Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 157: Chương 157



Sáng hôm sau, Max chạy đến thư viện ngay sau khi chải chuốt bản thân. Ruth đã về hồi đêm qua, nàng thấy anh ta ngủ cạnh lò than. Nàng cau mày khi nhìn xuống người đàn ông đang nằm như một cái xác. Có nhiều căn phòng khác nhau để anh ta ngủ thoải mái ngay dưới thư viện ba tầng lầu, nhưng anh ta quá mệt mỏi để chạy đi nơi khác, nàng cảm thấy tội nghiệp cho người đàn ông lúc nào cũng ngủ trên sàn đá lạnh, cảnh tượng này thật buồn và thê thảm.

Max nhìn xung quanh, lấy một nhánh củi mồi lửa trên tường rồi chọc vào lưng anh ta.

“Ruth, sáng rồi… dậy đi.”

“Hừ…”

Ruth bực bội càu nhàu, quay lưng về phía nàng, chùm áo choàng kín cả đầu. Max tiếp tục chọc vào lưng anh ta như một đứa trẻ cáu kỉnh đang lăn một con sâu bướm ngọ nguậy.

“Nào, d-dậy đi… tôi vừa mở mắt dậy… là đến đây ngay đấy.”

“Hừm… Tôi ước gì cô đến trễ một tiếng…” Anh ta híp mắt, cau mày nhìn nàng. “Có phải cô vừa dùng cái này chọc tôi như củi không?”

Max hấp tấp giấu nhánh củi mồi lửa sau lưng. Ruth mở mắt giống như đã hoàn toàn tỉnh táo rồi chồm lên tiếp lời:

“Trước đây tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi, hình như cô đang đối xử với tôi khắc nghiệt quá nhỉ?”

“Tôi không thể vô ý chạm vào tóc hay c-cơ thể một n-người đàn ông đang ngủ, phải không?”

“Ít nhất cũng nên lịch sự hơn chứ!” Anh ta không hài lòng nhìn nàng rồi thở dài. “Thôi kệ đi. Tôi sẽ chuẩn bị để dạy cô.”

Ruth bắt đầu dọn dẹp giấy da và chồng sách trên sàn. Max thấy hơi có lỗi nên lặng lẽ phụ anh ta thu dọn. Anh ta gom những tờ giấy da chi chít chữ, xếp lại rồi buộc bằng dây da và ném nó vào một cái hộp lớn.

“Cô đọc hết mấy cuốn sách tôi giới thiệu ngày hôm qua chưa?”

“Mới xong một nửa… Tôi chưa kịp đọc chỗ còn lại.”

“Vậy cô đã học xong lý thuyết nguyên tố chưa?”

“V-vẫn chưa…”

Anh ta nheo mắt, vuốt cằm. “Khó mà học phép thuật phòng thủ lẫn tấn công nếu không nắm được hình học cơ bản và lý thuyết nguyên tố. Ít nhất cô nên đọc tất cả mấy cuốn mà tôi gợi ý.”


“Tôi sẽ đọc t-thêm một ít.” Max thích thú đáp lại. “Khi tôi đọc xong… liệu tôi có thể học cách tấn công bằng phép thuật không?”

“Tôi nghĩ tốt hơn là cô nên học một số phép thuật tự vệ căn bản đã.” Ruth nhún vai. “Khi gặp tình huống nguy hiểm như lần trước, ít nhất cô nên có cách để bảo vệ bản thân mình.”

Max ủ rũ gật đầu khi nhớ lại cuộc tấn công của wyvern. Ruth ngả người ra sau nhìn lên trần nhà với vẻ trầm ngâm rồi búng tay.

“Được rồi. Hôm nay hãy tập cho cô thành thạo phép thuật đã học trước đó đã. Tôi đã yêu cầu mấy hiệp sĩ tập sự thu thập nguyên liệu cần thiết.”

“N-nguyên liệu?”

Khi Max tò mò hỏi, Ruth nở nụ cười nhẹ đầy ẩn ý. “Là một nguyên liệu đặc biệt giúp Phu nhân cải thiện kĩ năng một cách đáng kể.”

Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Max. Anh ta định làm cái quái gì thế?

