Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 362: Chương 362



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

"Tôi không nghĩ tôi đã từng thấy chỉ huy ăn diện như thế này kể từ thời của Ngài Triden."

Hebaron, người nhìn thấy Riftan đang đi dọc hành lang, mỉm cười và nói. Riftan nhăn trán và cởi nút áo trên chiếc áo khoác có hàng nút dài lên tận cổ. Rõ ràng là chàng chưa bao giờ ăn mặc trang trọng như thế này vì chàng không ai, hay có dịp gì để mặc.

Chàng cau mày khi chạm vào bộ trang phục hiệp sĩ đại diện cho Vua Ruben, đi cùng một chiếc thắt lưng da được trang trí bằng vàng và châu báu, và một chiếc áo khoác nhung đen dài đến đùi. Chàng thậm chí còn đi đôi ủng bóng bảy mà người cận vệ đã đánh bóng.

'Không phải rất may là mình không phải thử mấy đôi giày mũi nhọn kỳ quặc sao?'

Chàng khẽ nghiến răng.

"Ông ta đã đe dọa rằng đừng làm bẽ mặt ông ta. Không cần phải tranh cãi vì những thứ vô dụng như quần áo."

"Chà, ông ta là một đồng minh khá vững chắc vào thời điểm này, vì vậy không có gì tốt nếu chống lại ông ta."

Hebaron thì thầm trong khi vuốt ve chiếc cằm đã cạo nhẵn của mình. Chàng cau mày. Đồng minh. Từ ngữ hơi xa lạ đối với chàng, vì chàng chưa bao giờ nghĩ nó hoàn toàn phù hợp với quốc vương của mình. Nhưng lần này, rất may khi Vua Ruben là một người ủng hộ nhiệt thành cho hiệp ước hòa bình.

'...Cho dù đó là nền hòa bình không ổn định, vẫn tốt hơn là không có gì.'

Riftan nhìn lối vào sảnh tiệc lớn với đôi mắt đen láy. Đầu chàng chưa gì đã đau nhói với ý nghĩ sẽ trải qua một đêm đầy sự chế giễu, kiềm chế và những lời hòa giải tinh vi. (Ok )

Tuy nhiên, chàng không thể vắng mặt ở một nơi mà những người có tầm ảnh hưởng đến từ khắp nơi tụ họp lại với nhau, uống rượu không cần kiềm chế và gắn kết mối quan hệ của họ. Không có nơi nào trên thế giới có nhiều bí mật, âm mưu và tin đồn đến và đi như những cuộc giao lưu xã hội của giới quý tộc.

Chàng tiến vào đại sảnh, giải tỏa thần kinh vốn đã trở nên cực kỳ nhạy cảm sau nhiều ngày mất ngủ. Và, phớt lờ hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, chàng đi ngang qua sảnh rộng và đi về phía cuối của chiếc bàn dài bày đầy đồ uống và thức ăn. Uslyn, người đang ngồi ở đó, đứng dậy và chào Riftan.

"Ngài mất khá nhiều thời gian đấy."

"Như cậu có thể thấy, ta không thể bỏ qua món quà mà Bệ hạ đã gửi cho ta."

Chàng cay đắng đáp lại và nhấc ly rượu đầy trên bàn lên. Sau đó chàng đi về phía bức tường và nhìn quanh sảnh tiệc đông đúc.

Những người hầu mang rượu và thức ăn, quý tộc đang ăn uống say sưa và nam thanh nữ tú khiêu vũ uyển chuyển dưới ánh sáng của đèn treo khiến khán đài trở nên lộn xộn.

Riftan, người dễ dàng tìm thấy Richt Bleston, nheo mắt lại. Anh ta đang ngồi trước một chiếc bàn tròn đặt dưới cột hành lang, nói chuyện với một linh mục trung niên khoác chiếc áo choàng màu đỏ quanh cổ. Riftan nhìn ông ta và hỏi Uslyn.

"Cậu có biết gì về linh mục đó không?"

"Đó là Đại tư tế Garris."

Uslyn quay đầu nhìn theo ánh mắt của chàng và nhỏ giọng giải thích.

