Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 151: Chương 151



Max nhìn Riftan và Agnes tranh luận. Thật mất mặt khi thấy họ tranh cãi giữa chốn đông người như vậy, nhưng những hiệp sĩ xung quanh dường như đã quen và ngán ngẩm lắc đầu.

“Chúa ơi, nói lời tạm biệt rồi đi mau đi.” Riftan nói.

“Là anh gây sự trước!”

“Cô định chờ mặt trời lặn mới rời đi à?” Chàng nói tiếp.

Vai Agnes thoáng chốc run lên như thể cô ấy đang cố kìm chế một lời phản bác rồi thở dài. “Ừ, những vị khách không mời nên rời đi.”

“Cảm ơn, thưa Điện hạ.”

“R-Riftan!” Max kéo gấu áo chàng.

Riftan nhìn xuống nàng trước khi buộc mình phải nở nụ cười giả tạo với Agnes. “Đi đường bình an.”

“Cảm ơn.” Agnes khô khan đáp lời, nhưng lại mỉm cười khi quay sang Max. “Maximilian, cảm ơn lòng hiếu khách của cô nhé.”

“H-hãy giữ an toàn và chúc cô may mắn.”

“Cô cũng vậy.” Công chúa nói, rồi ra lệnh cho người của mình.

Các hiệp sĩ đồng thanh lên tiếng, theo Agnes băng qua cầu kéo, làm bụi bay mù mịt dưới chân họ. Max vẫy tay đến khi cô ấy biến mất khỏi tầm mắt nàng. Từng không thoải mái khi thấy Riftan và Agnes dành thời gian cho nhau, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy một sự trống rỗng bí ẩn thay thế sự lo lắng của mình.


“Về phòng thôi nào.” Riftan nói với nàng.

Chàng ôm chặt nàng khi nhìn lâu đài. Max quay vào vòng tay chàng để quan sát: cánh tay Riftan dày và khoẻ như một thân cây vậy.

***

Max đã sớm hoàn thành nhiệm vụ cải tạo khu vườn và lâu đài. Khu vườn giờ đã xanh tươi, tràn ngập những bông hoa nở rộ. Khoảng trời trong vườn trở nên ồn ào khi những thợ săn huấn luyện những con chim của mình. Trong lâu đài, đồ đạc cũ được thay thế, mọi ngóc ngách đều trang hoàng sạch sẽ.

Trong khi đó, Riftan vẫn bận điều phối việc xây dựng đường sá. Các hiệp sĩ quanh chàng đều làm việc từ rạng sáng đến lúc hoàng hôn để ngăn chặn quái vật.

Max nhanh chóng rơi vào thói quen đơn điệu. Những người hầu chăm chỉ, có năng lực cần ít sự giám sát hơn. Trước đây, nàng thường học phép thuật vào thời gian rảnh nhưng bây giờ lại do dự để bắt đầu. Sự thờ ơ đã ảnh hưởng đến khả năng của nàng, trên thực tế nàng tốn nhiều thời gian hơn để ghi nhớ các công thức phức tạp khi không còn sự nhiệt tình như trước.

Trong sự thoải mái ở phòng ngủ, nàng thở dài, chạm tay vào hàng sách trên kệ. Agnes đã nói nàng có tài năng chữa bệnh bằng phép thuật, nhưng Max vẫn không chắc lắm. Liệu nàng có nên tiếp tục học phép thuật, ngay cả khi Riftan phản đối không? Chồng nàng đã nói rõ là chàng sẽ không bao giờ muốn nàng giúp đỡ, Max quá chán nản sau sự từ chối đầu tiên của chàng.

Những tia nắng trắng sáng chiếu qua cửa sổ khiến nàng phân tâm bởi quang cảnh bên ngoài và nàng không còn hứng thú với tờ luyện nói mà Ruth soạn cho mình. Tiếp tục để làm gì chứ? Nàng tựa đầu vào bệ cửa sổ rồi lại thở dài.

“Em đang làm gì thế? Em ốm à?” Riftan hỏi.

Max nhanh chóng quay lại, tiến đến gần chàng. “S-sao chàng lại ở đây vào giờ này?”

