Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 258



Những con phố trông giống như mê cung. Vì vậy, họ đi dọc theo con đường chính được lát bằng đá phẳng và vào một nhà hàng tương đối yên tĩnh để ăn bữa sáng muộn. Calto Serbel đang thảo luận điều gì đó với hai phụ tá của mình khi họ ngồi quanh một chiếc bàn dài và lấp đầy bụng bằng món thịt hầm nóng hổi. Cuộc trò chuyện có vẻ như họ đang nói về lịch trình chuyến thám hiểm của họ.

“Kế hoạch là để các Thánh kỵ sĩ đến trước chúng ta và làm hướng dẫn viên cho chúng ta, nhưng do gió lớn nên chúng ta đã đến sớm hơn một tuần so với dự kiến. Có vẻ như chúng ta sẽ phải đợi ở Anatol cho đến khi các Thánh kỵ sĩ đến.”

Sau khi thảo luận một lúc lâu, Calto tiến đến chiếc bàn dài. “Đầu tiên, kế hoạch là đi đến nhà thờ lớn của Anatol và gặp gỡ các linh mục. Nhà thờ sẽ giúp cung cấp một nơi để chúng ta ở lại.”

“Làm thế nào chúng ta đến được Anatol? Tôi nghe nói rằng hành trình sẽ mất một giờ từ cảng ở đây đến trung tâm Anatol.” Một pháp sư cao cấp gầy gò tên là Ben hỏi một cách lịch sự.

Calto quay đầu về phía anh ta và đáp lại. “Chúng tôi quyết định đi cùng với một số thương gia đang mang hàng hóa đến Anatol. Nơi này không quá xa, và đường đi cũng tương đối an toàn, nhưng nếu có thể thì vẫn tốt hơn nếu có người đi cùng.”

Max lắng nghe cuộc trò chuyện, nhưng giọng nói của họ đang lọt vào tai này rồi rời tai kia, sau đó cô nhìn ra cửa sổ và phía ngoài đường. Nhiều toa xe chở đầy hàng hóa ra vào liên tục. Có thể thấy rõ rằng chỉ riêng thuế và phí cầu đường đối với những ngành nghề như vậy sẽ tạo ra một nguồn thu rất lớn. Cô hoàn toàn ngạc nhiên trước những gì Riftan đã đạt được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Tuy nhiên, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy trống trải vì cô không ở bên cạnh hỗ trợ anh trong khi anh làm việc chăm chỉ để hoàn thành một điều đáng kinh ngạc. Sẽ thật tuyệt vời khi tận mắt chứng kiến ​​nơi này phát triển và thịnh vượng.

Max cắt nhỏ từng miếng thịt từ món hầm của cô và đút từng chút cho Roy khi cô quan sát mọi người đi bộ trên phố. Tất cả họ đều ăn mặc đẹp và có nước da đẹp. Có vẻ như cư dân trong khu vực đó đang sống rất dư dả.

"Max, nhìn bên đó kìa!"

Trong khi đang mải mê quan sát dòng người qua đường, Sidina đang ăn nhồm nhoàm bên cạnh đã bất ngờ dùng ngón tay chỉ ra. Max quay đầu lại và nhìn cô đầy thắc mắc.

Sidina thì thầm vào tai cô. "Đằng kia, có một người đàn ông rất đẹp trai."

Max nheo mắt nhìn Sidina, rồi quay lại nhìn theo hướng cô đang chỉ. Một thanh niên mảnh khảnh trong chiếc áo choàng xanh đậm đang bước vào nhà trọ với hai người đàn ông có vóc dáng cường tráng. Mắt Max mở to. Như bạn của cô đã quan sát, người đàn ông này quả thật đẹp trai, mái tóc bạch kim được buộc gọn gàng và những đường nét tinh xảo, đẹp đến mức có thể dễ dàng nhận ra được khắc trên cột đại sảnh của ngôi đền lớn. Làn da trắng mịn của anh dường như bừng sáng nhưng đôi mắt lạnh lùng, vô cảm của anh ta trông thật tàn nhẫn.

“Anh ấy trông giống như một người đàn ông quý tộc, phải không? Có lẽ anh ấy là một hiệp sĩ từ Anatol?"

Sidina thì thầm vào tai Max. Cô định nói với cô ấy rằng không có người nào như vậy trong các Hiệp sĩ Remdragon, nhưng cô nghĩ rằng Sidina có thể hỏi làm sao cô ấy biết điều đó, vì vậy Max im lặng.

