Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 357: Chương 357



"Ta... ta nghĩ cho ta nhiều hơn ta nghĩ cho nàng sao?"

Chàng hỏi như thể thật vô lý rằng nàng có thể dám nói một điều như vậy. Nước mắt dọa sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng Max cố giữ bình tĩnh để ngăn chặn những giọt lệ ấm nóng và hét lên dữ dội.

"Ch-chàng có thể phủ nhận sao? Chàng thậm chí không nghe những gì em nói. Trái tim em... chàng thậm chí không cố gắng để cảm nhận nó! Bởi vì em sẽ không kiên nhẫn chờ đợi ở một nơi an toàn như chàng mong muốn...! Bởi vì em muốn làm mọi thứ cùng chàng và đứng bên cạnh chàng...! Em như vậy... Vì chàng sợ em sẽ khiến chàng tổn thương hết lần này đến lần khác! Đó là lý do tại sao chàng cứ đẩy và đẩy em ra xa... chàng đang đẩy em đi khỏi chàng!"

Những lời cuối gần giống như những tiếng hét. Đôi mắt của Riftan cũng rực lửa. Chàng nắm lấy cánh tay nàng và đưa nàng đến gần mặt chàng. Nàng có thể nhìn thấy cổ chàng run rẩy khi chàng cố nuốt ngược lời nói của mình. Trông chàng thực sự đe dọa, nhưng nàng không sợ chút nào.

Khi nàng chờ đợi cho chàng bùng phát, nàng lườm chàng với sự thù địch. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, những cảm xúc đang hiện hữu trên mặt chàng biến mất đằng sau chiếc mặt nạ của vị hiệp sĩ lạnh lùng.

Chàng buông tay và từ từ lùi khỏi nàng.

"Nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ."

Rồi chàng đi về phía cửa ra vào. Max cảm thấy cơn bão thịnh nộ đã cuốn lấy nàng giờ trôi đi như cát bụi. Riftan rời khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa lại với một tiếng rít. Max nhắm chặt mắt.

***

Sau cuộc trò chuyện khủng khiếp ngày hôm đó, Riftan bắt đầu hoàn toàn phớt lờ nàng. Max, bị tổn thương bởi thái độ của chàng, lập tức chuyển đến nơi ở được sử dụng bởi các pháp sư. Nàng cũng không muốn đối mặt với chàng.

Vào thời điểm nàng tin rằng cuối cùng họ đã đến gần với nhau hơn, Riftan lại đóng cửa vào mặt nàng, và Max không biết phải làm sao để đối phó với chàng nữa.

Max nhìn ra cửa sổ nơi bầu trời nhiều mây và xoa xoa thái dương đau nhói của mình. Riftan muốn gì ở nàng? Chàng không thể chịu được khi nàng rời xa chàng, nhưng khi nàng đến quá gần, chàng lại muốn giữ khoảng cách, và tỏ vẻ khó chịu trước nàng.

Ngẫm lại, nàng tự hỏi liệu những tình huống nguy hiểm như điều tra Cao nguyên Pamela hay chiến tranh có phải đã đóng vai trò tạm thời trong việc ngăn chặn xung đột giữa hai người. Một khi những vấn đề đó được giải quyết, Riftan lập tức tìm kiếm những lời bào chữa khác để tránh mặt nàng.

Max cắn môi. Đó là những gì chàng muốn? Giữ một khoảng cách an toàn để họ không bao giờ có thể làm tổn thương nhau? Giống như nhiều quý tộc và hoàng gia, chàng muốn một cuộc hôn nhân dựa trên hình thức mà họ sẽ không can thiệp sâu sắc vào cuộc sống của nhau sao?


Nàng nhặt những mảnh vụn của giấy da từ bàn để đẩy những suy nghĩ ngày càng thái quá ra khỏi đầu. Tuy nhiên, với cái đầu như muốn phát nổ, không có cách nào mà các ngôn ngữ cổ đại hay cấu trúc phép thuật có thể đi vào tâm trí nàng.

Max xoa trán dữ dội và sớm đổ gục xuống bàn làm việc. Annette, người liếc nhìn nàng, hít một hơi thật sâu.

"Tại sao cậu không quay trở lại phòng và ngủ một chút?"

"...Tớ không buồn ngủ."

"Ý tớ là hãy quay về phòng của cậu và đau khổ tận đáy lòng mà không khiến tớ phát điên."

Annette viết nguệch ngoạc một cái gì đó trên giấy của mình và phun ra một cách tàn nhẫn. Max liếc nhìn cậu ấy và đứng dậy khỏi bàn làm việc ảm đạm của mình. Nàng giúp dịch các ghi chép của Warlock khi có thời gian, nhưng nàng biết nàng không giúp được gì nhiều.

Cảm thấy vô dụng, nàng lê bước về phía cửa. Như thể cảm thấy tệ cho nàng, Selic, người đang ngồi trước lò sưởi và nhìn vào những tư liệu cổ, nói nhẹ nhàng.

