Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 339: Chương 339



Khi họ la hét, những khối đá va vào bức tường đá, và ngay cả những tiếng gầm thét cũng bị át đi. Nàng dùng hai tay che đôi tai nhức nhói của mình và nhìn xuống. Những binh sĩ với khiên chắn chạy lên đồi như một đàn bò rừng đang kích động và bao vây bức tường, theo sau là hai chiến xa, mười thang bao vây và ba tháp bao vây.

Khi nhìn thấy cảnh này, lũ quái lập tức lắp nỏ vào mắt súng và bắt đầu bắn tên trở lại. Max khẩn trương hét lên với những người lính đang siết chặt dây của máy phóng.

"Nh-nhanh lên!"

Họ lập tức đặt tảng đá lên bệ phóng và kéo móc của chốt để giữ trụ máy phóng vào đúng vị trí. Nàng nằm trên mặt đất và nhìn những tảng đá bay trên tường. Một tảng đá lớn va chạm với tường chắn, và khi âm thanh đập mạnh vang lên, lũ quái vật ngay lập tức ngừng bắn và phân tán.

Những người lính nấp dưới tấm khiên không bỏ lỡ giây phút nào và nhanh chóng giăng thang vào tường. Nhưng trước khi họ có thể leo lên, lúc này những mũi tên lửa bắt đầu đổ xuống từ tháp canh. Các pháp sư nằm trong đơn vị hỗ trợ tấn công vội vàng mở lá chắn, nhưng họ đã chậm một bước.

Max kinh hãi nhìn đống dầu đen và lửa đổ xuống đầu những người đàn ông đang tụ tập dưới bức tường. Thậm chí từ xa, nàng có thể thấy rõ những chiến sĩ chìm trong biển lửa đang quằn quại trong đau đớn.

Nàng cảm thấy bụng mình quặn lại và vội vàng quay đầu đi. Mặc cho cái lạnh như muốn xé da thịt, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng trên người và tim nàng đập loạn lên. Nàng khó nhọc rời mắt khỏi cảnh tượng khủng khiếp, loạng choạng bước qua bức tường đất cao và bắt đầu nâng các khối đá.

Tổng cộng 80 binh sĩ được triển khai trên bốn mươi máy phóng đang xếp thành hàng hẹp trên bức tường, và họ thay phiên nhau để phóng đá.

Khi một hòn đá được ném đi, phải mất một thời gian mới có thể tiếp tục khai hỏa nên các chiến sĩ phải thắt lại dây và đưa hòn đá lên bệ phóng không ngừng nghỉ.

Nàng xem xét số lượng đá được xếp sẵn trên bệ đỡ máy phóng, sau đó tìm thấy một tảng đá có kích thước phù hợp bên dưới bức tường đất và dùng phép để kéo nó lên và đặt dưới máy phóng. Bức tường đất cao khoảng 20 kvette (khoảng 6 mét), và nó quá cao để có thể liên tục vận chuyển những tảng đá khổng lồ bằng thang.

Nàng tập trung khiêng những tảng đá, cố gắng không để ý đến những gì đang diễn ra phía trước. Ngay lúc đó, tiếng hét khẩn trương của Yulysion vang lên từ bên dưới.


"Coi chừng!"

Max mở tấm chắn theo bản năng khi đang rên rỉ và kéo những tảng đá. Cùng lúc đó, một ngọn lửa lóe lên trước mặt nàng với một chấn động nặng nề. Max hét lên khi nàng vòng tay qua đầu. Một vài giây sau, nàng có thể biết chuyện gì đã xảy ra.

Những con quái sử dụng máy bắn đá và ném quả cầu lửa khổng lồ về phía nàng. Nàng và những binh sĩ của mình không bị tan xác nhờ vào lá chắn được mở một cách nhanh chóng, nhưng bức tường đất đã bị sập một nửa, khiến các máy phóng bị nghiêng sang một bên.

Nàng ném tảng đá đang giữ trên tay đi, và vội vàng chạm mặt đất để khôi phục rào chắn. Tuy nhiên, chiếc máy phóng, vốn đã nghiêng hẳn sang một bên, đã lăn xuống mà không có gì chặn lại.

Max vội vàng nhìn xuống bức tường. Vũ khí bao vây đã tan tành, nhưng may mắn thay, dường như không có ai bị thương bởi nó. Phải mất một lúc để nàng thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói gầm rú của Yulysion đập vào màng nhĩ.