Người đàn ông rõ ràng không xuất hiện như một thường dân. Anh ta mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng thanh lịch và được trang bị với một thanh kiếm quanh hông. Max nghĩ rằng anh ấy có thể là một thành viên mới. Khi cô đang cân nhắc về suy nghĩ đó, người đàn ông trẻ, người đang nhìn quanh nhà hàng, nói với một giọng trầm.

“Tôi đã nghe người giám sát thành phố nói rằng có những phù thủy từ Tháp Thế giới đã đến. Có thể dành cho chúng tôi một chút thời gian nói chuyện không?"

"Anh muốn thảo luận vấn đề gì mà phải đến tìm chúng tôi?" Calto quay về phía người thanh niên và hỏi.

Người thanh niên đến gần anh và nói một cách bình tĩnh. “Tôi là Yulysion Lovar, hiệp sĩ phục vụ Lãnh chúa Calypse. Tôi đã được linh mục trưởng của Anatol yêu cầu phải cư xử hiếu khách nhất có thể với những vị khách đến từ Tháp Thế giới.”

Anh ấy dừng lại một chút rồi nhìn qua những người xung quanh bàn với vẻ vô cùng quý phái và kiêu ngạo. Max nghi ngờ đôi tai của mình khi cô ngây người nhìn anh. Cô ngồi ở cuối chiếc bàn dài, khuất sau một cây cột, nên anh dường như không nhìn thấy cô.

Yulysion sau đó quay đầu lại Calto và tiếp tục với một giọng buồn tẻ. “Tôi biết mọi người đã đến sớm hơn dự kiến. Bây giờ, mọi người hãy đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và tôi sẽ đưa mọi người đến Lâu đài Calypse."

"Tôi đánh giá cao lời đề nghị, nhưng tôi phải từ chối thôi." Calto kiên quyết lắc đầu. “Chúng tôi không cần phải mắc nợ Lâu đài Calypse. Nhà thờ đã hứa sẽ hỗ trợ chúng tôi, chúng tôi sẽ đến nhà thờ bây giờ.”

“Không có đủ chỗ ở trong Nhà thờ của Anatol để phục vụ tất cả mọi người đâu. Nhà thờ đã bắt đầu được mở rộng gần đây nên ngay cả các linh mục đang sống ở đó cũng đang ở trong Lâu đài Calypse." Như thể anh ấy hơi bị xúc phạm bởi sự từ chối của Calto, trán anh nhăn lại. “Có một nhà trọ dành cho khách trong khuôn viên nhà thờ, nhưng nó cực kỳ tồi tàn và có thể đã đầy rẫy những người lang thang tụ tập ở đó. Hầu hết các khu trọ cũng chật kín vì đó là thời điểm dân buôn chuyển hàng đến.”

Calto nhìn quanh các phù thủy với vẻ mặt đầy suy tư. Anh có vẻ miễn cưỡng để họ ở lại Lâu đài Calypse, nhưng cũng lo ngại rằng anh về việc các phù thủy không có chỗ ở sau một chuyến đi dài. Sau khi im lặng một lúc, người thanh niên khẽ nhún vai như thể không có ý định kiên trì thuyết phục Calto ở lại lâu đài Calypse.

“Nếu ngài không muốn vậy thì cũng không sao. Tôi sẽ nói lời với người gác cổng, nếu ngài thay đổi quyết định, ngài có thể đến lâu đài. Còn giờ thì, tôi có rất nhiều việc phải làm, bây giờ tôi phải đi...”

Người đàn ông đang chuẩn bị quay mặt lạnh lùng, đột nhiên dừng lại. Max có thể nhìn thấy rõ ràng anh ta đang đối mặt với cô, cơ thể anh ta hướng về phía cô đang ngồi. Đôi mắt màu tím sống động của anh lấp lánh trong ánh nắng mùa đông nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ. Max, người vẫn còn bối rối ngay cả khi nghe thấy tên của anh, thì thầm với vẻ mặt kinh ngạc.

“Yu-Yulysion…?”

Người đàn ông nãy giờ vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng sải bước về phía cô. Khuôn mặt tưởng như chỉ lạnh như một cục đá cẩm thạch của anh ấy lại bừng sáng một cách đáng kinh ngạc và lộ rõ ​​khuôn mặt của một cậu bé ngây thơ mà Max biết rõ.

“Thưa cô! Cô đã trở lại sao!"

"Anh t-thực sự là Yulysion sao?"

Max nhìn anh từ đầu đến chân với vẻ hoài nghi. Cô há miệng đầy ngạcc nhiên. Cô tự hỏi chàng trai mảnh khảnh, chỉ cao hơn cô nửa sải tay, đã đi đâu mất rồi, chỉ có một thanh niên cao lớn với vóc dáng bảnh bao, cao hơn 6 kvette (khoảng 180 cm) đang đối mặt với cô.