"Ông ta là đại diện của Giáo hội Công giáo và là người đã thua trong cuộc bầu cử Giáo hoàng gần đây."


"Cậu có phát hiện ra gì không?"

Trước câu hỏi của Hebaron, Uslyn nhăn trán.

"Chỉ có một vài sự thật hiển nhiên mà ai cũng có thể đoán được."

Riftan quay đầu lại nhìn cậu ta.

"Ví dụ?"

"Kể từ khi bữa tiệc bắt đầu, Đại tư tế Garris đã công khai liên kết với Heimdall VI và người của ông ta. Người ta nói rằng họ đang xây dựng tình bạn, nhưng không ai là không nhận thấy rằng có một số mối quan hệ họ hàng giữa các linh mục của Giáo phái Cũ và Hoàng gia Balto. Họ tiếp tục đặt câu hỏi về tính công bằng của cuộc bầu cử Giáo hoàng này, tạo ra một bầu không khí đáng lo ngại trắng trợn."

"...Có vẻ như quyền lực của Đức Giáo hoàng đang gặp nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ."

"Cựu Giáo hoàng bị nghi ngờ cố tình đẩy nhanh cuộc bầu cử nhằm tạo ra kết quả có lợi cho Giáo phái Tin lành. Việc họ che giấu sự thật về việc các pháp sư hắc ám đứng sau Cuộc chiến Quái vật là điều khiến các linh mục Giáo phái Cũ phẫn nộ."

Uslyn thở dài thườn thượt.

"Đức Giáo hoàng đang cố gắng thuyết phục những người chỉ trích bằng một yến tiệc chiến thắng tráng lệ, nhưng họ đang sử dụng sân khấu này như một nơi để kích động. Nhiều người đã theo phe họ rồi."

Chàng đưa ly rượu lên môi và nhìn chăm chú vào Đại tư tế Garris và Richt Bleston. Cảm nhận được ánh nhìn của chàng, Bleston quay đầu lại và nở một nụ cười chế giễu trên môi.

Chàng nheo mắt. Nhìn thấy anh ta kích động mâu thuẫn ngay trước mũi chàng như thể lời uy hiếp của chàng không là gì, cơn thịnh nộ vốn đã nguôi ngoay lại bùng phát. Chàng nhấp một ngụm rượu, hỏi một cách khô khan.

"Ai đang ở cùng bọn họ?"

"Những quý tộc của Arex. Có tin đồn rằng các linh mục cấp cao của Giáo hội Cũ thường đến thăm nơi ở của Vua Balial..."

Uslyn đột nhiên ngừng nói. Riftan nhìn xuống cậu ta với vẻ mặt khó hiểu. Vị hiệp sĩ nhìn ngơ ngác vào lối vào sảnh tiệc với miệng há to như thể cậu ta bị sốc bởi điều gì đó.

Riftan xoay đầu theo ánh mắt của cậu ta, nhận thấy Maximillian Calypse vừa bước vào sảnh và hít thật sâu. Khi nhìn thấy nàng từ từ bước vào sảnh tiệc, chàng đã sốc nặng như thể bị con chiến mã của mình đá vào bụng.

"Thật là... một lời thách thức trắng trợn."

Hebaron thì thầm khi cười toe toét. Riftan nghiến răng. Bình thường chàng sẽ liếc nhìn phó chỉ huy của mình một cái nhìn đẫm máu, nhưng chàng thực sự không thể rời mắt khỏi nàng trong giây lát. Nàng dường như đã quyết tâm quyến rũ tất cả đàn ông trong sảnh tiệc.

Bộ ngực màu kem của nàng lộ ra một nửa trên chiếc váy lụa mỏng màu ngọc trai, và chiếc váy uốn lượn duyên dáng, tôn lên đường cong gợi cảm của nàng.

Riftan thốt ra tiếng rên rỉ thô như giấy nhám. Nếu nàng muốn trả đũa chàng, thì không còn cách nào hiệu quả hơn như thế này.

"Như vậy… không phải không phù hợp sao! Trang phục của một tiểu thư đức hạnh..."


