Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji

Chương 387: Chương 387



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Mặt của người đàn ông không còn tí máu. Anh ta nuốt nước bọt khi lần lượt nhìn khuôn mặt dữ tợn của các hiệp sĩ đang lườm anh ta và khuôn mặt vô cảm của Riftan. Và anh ta nói với giọng khàn khàn.

“Tôi, tôi không có ý định xúc phạm ngài. Tôi chỉ…”

Người đàn ông do dự rồi mím môi. Trông anh ta có vẻ sợ hãi, nhưng anh ta không thể giữ miệng vì sự phẫn uất của mình. Người đàn ông lại ngẩng đầu.

“Thành phố này là lãnh thổ của gia tộc Croix, và tôi chỉ truyền đạt ý muốn của Lãnh chúa. Trong vài năm qua, Ngài không chỉ cướp mất nông nô của Bệ hạ, mà còn thuyết phục nhiều thợ thủ công và thương nhân của thành phố di cư xuống phía Nam. Kết quả là, nhiều thành phố của Công quốc đang trong tình trạng thảm khốc. Ngài không nghĩ việc chúng tôi không chào đón Ngài Calypse là lẽ rất tự nhiên sao?”

Người đàn ông bắn cho Riftan một cái nhìn táo bạo, giống như một người tử đạo chống lại sự bất công. Đó là một thái độ đường hoàng, tin chắc rằng Riftan đang thực hiện chế độ chuyên chế bất công.

Max đỏ bừng mặt với sự uất hận. Sao anh ta dám xúc phạm vị hiệp sĩ cao quý nhất trên thế giới theo cách này. Nếu nàng cao to và mạnh mẽ như Hebaron, nàng đã nắm lấy cổ áo tên ngốc này và tống anh ta ra khỏi cửa. Nàng không thể hiểu tại sao các hiệp sĩ khác lại không làm như vậy.

Vào khoảnh khắc nàng định nói với các hiệp sĩ như vậy, Riftan mở miệng.

"Không."

Câu trả lời của chàng ngắn gọn đến nỗi cả Max và người đàn ông tên Bowman đều không hiểu ngay. Riftan đặt cái ly xuống bàn, bực bội nói thêm.

“Tôi không nghĩ đó là điều bình thường.”

Sau đó, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc, chàng nhìn lên người giúp việc nhà trọ và nâng cái chai rỗng.

“Rượu đã cạn rồi. Ta muốn gọi thêm chai khác.”

“Tôi, tôi sẽ mang ra ngay.”

Người giúp việc, người đang quan sát người cai quản thành phố, vội vàng chạy vào bếp. Như thể đó là một tín hiệu, các hiệp sĩ lại bắt đầu thưởng thức rượu và thức ăn. Khuôn mặt của vị quản lý đỏ bừng lên khi bị chàng lờ đi một cách trắng trợn. Anh ta phản đối kịch liệt, trừng trừng nhìn Riftan với ánh mắt độc địa.


"Đây là xâm phạm!"

Sự im lặng lại một lần nữa ập xuống phòng ăn náo nhiệt. Ngay cả khi anh ta lùi lại phía sau trước ánh mắt hằn học của các hiệp sĩ, anh ta vẫn kiên trì chọc tức.

“Thành phố này thuộc về Công tước Bệ hạ. Và tôi thay mặt ngài ấy yêu cầu các người rời khỏi nơi này! Các người phớt lờ tôi không khác gì một hành động xâm lược...!”

"Câm miệng lại!"

Max không thể kìm được cơn tức của mình nữa và bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nàng tức giận đến mức mắt nàng lóe lên. Nàng bắn ánh mắt mãnh liệt của mình vào khuôn mặt xấu tính của người đàn ông.

“Làm, làm sao… mà anh dám xúc phạm chồng tôi như vậy? Riftan đã, đã cứu lấy vùng đất này bao nhiêu lần rồi! Chồng tôi đã bảo vệ phương Đông khỏi sự đe dọa của Rồng đỏ... Chàng không chỉ chiến đấu trong danh dự bằng cách tham gia vào Cuộc chiến Quái vật... Chàng còn phải đi một chặng đường dài để cứu vớt cái nơi chết đẫm này! Vậy mà… Sao anh dám gọi chồng tôi là kẻ xâm lược?”