“Tôi nghe nói rằng các phù thủy từ Tháp Thế giới đã đến, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cô sẽ ở cùng họ! Đã ba năm trôi qua kể từ ngày cô rời đi. Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ trở lại sớm nhất vào mùa xuân năm sau… đúng như dự đoán, cô thực sự rất tuyệt vời!” Như thể không nhận ra rằng Max đang đơ người ra, Yulysion hào hứng tiếp tục nói. “Mọi người sẽ rất vui khi biết rằng cô đang ở đây! Chúng ta không nên ở đây, chúng ta nên lập tức đến lâu đài…!”

“Đ-đợi đã! Bình tĩnh một chút. Tôi vẫn chưa quay lại vì… ”

Max vội vàng phủ nhận câu nói của anh nhưng Yulysion không hề lắng nghe. Anh bước đến, đứng cạnh lối vào và hét lên một cách bực tức với những người đi cùng mình.

“Các người đang làm gì vậy! Phu nhân Calypse đã trở lại. Hãy tỏ lòng thành kính ngay bây giờ và chuẩn bị đưa phu nhân về lâu đài đi!”

“Phu nhân Ca… Calypse?” Đôi mắt Sidina nhìn chằm chằm vào Max và Yulysion, cô thốt lên với giọng khàn khàn. “Họ của Max là Calypse? Calypse trong Riftan Calypse?”

Max có vẻ bối rối. Không chỉ Sidina, mà tất cả những cặp mắt khác đều đổ dồn về phía cô, các phù thủy và các thủy thủ đang thưởng thức bữa sáng để sưởi ấm họ khỏi gió biển lạnh giá. Max, người đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Mọi người thì thầm và xì xào bên tai nhau rằng Phu nhân của Anatol đã trở về. Một số người trong số họ thậm chí còn rình mò, vươn cổ để nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Calto thở dài khi xung quanh họ trở nên ồn ào hơn. “Có vẻ như ở đó sẽ tốt hơn. Nếu lời đề nghị vẫn còn hiệu lực thì chúng tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh.”

"Tất nhiên rồi! lời đề nghị của chúng tôi vẫn còn hiệu lực."

Yulysion hét lớn và ra lệnh cho người của mình chuẩn bị. Sau đó, như một lẽ tự nhiên, anh thu dọn hành lý của cô và hỏi cô.

“Liệu chúng ta có thể nói chuyện cho đến khi xe đến không? Có rất nhiều điều tôi phải nói với cô!"

Max quay lại nhìn Calto để xin phép và anh gật đầu cam chịu. “Đã lâu rồi cô chưa gặp ai đó mà mình biết, chắc hẳn sẽ có rất nhiều điều để nói, vì vậy hãy làm theo ý cô đi.”

"C-cảm ơn."

Max để Roy ở với Sidina một lúc và theo Yulysion ra ngoài. Có năm con ngựa đang đợi bên đường và hai người đàn ông đứng bên cạnh họ, những người này dường như là cấp dưới của Yulysion. Cô nhanh chóng nhìn thấy huy hiệu của Hiệp sĩ Remdragon trên bộ giáp anh đang mặc bên dưới áo choàng và cười rạng rỡ.

“Bây giờ anh là một hiệp sĩ chính thức rồi! Từ giờ tôi phải gọi anh là Ngài Lovar rồi sao.”

"Lễ phong tước được tổ chức ngay sau khi cô rời đi." Yulysion nói với đôi má ửng hồng, như thể anh đang được tâng bốc. “Tuy nhiên, hãy thoải mái gọi tôi bằng tên của tôi như cô đã làm trước đây.”

"Garrow thế nào rồi?"

Môi Yulysion nở một nụ cười tinh quái khi Max nhìn xung quanh.

“Người bạn đó của tôi tất nhiên cũng đã được phong tước hiệp sĩ. Anh ấy hiện đang phục vụ với tư cách là trợ lý của Lãnh chúa Nirta. Anh ấy nói có cảm giác như mình sắp chết."

Max cảm thấy hơi khó xử khi nhìn thấy Yulysion, người đã không thể nhận ra, nhưng những cái tên quen thuộc khiến trái tim cô rung động. Cô do dự một lúc rồi hỏi với giọng thận trọng.

“Ri-Riftan… thế nào? Anh ấy có khỏe không? ”

Khuôn mặt của Yulysion tối sầm lại ngay lập tức. Max cảm thấy trái tim mình như chùng xuống.