Riftan đã rời đi trước bình minh để giám sát chuyện làm đường. Max lo lắng nhìn chàng tự hỏi liệu có vấn đề gì không. Nhưng chàng không hề bị thương, vẫn đứng sừng sững như bình thường một cách đầy tự tin. Tóc chàng sáng lên như mã não đen với vài sợi loà xoà ở những góc độ kì lạ.


Chàng cẩn thận nhìn nàng, quan sát xem có dấu hiệu mệt mỏi nào không. Sau khi cởi găng tay da, chàng đặt tay lên trán nàng.

“Ta phải quay lại để gặp thợ rèn và ghé qua xem em. Em có bị sốt không?”

“À, không có. Em c-chỉ đang nhìn ra cửa sổ.”

“Em đang thở dài. Ở đây chán lắm sao?” Chàng lúng túng nói. “Em có muốn mời những quý tộc lân cận đến tổ chức tiệc không?”

Max mở to mắt, ngạc nhiên nhìn lại. Dù Riftan có đủ tiền để tổ chức một bữa tiệc, nhưng các hiệp sĩ đâu có thời gian thảnh thơi để thưởng thức đồ ăn, nước uống và chiêu đãi các vị khách. Lời đề nghị của chàng thật nực cười, hệt như lần chàng bảo sẽ tổ chức lễ hội hàng ngày. Vậy mà gương mặt chàng lại cho thấy chàng đang thật lòng đề nghị, nên nàng vội lắc đầu. Riftan nhíu mày, cúi xuống đến khi cả hai ngang tầm mắt nhau. Ánh nhìn nghiêm túc như thể chàng muốn biết nàng đang nghĩ gì.

“Từ khi khách đi thì em hay trưng ra vẻ mặt đó. Nếu em thấy chán lối sống nông thôn…”

Max ngắt lời chàng. “Không phải! C-chỉ là thời tiết ấm áp. N-nên em buồn ngủ. E-em không muốn mở tiệc linh đình. E-em không t-thích mấy thứ đó.”

“Ở Lâu đài Croix, em cũng không dự tiệc quá lâu.” Chàng trầm ngâm. “Em chỉ lộ mặt rồi rời đi ngay sau đó.”

Giọng điệu chàng có vẻ không đồng tình với Max. Chàng muốn có một người vợ thích xã giao hơn ư?

“E-em muốn làm một chủ nhà tốt, đảm b-bảo khách thăm sẽ h-hài lòng.” Nàng nói. “N-nhưng em thường không thích mấy sự kiện ồn ào. Từ khi còn nhỏ, em chưa từng thích những thứ đó.”

“Lúc ở lễ hội hình như không phải thế. Ta chỉ muốn thấy em tận hưởng…” Riftan nhăn mặt nhận ra mình đang lớn tiếng. Vai chàng căng cứng. “Vậy thì, bây giờ em có muốn đi dạo cùng ta không?” Chàng nhẹ nhàng nói tiếp.


“C-chàng không cần làm thế. Chàng bận mà.”

Riftan bực bội: “Ta không bận đến mức tắt thở.” Chàng cầm áo choàng treo trên tường của Max. “Em muốn tránh dành thời gian với ta à?”

“Không có, em k-không ghét ý tưởng của chàng. N-nhưng Riftan, chàng luôn làm việc. Chàng không ngủ đủ giấc. Thay vì tản bộ, c-chàng nên nghỉ ngơi một chút. N-nó sẽ tốt cho chàng hơn.”

“Cùng nhau chợp mắt trên giường nghe tuyệt đấy.” Riftan liếc nhìn cái giường, nhăn mặt. “Nhưng ta không đủ tự tin để có thể chỉ nằm yên mà ngủ cạnh em đâu.”

Max đỏ mặt, chàng đặt tay lên vai nàng rồi thắt nút áo choàng quanh cổ.

“Hãy đi dạo nào. Ta chưa nhìn cận cảnh khu vườn em đã trang trí.” Một ngọn gió trong lành len qua khung cửa sổ rộng mở, Riftan khịt mũi, rồi bày ra vẻ mặt lạ lùng. “Toàn bộ lâu đài có mùi như hoa ấy.”