“Tôi chỉ đang làm theo ý muốn của Công tước…!”

"Bảo cha tôi hãy nghe cho rõ đây!"

Nàng dứt khoát cắt ngang những lời bào chữa tồi tệ của người đàn ông.

“Nếu, nếu ông ta muốn đưa chúng tôi ra khỏi đây… Thì hãy nói trực tiếp với El Nuima Ruben III! Một, một khi có sự cho phép của Bệ hạ, chúng tôi sẽ vui lòng rời khỏi Công quốc và không bao giờ đặt chân đến đây nữa!"

Người đàn ông câm như hến. Max chỉ vào lối vào bằng đầu ngón tay của mình và bắn ra một cách thô bạo.

"Nếu, nếu anh đã hiểu, thì hãy ra khỏi đây!"

“Tôi là người trông coi thành phố này! Phu nhân không có quyền đá tôi ra…!”

"Ra khỏi đây ngay!"


Nàng mất bình tĩnh và hét lên dữ dội. Người đàn ông co vai như thể bị nàng quất roi, và rồi đỏ mặt vì sự xúc phạm. Max mất kiên nhẫn và ném một cái nhìn sắc bén về phía các hiệp sĩ của mình.

"Các, các người còn làm gì mà không lôi anh ta đi ngay!"

Sau đó, Hebaron, người đang mở to mắt, đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt lấy lưng người đàn ông. Và lính canh liền lôi anh ta về phía lối vào, và đập anh ta xuống vệ đường một cách không thương tiếc.

“Này, chuyện này là sao…!”

"Anh không nghe thấy những gì phu nhân của chúng tôi nói sao?"

Hebaron vẫy hai bàn tay và nở một nụ cười đầy đe dọa.

“Phu nhân bảo anh hãy cút đi.”

"Đồ bạo quân!"

“Thì có ai nói không phải đâu? Hãy chạy đến chỗ lãnh chúa của anh và rên rỉ cho ông ta nghe ấy.”

Hebaron, người đã trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, hất cằm về phía bốn người lính vẫn đang đứng yên.

“Đưa ông chủ của các cậu ra khỏi đây đi. Tốt hơn hết là các cậu không nên đến gần nơi này cho đến khi chúng tôi rời đi."

Các lính canh liếc nhìn nhau rồi chạy ra khỏi nhà trọ. Hebaron đóng sầm cánh cửa lại. Max đứng yên nhìn ra ngoài cửa sổ khi tên quản lý hân hoan đưa người của anh ta đi.

Đột nhiên, nàng nhận ra rằng anh ta không đến đây với ý định đuổi Đội Remdragon. Người đảm nhận vị trí hành chính trong một thành phố như thế này sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng có thể đánh đuổi vài trăm hiệp sĩ chỉ với bốn người lính. Ý định của anh ta là công khai lăng mạ Riftan. Max cắn môi.

"Maxi."


Ngay lúc đó, nàng cảm thấy những ngón tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của mình. Max quay đầu lại. Riftan nói như để xoa dịu nàng.

“Đừng đứng nữa. Nàng phải ăn cho xong.”

Khi thấy chàng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, nàng chợt nghẹn ngào. Max rút tay lại có phần gay gắt. Nàng không thể nhìn thẳng vào mặt chàng.

“Em, em ăn đủ rồi. Em… em sẽ lên phòng và nghỉ ngơi trước.

Max gần như không nói ra được lời của mình, và chạy lên cầu thang phía bên kia sảnh trước khi chàng có thể bắt kịp nàng. Rồi nàng chạy ngay vào phòng vả vùi mặt xuống giường.

Nàng thấy mình sắp bật khóc như một kẻ ngốc. Việc nàng có một người cha như vậy dường như là một điều sỉ nhục, thậm chí đối với bản thân nàng. Nàng kìm nén tiếng nức nở của mình và áp đôi mắt bỏng rát vào tấm trải giường. Khi nàng đang cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc đang dâng trào, nàng cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của chàng ôm lấy nàng.

Max ngước nhìn Riftan với đôi mắt ngấn lệ. Chàng đặt nàng ngồi vào lòng và ôm chặt nàng bằng vòng tay mạnh mẽ của mình. Và chàng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Max vòng tay qua gáy chàng và vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của chàng.