Uslyn Rikaido run giọng lẩm bẩm, rồi vội ngậm miệng lại. Nhưng Riftan có thể biết rõ những gì cậu ta đang muốn nói. Vẻ ngoài của nàng khác xa với một tiểu thư đức hạnh. Đúng hơn, nàng giống như một người vợ đang đi tìm người tình nhân của mình để cùng chơi đùa với lửa.

Chàng nắm chặt lấy ly của mình. Chàng không nghĩ rằng vợ mình thực sự đến dự tiệc với ý định như vậy. Nàng chỉ muốn chứng tỏ rằng nàng đang giận chàng. Nhưng suy nghĩ của chàng lập tức tan biến khi nàng cẩn thận nắm lấy bàn tay của người đàn ông đang đi theo nàng.

Hebaron phát ra tiếng huýt sáo nhỏ.

"Xem ra phu nhân của chúng ta tới đây để tuyên chiến."

Chàng cảm thấy rượu dính trên ngón tay mình. Ly rượu vỡ nát trong tay chàng.

Riftan ném nó đi và nhìn vợ mình với đôi mắt tối tăm một cách đáng quan ngại. Maximillian Calypse nhìn quanh sảnh tiệc với biểu hiện xen lẫn lo lắng và phấn khích, và Sejour Aren nhẹ nhàng xoa dịu nàng bằng nụ cười quan tâm của cậu ta. Chàng dường như có thể xé xác người đàn ông đó ra làm đôi không chút hối hận.

Uslyn Rikaido bước đến phía trước một cách lo lắng.

"Tôi sẽ đưa Phu nhân Calypse ra khỏi sảnh tiệc."

"Dừng lại."

Hebaron kiên quyết kiềm chế Uslyn. Sau đó, cậu ta quay sang Riftan, và nói một cách chậm rãi.

"Không phải kế hoạch của chỉ huy là để vợ mình đi sao? Vậy thì cậu không được can thiệp vào việc của cô ấy."

Riftan nhìn cậu ta với ánh mắt nghiêm nghị. Hebaron nhướng mày như để bác bỏ điều đó.

"Không lẽ chỉ huy mong đợi phu nhân sẽ ngoan ngoãn như một nữ tu trong khi chính ngài có ý định bỏ rơi người sao?"

"Này! Cậu nói như vậy không phải hơi quá đáng sao? Vì sự an toàn của Phu nhân...!"

"Phu nhân không biết điều đó."

Hebaron thốt ra một cách kịch liệt.

"Chỉ huy dường như muốn giữ phu nhân bên trong một chiếc hộp thủy tinh nhỏ nhắn để không ai có thể chạm vào cô ấy, nhưng điều đó là không thể. Nếu ngài buông tay thì người khác sẽ chiếm lấy."

"Câm..."

Chàng nói với một giọng nhẹ nhàng đến mức chàng cũng cảm thấy rợn cả người.

"Câm miệng."

Hebaron, người đang định nói thêm điều gì đó, nhìn thấy ánh mắt của chàng lóe lên một cách nguy hiểm và ngậm miệng lại. Riftan quay đầu lại và im lặng quan sát Sejour Aren đang dẫn nàng đến nơi tụ hội của các quý tộc phương Tây.


Những người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng vây quanh nàng ngay lập tức. Chàng lau đôi tay dính nhớp rượu của mình trên khăn ăn và đôi mắt chàng ánh lên vẻ tàn nhẫn.

***

Max bị choáng váng bởi một làn sóng hứng thú một cách bất ngờ. Những chàng trai trẻ của Livadon, do Sejour Aren giới thiệu, hành động như thể họ được gặp một vị thánh, và một số thậm chí còn tung ra những lời tán dương nồng nhiệt đến mức nàng cảm thấy khó chịu.

Toàn bộ sức lực của nàng bị vắt kiệt chỉ trong vòng mười phút sau khi nàng bước vào sảnh tiệc. Nàng có cảm giác như đang đối phó với khoảng một trăm Yulysion.