“Chàng không thích sao?”

“Không phải, nó khang khác.” Chàng nói một cách khô khan. “Ta quen với mùi bụi bẩn, ngựa, mồ hôi, máu…”

Max cảm thấy có lẽ Riftan tương đồng với hoa cỏ hơn nàng. Chàng tràn đầy sức sống giống như khu vườn của họ, quen thuộc với cuộc sống hàng ngày, qua gian khổ hay huấn luyện. Chàng đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để vượt qua thử thách, trong khi nàng chẳng có gì.

“Trước tiên hãy ăn chút gì đã nào.” Riftan nhẹ nhàng nói, cố gắng xoa dịu tâm trạng của nàng.

Max mỉm cười, giấu đi vẻ lo lắng. “Mấy hôm trước, em c-có mua nhiều trái cây tươi lắm. Quá trời loại được bán luôn. Chúng ta s-sẽ có nhiều lựa chọn đấy.”

“Tốt, đã lâu rồi ta chưa ăn trái cây tươi. Toàn đồ sấy khô hay ủ chua.”

Riftan nhìn thẳng về trước rồi đi cùng Max. Sau khi dừng lại một lúc trong nhà bếp, họ ra ngoài với một giỏ mâm xôi, rượu ngâm, táo mới nướng và bánh mì.

Max híp mắt khi ánh nắng chói chang rọi vào người, nó khiến sương đọng trên nụ hoa ánh lên như những viên ngọc. So với nền đá được người hầu lau chùi và đánh bóng mỗi ngày, cỏ cây giống như một tấm thảm mềm mại toả ra thứ ánh xanh dịu dàng.


“Em lạnh à?”

“Không, e-em thấy ấm lắm.” Nàng nắm tay chàng, chậm rãi bước đi. Cây Uigru lúc này đã đâm chồi nảy lộc. Max bật cười khẽ trong khi chiêm ngưỡng những tán lá. Phép thuật của Ruth đã có tác dụng, cái cây cuối cùng cũng sống lại.

“Em đang cười gì thế?”

“Cái cây này. Chàng thấy không? N-nó nở hoa rồi.”

“Ta tưởng cái cây đó chết rồi.”

“Ruth nói c-cái cây có vẻ đã chết nhưng k-khả năng cao là nó vẫn còn sống. V-vào mùa thu, anh ấy đã dùng phép thuật của mình.” Max khựng lại khi thấy Riftan dửng dưng. “Có gì không ổn sao?”

“Không.” Chàng thẳng thừng rồi kéo tay nàng. “Ta không thấy có gì thú vị ở một cái cây xấu xí đang ra lá. Chúng ta nên nhìn vào thứ gì đó khác. Hãy đi đến khu vườn mà em hay ngắm từ phòng chúng ta nào.”

“Thương gia đã cho em một vài lời gợi ý. Em đã t-trồng một dải hoa. Em h-hi vọng chàng thích chúng.”

Họ dạo bước trên con đường băng qua cổng khu huấn luyện với tốc độ thoải mái. Max mỉm cười thích thú khi nhìn thấy tia nắng xuyên qua cành lá làm sáng lên gương mặt của chồng nàng.

Nàng yêu việc nhìn chàng, đồng thời cũng sợ khiến chàng thất vọng. Đôi mắt sắc sảo, tàn nhẫn của chàng, thân hình to lớn, độc đoán của chàng di chuyển nhẹ nhàng, ngay cả khi chàng thoải mái… Nàng ngưỡng mộ tất cả về chàng và không còn sợ hãi với diện mạo của chàng nữa.

Nàng không hiểu tại sao một người đàn ông đẹp trai như vậy lại say đắm một người phụ nữ như nàng. Tuy nhiên, ngày qua ngày, trái tim nàng dường như càng lấp đầy hình ảnh chàng.

“Nhìn cận cảnh khu vườn còn tuyệt vời hơn nữa.”

Cuối cùng họ cũng đến nơi. Một dải hoa đầy màu sắc đang nở rộ và Riftan bắt đầu lên tiếng.