“Để, để họ đối xử với chàng như vậy… Em thực sự xin lỗi."

"Không có gì để nàng phải xin lỗi cả."

Riftan dùng một tay ôm mặt nàng và hôn lên khóe mắt ửng đỏ. Không hiểu sao những giọt nước mắt mà nàng đã kìm nén lại tuôn trào trước cử chỉ ân cần đó.

"Đừng khóc."

Riftan bối rối và dùng ngón tay cái lau những giọt nước mắt trên má nàng. Đột nhiên, một tia giận dữ lóe lên trong đôi mắt đen láy của chàng.

“Nhìn thấy nàng khó chịu khiến ta bực bội thật. Ta không nên để tên đó nói nhăng cuội như vậy…”

Riftan khẽ thở dài và ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy liên hồi của nàng. Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại trong hơi ấm của chàng. Max sụt sịt, rồi nói với một giọng bình tĩnh hơn.

“Cha của em sỉ nhục chàng theo cách đó… em rất tức giận. Em ghét việc loại người đó… là cha của em.”

“Nàng có thêm hàng trăm lý do để ghét ông ta. Nhưng không lẽ nàng sẽ cứ nhảy cẫng lên chỉ vì một vài tên chuột nhắt đến và cố đuổi ta đi sao?”


Chàng lắc đầu như thể điều đó thật vô lý.

“Ta không muốn nàng nghĩ về ta như một nạn nhân vô tội, vì vậy ta sẽ thành thật với nàng. Như người đàn ông đã nói, ta đã đứng sau mọi việc khiến công quốc từ từ sụp đổ.”

Max ngừng thút thít và kinh ngạc ngước nhìn chàng. Riftan tinh nghịch véo chóp mũi ửng đỏ của nàng và chậm rãi nói.

“Bọn ta đã thuê lính đánh thuê để giúp nông nô trốn khỏi công quốc, và thuyết phục các hiệp hội thương gia của các khu vực phía Đông đưa những kỹ sư xuất sắc đến Anatol. Những kẻ đã luôn kiếm sống từ tiền thuế của họ sẽ tức run người nếu nhìn thấy mặt của ta.”

“Nhưng, nhưng mà… chàng không làm điều gì trái luật pháp…”

“Tất nhiên, ta không bao giờ cưỡng bức ai. Nhưng đúng là ta đã thuyết phục họ phản bội lại lãnh chúa của họ bằng một mồi nhử không thể cưỡng lại được.”

“Mồi nhử…?"

"Lợi nhuận."

Riftan gật đầu giễu cợt và đặt nàng xuống. Chàng đi đến trước lò sưởi và đốt lửa. Max nhìn chàng khéo léo nhóm lửa bằng đá lửa, sau đó bước tới sau lưng và ôm lấy bờ vai rộng lớn của chàng.

“Vì bất cứ lý do gì, xúc phạm chàng theo cách đó… thật là không công bằng. Em không thể nào tha thứ được."

“Ta có thể lắng nghe những lời lăng mạ nhiều hơn thế nữa. Ta sẽ không bị tổn thương đến mức cắn chúng lại đâu."

Riftan nhìn lại nàng và mỉm cười thích thú . Có lẽ sự ủng hộ vô điều kiện của nàng khiến chàng hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, một sự tức giận khó tả hiện trên đôi mắt đen của chàng.

“Ta sẽ làm điều còn tồi tệ hơn thế. Ta sẽ để người đàn ông đó nhìn vương quốc của mình từ từ sụp đổ.”

Max co vai trước những lời đáng kinh ngạc. Riftan quay đầu về phía lò lửa, như thể cố giấu đi sự mãn nguyện tàn bạo đang hiện trên khuôn mặt mình. Và nhìn vào ngọn lửa rực cháy, chàng nói thêm một cách khô khan.

“Người đàn ông đó đã làm tổn thương nàng. Ta không thể để ông ta sống hết quãng đời còn lại mà không phải trả giá bất cứ thứ gì." ( vặt hết lông của cha nội đó đi anh trai)

“Riftan, em…”

Max vội vàng mở miệng. Nàng không hề muốn lãng phí cả quãng đời để trả thù cha mình. Nàng chỉ muốn loại bỏ tất cả những gì liên quan đến Công tước xứ Croix khỏi cuộc đời nàng