“Hãy phá bỏ phép thuật đi! Máy phóng đang là mục tiêu của chúng!”

Nàng ngẩng đầu lên. Những quả cầu lửa khổng lồ dàn hàng ngang và lần lượt bay qua bức tường. Tất nhiên, Annette và Armin cũng mở lá chắn cùng lúc đó, nhưng họ không thể ngăn được cả chục quả cầu lửa.

Hai trong số các máy bắn đá được đặt trên bức tường đất bị quả cầu lửa trực tiếp đập vào và vỡ tan, và hậu quả là, một số binh sĩ đã ngã xuống bức tường đất. Nàng hét lên với giọng

"Mọi, mọi người đi xuống dưới đi!"

Lần này, không biết do giọng nói của nàng đã được truyền tải đúng cách, hay do tất cả đều đang sợ hãi và gục mặt xuống, những người lính đứng trên bức tường đất đồng loạt lao xuống mặt đất.


Nàng lập tức phá bỏ bức tường chắn. Nếu quá vội vã, những máy phóng còn lại sẽ lăn xuống. Mồ hôi đổ trên trán khi nàng cố gắng làm điều đó chậm nhất có thể.

Trong khi nàng đang khôi phục lại nền đất về trạng thái ban đầu, một cuộc bao vây khốc liệt đang diễn ra trước mặt nàng, và những tảng đá cháy và hàng loạt mũi tên rực lửa bay đến không ngừng trên bầu trời. Mọi thứ trông thật hư ảo.

“Đi đường này! Chúng ta cần thoát ra khỏi tầm công kích của chúng.”

Ngay khi nàng vừa bước xuống mặt đất, Yulysion đã chạy đến và đỡ vai m nàng. Sau đó, cậu ta gửi một tín hiệu lớn cho binh lính.

"Lùi máy phóng xuống!"

Max loạng choạng và quay lại nhìn trong khi cậu ta đưa chỉ thị cho người của mình. Hai tháp bao vây đang cố gắng tiếp cận bức tường đã bốc cháy. Chiếc còn lại bị vỡ nát hoàn toàn trên mặt đất, còn chiếc ram đập(*) đang lao về phía cổng thì chìm trong biển lửa đỏ rực và cháy rụi. Nàng nhận ra rằng cuộc tấn công đầu tiên của quân Đồng minh đã thất bại một cách thảm hại.

(*) battering ram: xe có cây cột gỗ dài để phá cổng thành á mn.

"Nhanh lên!"

Trong khi nhìn cảnh tượng với vẻ mặt hoang mang, Yulysion vội vàng nắm lấy cánh tay nàng. Max di chuyển một cách máy móc. Cuối cùng, khi đến một nơi mà lũ quái không thể tấn công, sức mạnh trên đôi chân nàng đã được giải tỏa.

Nàng ngồi phịch xuống đất và hít thở vào một cách nặng nề. Yurishion quỳ một chân xuống bên cạnh nàng và hỏi với vẻ mặt sợ hãi.


"Phu nhân có ổn không? Có lẽ nào người sắp cạn mana…”

“Kh-không, không sao. Ta ổn. Chỉ, chỉ là… Ta chỉ hơi kiệt sức thôi.”

Nàng lắc đầu và vội vàng đứng dậy. Đôi chân nàng run lên vì cú sốc lần đầu tiên nàng trải qua, nhưng với tất cả ý chí của mình, nàng đứng thẳng dậy và nhìn xung quanh. Đơn vị trung tâm nhanh chóng rút lui theo chỉ thị của chỉ huy, và các đơn vị ở cánh trái phải chờ sẵn dưới chân đồi đã bao vây thành phố, bên ngoài tầm tấn công của chúng. Max nhìn Yulysion với khuôn mặt tái nhợt và mệt mỏi.

"Bây, bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra?"

“Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ tiếp tục tấn công lúc này. Nhưng tôi không biết lũ quái sẽ phản ứng như thế nào.”

Cậu ta nhìn cổng lâu đài với ánh mắt căng thẳng. Nếu quái vật ào ạt đổ ra ngay lập tức và một trận chiến tay đôi xảy ra, nó sẽ hoàn hảo cho Lực lượng Đồng minh. Tuy nhiên, các cánh cổng vẫn đóng chặt và không di chuyển, và đoàn ngựa đứng trải rộng trên đồi, nhìn vào thành phố như thể cảnh giác.

