường.

Làm gì có lửa, ánh sáng hay nhiệt trong không gian này ban đầu đâu.

Vì vậy, thiên nhiên đã không ngừng gây áp lực lên trạng thái không bình thường này.

Các pháp sư gọi đó là phản bùa chú.


Chúng ta chỉ có thể quay lại với ‘trang thái tự nhiên’ khi câu bùa chú mà các pháp sư đặt vào trong tự nhiên là một năng lượng giúp chuyển hóa sang ‘trạng thái có nghĩa’.

Với năng lượng này…”
Anh vừa hạ tay xuống là ngọn lửa cũng biến mất luôn.
“Phép thuật sẽ không tồn tại nữa mà tan biến đi như thế.”
“Ch-chẳng phải cậu từng nói trước đây l-là không thể phù phép mà kh-không có kỹ năng phép thuật sao?” nàng biện luận.
“Ngọn lửa ban nãy cũng là do kỹ năng phép thuật tạo thành đấy.

Nếu nói bùa chú là nguyên liệu thì kỹ năng phép thuật chính là công thức nấu ăn.

Kỹ năng phép thuật chính là lời giải thích cụ thể nhất cho việc phải đặt bao nhiêu bùa chú vào trong không gian này.

Để trở thành một pháp sư, người cần phải tích lũy đủ mana vào cơ thể và học cách điều khiển nó bằng kỹ năng phép thuật.”
Nàng hấp tấp viết lại lời giải thích anh vào giấy.
Ruth nheo mắt, hỏi.

“Đến đây thì người hiểu chưa?”
“H-hiểu rồi, nhưng…” Max nghiêm mặt nhìn đống sách mà nàng vừa chất đầy lên mặt bàn.
“Th-thế….làm th-thế nào để đ-đối phó triệt để với các c-câu bùa chú … giống kỹ năng ma thuật ý….Nó khó khăn, phức tạp quá.”
“Để tôi giải thích từng bước một.”
Anh gãi gãi đầu, cuộn cuốn thiết kế ma thuật lại rồi nhét nó ra sau.
“Đầu tiên, hãy luyện thu thập mana và xử lý bùa chú.

Cầm lấy cái này đi.”
Anh lấy từ trong túi áo nhỏ của mình ra một viên đá trong suốt, chìa nó sang cho nàng.
“C-cái gì vậy?”
“Đây là viên đá mana dùng để củng cố ái lực.

Nó có xu hướng hút mana gần đó và tạo ra một lượng nhiệt nhỏ.


Nếu người cầm nó rồi luyện tập cảm nhận chuyển động từng phút của mana xung quanh viên đá, thì người sẽ thân thiện với mana hơn và trở nên nhạy bén trước dòng chảy của nó.

Trước hết, chúng ta cần luyện tập với nó đã….

Đây, đọc hết đống này đi.

Để hiểu được kỹ năng phép thuật, người cần phải học về hình học, khảo sát và cả toán học nữa.”
Anh đưa cho nàng ba cuốn sách dày cộp trông có vẻ một tay không cầm hết được.

Một độ dày bằng gấp đôi sự tự tin bây giờ của Max.

Nàng ủ rũ nhìn đống sách.

Toàn chữ là chữ làm nàng tan nát con tim.

Mình có thực sự làm được không đây?…
Max nhớ lại những tưởng tượng ngày trước để vực dậy động lực cho bản thân.

Riftan sẽ tự hào nhìn nàng thi triển phép thuật.

Còn Maximilian thì sẽ mặc trên mình một chiếc áo choàng lộng lẫy giống như các pháp sư khác và đồng hành cùng chàng trong các cuộc viễn chinh.
Khi tưởng tượng cảnh mình cùng Riftan vi vu qua những rặng núi, qua những cánh đồng, nàng cảm nhận được một áp lực cực lớn đang đè nặng lên hai vai.

Chỉ khi trái tim trở nên mạnh mẽ hơn, hai tay nàng mới có thể duỗi thẳng ra để nhận lấy viên đá kia.* Góc spoiler: Chương sau Lãnh Chúa về nhà 〜(^▽^〜).