"Tôi nghĩ nếu có việc tồi tệ xảy ra, ở một mình sẽ chỉ khiến cậu chán nản hơn. Đừng như vậy, tất cả chúng ta hãy ăn tối cùng nhau đi. Dù sao thì, hầu hết các tư liệu đều bị các Thánh Kỵ sĩ thu thập, và chúng ta không còn nhiều để giải quyết."

Những lời cuối của anh ta nghe có vẻ cay đắng. Vài ngày trước, các linh mục đã đơn phương lấy lại các bản ghi của pháp sư hắc ám, và anh ta dường như khá tức giận.

Tất nhiên, các Thánh Kỵ sĩ cũng có một sự biện minh. Đó là Thánh điện Osyria đã tài trợ và dẫn đầu cuộc điều tra về Cao nguyên Pamela, và Tháp Thế giới không gì hơn là một đồng minh được mời hợp tác, vì vậy suy cho cùng, tất cả các tư liệu từ tàn tích đều thuộc về Giáo hội.

May mắn thay, họ đã không lấy lại các ghi chép được thu thập bởi các pháp sư, nhưng tất cả tài liệu khác đều đã được chuyển đến xe hàng của Osyria, và nghiên cứu về Warlock gần như đã chấm dứt. Selic nói thêm một cách cay đắng khi nhìn vào tài liệu chất đống trên bàn với vẻ đáng tiếc.

"Với tầm này, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể hoàn thành trong một vài ngày. Nó sẽ đủ để chúng ta làm việc nhàn nhã cho đến khi chúng ta rời đến Osyria."

Ngay khi anh ta nói xong, các pháp sư ngồi quanh bàn lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Max ra khỏi tòa nhà với khoảng mười pháp sư trong chớp mắt.


Họ tán gẫu trên đường đến nhà bếp. Hầu hết là về Hội nghị Bảy Vương quốc sắp được tổ chức tại Balbon. Họ có những suy đoán khác nhau về cách các cuộc đàm phán sẽ tiến hành, và đặt cược vào lượng chiến lợi phẩm mà Tháp thế giới có thể lấy được từ những người cai trị của Bảy Vương quốc.

Max lê bước một mình giữa chốn huyên náo. Vào thời điểm đó, từ đằng xa, nàng bắt gặp một hiệp sĩ mặc áo giáp của Hiệp sĩ Remdragon và Công chúa Agnes với mái tóc dài màu vàng đi về phía sau của tòa nhà.

Nàng dừng lại và nhìn vào lưng của hiệp sĩ. Với mũ trùm trên đầu, nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng rõ ràng là anh ta có một chiều cao đáng kinh ngạc. Đột nhiên trái tim nàng lạnh đi.

Nàng nhìn hai người bước về phía khu đất cư trú thưa thớt, sau đó bảo các pháp sư hãy đi đến phòng ăn trước, rồi nhanh chóng theo sau họ.

Sau khi đi bộ một lúc, hai người dừng lại ở một nơi vắng vẻ gần bức tường. Max, người đã theo dõi họ từ xa một cách cẩn thận, vội trốn đằng sau một cái cây khi vị hiệp sĩ quay lại.

Những âm thanh của giọng la hét vang vọng. Nàng không thể nghe chính xác những gì họ đang nói vì khoảng cách xa, nhưng rõ ràng giọng nói trầm thấp đó không phải là Riftan. Nàng nhún vai trong sự nhẹ nhõm. Buồn thay, mắt nàng lại ngấn lệ.

‘Mình đang nghĩ cái gì vậy?'

Nàng ngồi xổm trên mặt đất và vùi mặt trong lòng. Nàng ngồi như vậy một lúc, rồi giọng bực tức của Agnes xuyên vào màng nhĩ nàng.

Nàng thò đầu qua những cành cây. Sau đó, nàng bắt gặp khuôn mặt của Elliot Caron, người đang bình tĩnh giải thích điều gì đó với công chúa. Anh ta lấy một tờ giấy từ trong túi của mình và đưa nó cho Agnes, và cô ta lấy nó và nhìn nó một lúc.

Max nheo mắt trước bầu không khí bất thường. Hai người đang nói chuyện gì chứ? Max, người đang theo dõi họ với đôi mắt đầy nghi vấn, đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhớ lại khi Riftan và Agnes, họ đã liên tục dính nhau trong suốt cuộc thám hiểm và thì thầm việc gì đó.

Vào thời điểm đó, nàng đã nghĩ rằng có quá nhiều điều để thảo luận vì cuộc chiến, nhưng bây giờ, có thể có vài vấn đề mà nàng không hề biết.

Lẽ nào có một lý do khác để Riftan bảo nàng đến Tháp Thế giới? Hẳn có việc nghiêm trọng đã xảy ra và chàng phải tỏ ra vô tình để gửi nàng đến một nơi an toàn.


Khi nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ai đó đột nhiên nắm lấy cánh tay của nàng.