"Chắc phu nhân rất nóng sau khi ở nơi đông người quá lâu. Mặt cô đỏ lên rồi. Sao chúng ta không ra ban công để hít thở không khí trong lành?"

Sejour Aren vừa nói vừa dẫn nàng về phía ban công. Max đi theo anh ta với lòng biết ơn.

"Đây là một cuộc phiêu lưu thú vị hơn tôi đã nghĩ."

Đứng trước khung cửa sổ hé mở, Sejour Aren hơi nghiêng người về phía nàng và thì thầm. Max ngước nhìn anh ta với đôi mắt khó hiểu. Vị hiệp sĩ nhướng mày và cười một cách tinh nghịch.

"Phu nhân không để ý sao? Riftan Calypse đã nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau như thể cậu ta muốn giết tôi vậy."

Max quay đầu lại theo phản xạ. Nàng nhìn thấy Riftan đứng cạnh một cây cột lớn như một cái bóng đen. Đôi vai nàng bất giác run rẩy. Trong chiếc áo choàng đen vừa vặn với cơ thể, chàng đẹp trai đến nghẹt thở, nhưng đồng thời, chàng trông nguy hiểm đến mức khiến nàng lạnh sống lưng.

Nàng nuốt khan. Ánh mắt của chàng thể hiện rõ là cảm xúc của chàng đã đạt đến mức độ nguy hiểm. Xương của nàng vỡ vụn vì sợ hãi. Nhưng cùng lúc đó, trái tim nàng bắt đầu đập loạn lên với cảm giác phấn khích lạ thường. Giống như cưỡi trên một con ngựa hoang đang phi nước đại vậy. (Có con vợ xứng đáng quá nè )

Giờ đây, số phận của nàng, hoặc là đến đích, hoặc ngã khỏi lưng ngựa và bị vó ngựa đè bẹp.

"Ngài Aren, ngài có thể khiêu vũ với tôi không?"

Nàng nói một cách thách thức, vẫn dán ánh mắt vào Riftan. Sejour Aren im lặng một lúc, rồi khẽ bật cười.

"Làm sao tôi dám từ chối yêu cầu của phu nhân? Tôi rất vui vẻ đồng ý."

Nàng gần như không rời mắt khỏi chàng và nhìn lên đôi mắt màu xanh lá đậm của vị hiệp sĩ. May mắn thay, anh ta không có vẻ như bị ép để phối hợp với nàng.

Anh ta nắm lấy một tay nàng và khéo léo bước ra phía trước sân khấu. Sau đó, anh ta đặt một tay lên eo nàng và bắt đầu nhảy uyển chuyển theo giai điệu.

Max nhanh chóng nhận ra rằng nàng đã phạm phải một sai lầm chết người. Nàng đã bỏ qua sự thật rằng nàng chưa bao giờ khiêu vũ với bất kỳ ai. Nàng cố không giẫm lên chân anh ta, vì vậy nàng thậm chí không có thời gian để xem phản ứng của Riftan – điều quan trọng nhất. Khuôn mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, nàng nói.

"Tôi-tôi xin lỗi. Tôi quên mất, tôi chưa từng nhảy trong sảnh tiệc bao giờ..."

"Thật vinh dự khi được trở thành bạn nhảy đầu tiên của phu nhân. Thư giãn nào, hãy tin tưởng và theo bước của tôi. Tôi sẽ khiến cho buổi khiêu vũ đầu tiên của cô thật hoàn hảo."

Sejour Aren cười toe toét và xoay người nàng điệu nghệ, sau đó đưa nàng trở lại vị trí cũ một cách thần kỳ. Max nắm lấy vai anh ta bằng một tay để tránh bị ngã, và di chuyển chân mình thật cẩn thận.

Cuối cùng, khi nàng đã có ít thời gian nghỉ ngơi, nàng liếc nhìn về nơi có Riftan. Chàng lặng lẽ đứng nhìn trò chơi nguy hiểm mà nàng đang bày ra.

Sự thất vọng trào dâng trong lồng ngực. Nàng đang đợi cho chàng mất kiểm soát và chộp lấy nàng đi, nhưng Riftan chỉ dựa vào cột và bất động cho đến khi đoạn dạ khúc nhẹ nhàng kết thúc và một bản nhạc mới vang lên. Mắt nàng bắt đầu nóng lên.