Nàng nghi ngờ nhìn Ruth trong khi anh ta gói ghém thứ gì đó vào bao bố dưới bàn rồi đi thẳng ra cửa. Nàng miễn cưỡng đi theo.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Chúng ta đi lấy nguyên liệu mà tôi đã dặn dò mấy hiệp sĩ tập sự.”

“Nó là n-nguyên liệu gì thế?”

“Thấy thì biết thôi.” Ruth ậm ừ, lập tức rời lâu đài.

Max ngừng hỏi anh ta dồn dập: như Ruth nói, nàng sẽ sớm thấy thứ đó. Nàng nuốt sự bồn chồn vào cổ họng khi họ băng qua lối đi dài, một ngôi nhà gỗ hiện ra.

Hai cây đu sừng sững hai bên toà nhà cổ kính như những người gác cổng. Có ba chàng trai đứng phía trước, bao gồm Garrow và Yulysion, đang lao vào nhau với những thanh kiếm gỗ. Ruth đi về phía họ, lớn tiếng chào hỏi.

“Chào mọi người.”

“Ngài pháp sư!”


Các hiệp sĩ tập sự hạ kiếm gỗ xuống, quay đầu về phía họ.

“Chúng tôi định đến ngay khi kết thúc bài tập buổi sáng. Thứ hôm qua ngài cần…”

Yulysion đang vui vẻ nói chuyện khi lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi thì nhìn thấy Max đứng sau lưng Ruth, cậu mở to mắt. Cậu chàng bước nhanh đến chỗ nàng, hào hứng bắt chuyện:

“Phu nhân cũng ở đây sao! Người khoẻ không? Thật nhẹ nhõm khi người hồi phục sức khoẻ! Người không biết tôi đã lo lắng thế nào đâu. Lẽ ra tôi phải bảo vệ Phu nhân tốt hơn… Bây giờ người khoẻ rồi chứ?”

“Yuly, bình tĩnh nào. Cậu đang làm Phu nhân bối rối đấy.”

Cậu thiếu niên Garrow nhìn nàng khi nhắc nhở Yuly về cách hành xử, rồi cậu ta mỉm cười lịch sự và nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng hơn:

“Xin chào, Phu nhân Calypse.”

“X-xin chào. Đã l-lâu rồi… chúng ta mới gặp nhau, cả hai cậu.”

“Nhưng Phu nhân làm gì ở đây thế? Người có gì muốn hỏi bọn tôi sao?” Yulysion hỏi, hai mắt sáng như đèn lồng.

Ruth thay mặt Max đang mờ mịt tuyên bố công việc của mình. “Tôi đến đây để lấy thứ mình yêu cầu ngày hôm qua. Nó dành cho việc tập luyện phép thuật của Phu nhân.”

“Á! Vậy ra đó là những thứ Phu nhân cần! Xin vui lòng đợi một lát. Tôi sẽ mang nó đến ngay.”

Yulysion nhanh chóng vọt vào toà nhà trong khi Max ngơ ngác nhìn theo lối vào tăm tối. Một lúc sau, cậu ta trở ra với cái xô lớn trên tay. Ruth nhận cái xô, mở nắp ra, gật đầu hài lòng.

Cái quái gì vậy? Max bị hấp dẫn bởi nó, liếc qua vai anh ta để nhìn vào trong xô. Bên trong cái xô lớn chứa đầy thứ gì đó trông như một cục thịt đỏ hồng. Nàng vô cùng sợ hãi, lùi lại từng bước.

“C-cái quái gì đây!”

“Đây là sự trợ giúp đặc biệt có vai trò quan trọng trong việc huấn luyện phép thuật giải độc của cô.”


Ruth cười hớn hở, thò tay vào xô, nhấc lên thứ có kích thước bằng lòng bàn tay anh. Nó là một con cóc lớn màu nâu đỏ với những đốm đen trên lưng. Đôi chân đen của con cóc chết rũ xuống một cách yếu ớt. Max rùng mình trước sinh vật này.

“A-anh định làm cái quỷ gì… với thứ này?”