Cuộc đối đầu yên tĩnh này sẽ diễn ra trong bao lâu, khi mặt trời xuống núi, quân Đồng minh thiết lập các doanh trại và công sự xung quanh các bức tường thành.

Max lui về hậu cần để chăm sóc những người bị thương. Chỉ trong trận chiến đầu tiên, đã có khoảng 80 người bị thương, và một nửa trong số họ nằm trong tình trạng kinh khủng đến mức ngay cả phép thuật cũng không thể chữa lành.

Nàng tiếp tục cởi bỏ bộ giáp dính máu trên cơ thể những người lính, rửa sạch vết bẩn trên vết thương, và căn chỉnh những mảnh xương gãy cho đến khi màn đêm bao phủ xung quanh họ. Trong khi đó, binh sĩ chuẩn bị thiết bị bao vây và vũ khí cho trận chiến sắp tới, và các linh mục thì làm lễ thanh tẩy cho những người đã chết.

Đêm đã khuya. Sau nhiều giờ quan sát những người bị thương, Max, hoàn toàn kiệt sức, gục ngã trước chiếc lò lửa. Ben đang chăm sóc cho thương binh cùng nàng, mang cho nàng một ly rượu.

"Hãy giải khát với cái này đi."

Max run rẩy cầm lấy ly rượu và uống cạn một hơi. Nàng đã không biết mình đói như thế nào cho đến lúc đó. Sau khi ngấu nghiến chiếc bánh mà những người lính mang cho nàng, nàng hỏi với giọng khàn khàn vì đã hét quá nhiều.


“Anh, anh đã nhận được tin tức gì từ Riftan chưa?”

"Tiên nữ vẫn chưa trở lại."

Ben thở dài và lắc đầu. Nàng cắn môi và vùi mặt vào lòng. Khi nàng lấy lại thời gian để thở, nỗi kinh hoàng mà nàng đã chứng kiến trong ngày hiện lên trong đầu một cách sống động, và hậu quả là một cú sốc muộn màng ập đến nàng.

Nàng nhắm chặt mắt để xua đi nỗi sợ hãi đang tích tụ trong xương tủy. Nàng rất lo lắng về Riftan, và mắt nàng tối sầm lại khi nghĩ về những điều mà nàng phải đối phó trong tương lai. Nàng chắp tay và tha thiết cầu nguyện để lấy dũng khí.

Vào lúc đó, một tiếng chuông lớn vang lên từ bên ngoài doanh trại, báo hiệu cuộc đột kích ban đêm. Nàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy ra ngoài. Sau đó, qua hàng ngàn ngọn đuốc, nàng thấy một toán bóng đen đang chạy xuống đồi.

Các hiệp sĩ, những người đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ, lập tức phóng lên ngựa và lao về phía kẻ thù. Ngay sau đó, cùng với tiếng hét lớn, âm thanh ồn ào của trận chiến bao trùm cả vùng đất.

Max nhìn cảnh tượng với vẻ bối rối và không tin được, vội vàng dựng một lá chắn xung quanh các toa xe. Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu bọn quái vật ẩn nấp trong cuộc náo loạn và đốt lương thực. Nàng hét lên với các pháp sư đang chạy ra khỏi doanh trại.

“Mọi, mọi người hãy mở rào chắn! Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải bảo vệ lương thực của chúng ta!”

Họ lập tức làm theo chỉ dẫn. Max giữ tấm chắn và nhìn về phía trước. Giáo binh bao quanh khu trại từng lớp một như một bức tường thành, và xa hơn nữa, những kỵ sĩ đang chiến đấu ác liệt với lũ quái. Nàng nhìn cảnh đó, quên cả thở.

Hàng ngàn bóng đen lấp ló trong bóng tối. Xung quanh nàng tối đến mức nàng không thể biết được phe nào đang thắng hay thua, nhưng nàng có thể cảm nhận sống động rằng một trận chiến khốc liệt đang diễn ra.

Max mở mắt, rũ bỏ sự cám dỗ của việc ngất đi ngay lập tức. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải làm tốt phần việc của mình. Nàng trải qua một đêm thức trắng trong sự đau đớn, căng thẳng và mệt mỏi tột cùng.

Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, lũ quái nhanh chóng rút lui. Trong ánh sáng màu xanh, nàng có thể nhìn thấy những xác chết của lũ troll và binh lính quấn lấy nhau và phủ kín sườn đồi. Một cảm giác tuyệt vọng nặng nề ập đến trong nàng.