"Đ-đã kết thúc rồi. Tôi nghĩ… tôi đã nhảy đủ rồi."


"Đúng rồi... Khoảng thời gian vui vẻ luôn kết thúc trong tích tắc."

Sejour Aren mỉm cười và dẫn nàng đến chiếc bàn nhỏ để rượu. Max làm ẩm cổ họng với rượu nóng, rồi quay lại nhìn Riftan. Nhưng nàng không nhìn thấy bóng dáng của chàng đâu.

Nàng vội vàng nhìn quanh sảnh tiệc. Nhưng chàng không ở đó nữa. Max chớp mắt với vẻ hoang mang, rồi cắn chặt môi để nuốt những giọt nước mắt đang vỡ òa. Nàng không thể tin rằng Riftan đã rời đi.

"Tôi-tôi đã làm điều ngu ngốc rồi."

"Phu nhân..."

Sejour Aren rút khăn tay từ túi của mình, và lộ rõ ​​vẻ hoang mang. Nàng nhận lấy nó và áp vào đôi mắt ẩm ướt của mình.

"Ri, Riftan dường như đã hoàn toàn từ bỏ tình cảm của chàng dành cho tôi rồi."

"Thưa phu nhân, tôi cam đoan với cô, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chắc chắn cậu ta có lý do của riêng mình."

“L-lý do gì?"

"Việc đó..."

Sejour Aren cắn chặt môi với vẻ mặt bối rối. Max đưa mắt xuống với vẻ thất thần. Nàng không muốn gây chuyện nữa. Nàng gần như không thể giấu được giọng nói run rẩy của mình, và nhìn anh ta với một nụ cười cố gượng.

"Ngài... ngài đã hộ tống tôi rất tốt. Tôi xin lỗi, nhưng... Tôi về nghỉ ngơi được không?"

"Tôi đưa cô đi."

"Kh, không. Tôi sẽ đi một mình. Tôi không muốn làm hỏng bữa tối của Ngài Aren ở đây nữa."

"Thật vô lý khi nói rằng cô đã làm hỏng nó."

Anh ta mang biểu cảm kiên quyết.

"Nhiệm vụ của tôi vẫn chưa kết thúc cho đến khi tôi đưa phu nhân về phòng an toàn. Vui lòng đợi ở đây. Tôi sẽ lấy áo khoác và đưa cô về."

Hiệp sĩ bước về phía người hầu mà không cho nàng thời gian để từ chối. Nhưng khi anh ta vừa định lấy áo khoác và quay lại, thì có người vội vàng tiến lại gần và nói chuyện với anh ta.

Max nhìn anh ta từ đằng xa. Sejour Aren tỏ vẻ bối rối và liếc nhìn nàng như thể bảo nàng đợi anh ta một lát, và bắt đầu nói chuyện với người đàn ông. Có vẻ như họ có việc gì đó quan trọng.

Max khẽ thở dài và xoay người về phía cửa ra vào. Nàng cảm thấy có lỗi với Sejour Aren, nhưng nàng muốn ở một mình. Không phải trông nàng như một con ngốc tối nay sao? Nàng lê bước đến lối ra.

Ngay lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ tóm lấy cơ thể nàng và không thương tiếc kéo nàng vào một góc tối của hành lang. Max há hốc mồm trong ngạc nhiên. Khi nàng nhìn lên với đôi đồng tử giãn ra, nàng bắt gặp khuôn mặt đanh lại lạnh lùng như đá hoa cương của Riftan.

Chàng ôm lấy eo nàng bằng cả hai tay, nâng nàng lên và đưa nàng đến gần mặt chàng. Max khẽ run lên vì sợ hãi lẫn phấn khích. Hơi thở nồng nặc mùi rượu của chàng phả vào môi nàng.

"Sao nàng lại ngạc nhiên vậy?"

Giọng chàng dịu dàng đến đáng sợ.

"Không phải nàng muốn thấy ta phát điên lên vì tức giận sao?