Max thốt ra một tiếng hét nhỏ và ngẩng cao đầu. Rồi nàng nhìn thấy khuôn mặt đanh lại lạnh lùng của Elliot Caron. Anh ta nhìn xuống nàng với đôi mắt kinh ngạc và thả cánh tay mà anh ta đã vội nắm chặt.

"Tôi, tôi xin lỗi, thưa phu nhân. Tôi đã nghĩ ai đó đang theo dõi chúng tôi..."

Mặt Max đỏ bừng lên. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nàng đang lén lút. Elliot dường như cũng chú ý đến nàng, và nàng cắn môi với vẻ mặt khó xử.

"Ta thấy hai người từ đằng xa... Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Công chúa..."

Max lẩm bẩm một lý do khập khiễng và liếc nhìn qua vai anh ta. May mắn thay, Công chúa Agnes không có mặt tại đó. Có vẻ như cô ta đã nói chuyện xong và rời đi trong khi Max lạc lõng trong suy nghĩ.

Yên tâm rằng ít nhất cô ta đã không nhìn thấy vẻ hổ thẹn của mình, Max nhìn lên khuôn mặt của Elliot lần nữa. Vị hiệp sĩ có vẻ mặt cứng nhắc rõ ràng, như thể anh không biết phải làm gì.

Khi anh ta trông không quá tức giận, Max quyết định sẽ trơ trẽn một chút và đứng thẳng lưng. Và nàng nói với giọng bình tĩnh.

"Hai người đã có một cuộc trò chuyện rất nghiêm túc. Nên ta không thể gián đoạn."

"...Người đã nghe được bao nhiêu?"

Elliot nhìn nàng với đôi mắt thận trọng. Max cố giả vờ rằng mình biết gì đó, nhưng khi nàng nghĩ anh ta sẽ không dễ dàng bị cuốn vào một cuộc thẩm vấn dai dẳng, cuối cùng nàng đã thú nhận thẳng thắn.

"Ta, ta không nghe được chi tiết. Nhưng, ta thấy cậu đưa cho công chúa cái gì đó..."

Vị hiệp sĩ ngậm chặt miệng. Nàng lặng lẽ chờ đợi anh ta để giải thích, nhưng sau một lúc im lặng, Max bắt đầu hỏi anh ta với vẻ tức giận.

"Ngày chúng ta đến Ethylene... Ngài Rikaido đã vội đến tìm Riftan. Riftan nói rằng đó là vì tranh chấp thương mại, nhưng có một lý do khác đúng không? Có chuyện lớn đã xảy ra..."

"Thưa Phu nhân Calypse."

Elliott cắt ngang những lời nói lộn xộn của nàng và tiếp tục với giọng nói cứng rắn.


"Tôi không thể nói với người bất cứ điều gì. Nếu muốn biết thêm chi tiết, người phải nghe trực tiếp từ chỉ huy."

Max nhìn lên khuôn mặt của vị hiệp sĩ. Anh ta dường như không có ý định dù chỉ một chút để làm theo ý muốn của nàng. Max bật ra một tiếng cười buồn.

"Tất nhiên... các người hẳn đang che giấu thứ gì đó."

"..."

"Và ta cá là chàng yêu cầu các người không bao giờ để ta nghe thấy."

Vị hiệp sĩ không nói đúng hay không, anh ta chỉ ngậm miệng. Nhưng bấy nhiêu cũng đủ cho một câu trả lời. Nàng thở dài mệt mỏi và xoa bóp mí mắt nhói đau của mình. Sự thất vọng trong trái tim nàng dường như muốn nổ tung.

Nàng chán ngấy với việc Riftan cứ che giấu sự thật từ nàng với danh nghĩa bảo vệ nàng, và quay lưng với nàng một cách vô tình.

Nàng đã quá mệt mỏi khi phải chạy xung quanh bên ngoài cuộc đời của chàng, cầu xin chàng để nàng được vào trong. Nàng nói, dụi trán với bàn tay run rẩy của mình.

"Đ-Được rồi. Ta sẽ không hỏi thêm nữa."

"Xin hãy đi thẳng đến chỉ huy..."

"Không. Chàng... chàng sẽ không nói cho ta nghe bất cứ điều gì."

Như thể đọc được dấu hiệu bỏ cuộc trong giọng nói của nàng, Elliot có một sự căng thẳng thoáng qua trên khuôn mặt mình. Nhưng Max không còn sức lực để giả vờ rằng mình vẫn ổn.

"Và nếu chàng không muốn nói chuyện... Ta sẽ không hỏi thêm nữa."

***

Một vài ngày sau, các Đồng minh bắt đầu chuyển đến Osyria. Trong thời gian lưu trú của họ ở Ethylene, quy mô của quân đội đã giảm xuống khoảng một nửa, nhờ vào việc thanh toán bồi thường cho những người lính đã nhập ngũ và lệnh giải tán cho từng đơn vị, và thậm chí số lượng cũng giảm dần khi họ lần lượt rời đi trong khi di chuyển, và đến khi họ vượt qua biên giới Osyria, chỉ có khoảng 6000 người còn ở lại.