“Chúng ta sẽ thực hiện cái gọi là “khoá huấn luyện đặc biệt về phép thuật giải độc”. Loài cóc đầm lầy đốm đen này rất độc. Nếu cô thực hành với nó, cô sẽ có khả năng giải hầu hết các loại độc cùng một lúc.”

Anh ta lắc con cóc đã chết. Bụng Max co quắp lại khi thấy mấy cái chi dài, đung đưa, nhầy nhụa của nó. Nàng lùi lại, nhìn con đường mình đã đi. Nàng muốn quay người bỏ chạy nhưng Yulysion và Garrow đang tò mò nhìn đến mức nàng khó mà thoát nổi.

Hôm trước không phải mình đã giả bộ dạn dĩ rồi khoe khoang đủ thứ chuyện trước mặt họ sao? Max cắn môi với vẻ bình tĩnh rồi nuốt nước bọt.

“V-với con ếch đó… Anh định luyện tập kiểu gì vậy? K-không lẽ… anh đang nghĩ đến việc đầu độc ai đó để làm thí nghiệm hả?”

“Không đời nào. Ai lại đi hợp tác với phương pháp huấn luyện ngu ngốc đó chứ?” Anh ta khẽ bật cười, quay đầu về phía những người hiệp sĩ tập sự. “Ai đó lấy giúp tôi một xô nước đi. Không quan trọng là thau, nồi hay chậu. Chỉ cần đổ nhiều nước vào.”

“Để tôi.”

Garrow nhìn anh ta với vẻ phấn khích rồi đi về trước. Khi cậu chàng đang vào trong toà nhà để lấy nước, Ruth đếm từng con cóc một bằng cách bỏ chúng lên một gốc cây. Tổng cộng có 31 con. Max sắp nôn nhưng vị pháp sư đã thốt lên đầy thán phục:

“Làm cách nào mà mấy cậu bắt được nhiều con như vậy chỉ trong một ngày thế?”

“Tôi dùng một con thỏ chết làm mồi nhử. Nếu đặt một con thỏ hay một con chim gần đầm lầy, chắc chắn bọn chúng sẽ đổ xô đến đó.” Yulysion tự hào giải thích. “Khi đám cóc đầm lầy tập trung lại, ngay lúc đó, tôi kéo tấm lưới đã giăng sẵn từ trước và bắt hết bọn chúng cùng một lúc.”

“Ra vậy!” Ruth dùng nắm đấm đánh vào lòng bàn tay, không ngớt lời khen ngợi. Max thì thầm rằng nàng không muốn biết nhiều về cách bắt một con cóc đầm lầy.

“Liệu nhiêu đây có đủ không?”

Trong khi họ đang nói về cách thu thập cóc, kỳ nhông và nhiều loại trùng độc khác nhau, Garrow trở lại với một xô nước bắn tung toé. Ruth nhận lấy cái xô, gật đầu vừa ý.

“Hoàn hảo.”

Max hiếu kì theo dõi hành động của anh ta. Ruth đặt cái xô cạnh gốc cây, cầm lên một con cóc. Sau đó, anh ta lấy trong túi ra một con dao nhỏ rồi đâm sâu vào lưng con cóc. Tinh chất màu đen từ vết rạch trên mình con cóc chảy ra, rơi xuống mặt nước trong.

“Bây giờ, hãy thanh lọc xô nước này đi.”

“Cái này… Ý anh là tôi p-phải dùng phép thuật giải độc á?”

“Đúng rồi. Đây là phương pháp nổi tiếng được các thuật sĩ dùng để thông thạo phép thuật giải độc.”


Max nhìn xuống cái xô. Một chất lỏng sền sệt từ cơ thể con cóc lan ra như mực trong nước. Khi nàng ngập ngừng đặt tay lên nó, tăng sức mạnh phép thuật của mình, nàng cảm thấy một cảm giác kháng cự mờ nhạt. Max nghiêng đầu. Cảm giác rõ ràng khác với lúc áp dụng ma thuật lên con người và thật mơ hồ khi không biết phải tạo ra ma thuật ở đâu. Khi nàng chật vật một thời gian dài với việc nắm bắt cảm giác, Ruth đang im lặng quan sát đã cho nàng vài lời khuyên:

“Hãy thử truyền mana theo đường vòng, từ rìa vào trung tâm. Một khi nắm được thủ thuật, nó sẽ dễ dàng hơn so với việc dùng thần chú trên cơ thể người.”

Max làm theo hướng dẫn, để mana chảy từ rìa mặt nước. Năng lượng màu xanh lam từ lòng bàn tay nàng chậm rãi thanh tẩy, tập trung vào năng lượng đen trong nước và từ từ thanh lọc dần vào trung tâm mặt nước.

Sau một thời gian dài, nguồn nước đục màu trở lại trong suốt. Ruth gật đầu khi nhúng ngón tay mình vào nước.

“Tốt lắm. Một điều cần lưu ý là cô lãng phí quá nhiều mana, nhưng cô sẽ làm được nếu lặp đi lặp lại việc luyện tập.”

“Chúng ta phải l-lặp đi lặp lại… bài tập này à?”

“Cô phải làm đi làm lại nó.” Ruth nói chắc nịch rồi ném xác con cóc xuống gốc cây. “Những con cóc này do những hiệp sĩ tập sự háo hức bắt được, vậy tại sao không tận dụng tất cả chúng một cách có ý nghĩa chứ?”

Max tái mét nhìn vào cái xô đầy cóc. Mình phải tiếp tục đến khi dùng hết đám này ư? Vai nàng rũ xuống một cách khó chịu trong khi Yulysion không biết đọc vị, tự hào lên tiếng:

“Tôi sẽ bắt chúng tiếp nên Phu nhân cứ dùng tuỳ thích. Được phục vụ Phu nhân là niềm vui và vinh dự lớn đối với một hiệp sĩ.”

“Lần sau hãy bắt một con thằn lằn đuôi dài.”

“Hãy giao cho tôi! Tôi sẽ tìm đủ số ngài cần, ở cái hang phía tây có nhiều thứ đó lắm.”

Yulysion thốt lên đầy tự tin, vỗ tay vào ngực mình, còn nàng mỉm cười một cách cứng nhắc. Trước khi Ruth tham gia chuyến chinh phạt, có vẻ anh ta thực sự muốn đảm bảo cải thiện kĩ năng của nàng. Không chút chần chừ, anh ta nhặt lên một con cóc nữa. Con cóc chết lè cái lưỡi dài ngoằng. Max khó nén nổi cơn buồn nôn đang trào lên cổ họng khi anh ta dùng dao găm chặt đứt lưỡi con cóc rồi giơ nó ra trước mặt nàng.

“Lần này cô có muốn tự mình thử không?”

Vai Max cứng đờ, nàng muốn lắc đầu từ chối, nhưng những hiệp sĩ tập sự nhìn nàng đầy trông đợi khiến Max không thể để lộ vẻ chán ghét. Cuối cùng nàng nhận con cóc nhớt nhợt với đôi mắt nhắm chặt. Kết cấu mềm nhũn, lạnh ngắt khiến nàng nổi da gà. Đó là kết cấu tồi tệ nhất nàng từng chạm qua trong đời mình. Max lật người con cóc lại, kìm chế ý muốn ném nó đi. Ruth đặt con dao găm vào tay nàng, dùng đầu ngón tay chỉ vào một điểm ngay dưới đầu con cóc.

“Giờ, cầm con dao… đâm sâu vào rồi cắt một đường dài ở chỗ này.”

Max lưỡng lự một lúc, đâm con dao găm vào cơ thể lạnh giá của con cóc. Da nó cứng hơn nàng nghĩ, nên nàng phải mạnh tay hơn để nó có kết quả. Khi tay nàng khua khoắng, gần như rạch cả lưng con cóc, một chất lỏng đen, nhớp nháp chảy ra.

Nàng muốn quăng vội con cóc đi, cuối cùng cũng kết thúc trải nghiệm này, nhưng Ruth đã nhẫn tâm tiếp tục ra lệnh:

“Bóp con cóc đi. Cần phải lấy đủ chất độc.”

Nàng tự thề với lòng rằng lần sau khi phát hiện tay pháp sư đang ngủ, nàng sẽ chọc thủng một lỗ trên lưng anh ta bằng nhánh củi mồi lửa.