Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 303



Rồi anh ta trượt xuống con dốc dựng đứng sau tảng đá. Nàng nhìn màn nhào lộn của thánh kỵ sĩ từ xa, sau đó cúi xuống và cẩn thận bước về phía trước với cả hai tay chạm đất. Phải đi xuống một lúc lâu thì chân nàng mới có thể chạm mặt đất bằng phẳng.

Max thở phào nhẹ nhõm và nhìn xung quanh. Những bức tường đá xám nhô cao bên trái và phải, và những khói đá nhẵn xếp chồng lên nhau như những bậc thang trong thung lũng hẹp. Nó trông như thể được tạo ra bởi con người.

"Đây có phải là nơi mà phu nhân đã cảm thấy kỳ lạ không?"

Elliot, người đứng đằng sau nàng như thể đang bảo vệ nàng, nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác. Max chạm vào bức tường để cho phép thuật lan tỏa, sau đó gật đầu.

Ruth cúi xuống và mất một lúc để lấy lại hơi thở, sau đó đi theo nàng đến bức tường. Lông mày anh ta hơi nhướng lên.

“Có vẻ như nguồn sức mạnh kháng phép đang chảy ở đây đang can thiệp vào hoạt động của ma thuật. Đó là lý do tại sao phép thuật điều hướng của tôi không phát hiện được nó. Tuy nhiên, Linh hồn của Đất sẽ nhạy cảm hơn với sự biến dạng của dòng chảy của mana.”

Max cau mày. Tại sao lại có thiết bị này? Có lẽ nơi này đã được thiết lập bởi các Warlock để thử nghiệm các phép thuật nguy hiểm. Hoặc nơi đây là nơi để che giấu thứ gì đó. Khi nàng đang chìm sâu trong những suy nghĩ như vậy, Kuahel, người đang nhìn xuống với con mắt nhạy bén, mở miệng nói.

“Tôi không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào khác. Hãy xuống xem thử nào.”

Anh ta dẫn đầu và bắt đầu bước đi, những người còn lại cũng lần lượt đi theo xuống cầu thang. Max cố gắng không phát ra âm thanh với mỗi bước đi của mình.

Kuahel nói rằng anh ta không cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào, nhưng nàng không thể rũ bỏ nỗi lo sợ rằng có điều gì đó đang ẩn nấp. Nàng nín thở, đảo mắt liên tục đến nơi đằng sau bóng râm đen kịt hay những khối đá nhô ra.

Đúng lúc đó, Kuahel quay lại và ra hiệu cho nàng đứng dựa vào tường. Max ngay lập tức làm theo hướng dẫn. Anh ta đi xuống đầu tiên đến đáy của thung lũng. Và sau khi xác nhận rằng không có nguy hiểm nào khác, anh ta gửi một tín hiệu rằng họ có thể xuống.

Max hít một hơi thật sâu và đi xuống con đường quanh co. Sau đó, con đường hẹp chỉ đủ cho một người đi qua đột nhiên mở ra, và sau đó một không gian rộng lớn được bao phủ bởi những viên sỏi tròn xuất hiện.

Nàng nhìn xung quanh không gian xa lạ trong sự cảnh giác xen lẫn tò mò. Trên mặt đất có một làn sương mờ ảo như khói, bầu không khí thì nặng nề và ẩm ướt. Và dường như có một mùi lưu huỳnh thoang thoảng từ đâu đó.

"Có cái gì đó giống như lối đi ở đây."

Kuahel, người đã đi qua màn sương không chút do dự, chỉ vào một bên của bức tường đá cao chót vót và nói. Ruth đến gần nó trước và nhìn vào hang động tối.

"Cậu có thấy gì không?"

Ruth lắc đầu trước câu hỏi của nàng.



“Tôi nghĩ nó khá sâu. Phu nhân có muốn thi triển phép thuật không?”

Max đi qua lớp sỏi gập ghềnh và đứng trước cửa hang. Sau đó, nàng đặt tay lên một bức tường và phát tán phép thuật. Nhưng nàng không đọc được gì cả. Như thể có một tấm màn đen đã được giăng ra.

“Ta không thể. Phép thuật không hoạt động."

“Vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình kiểm tra.”

Kuahel thở dài và sải bước vào hang. Max mở to mắt nhìn anh ta. Anh ta không biết có gì bên trong mà vẫn đi vào mà không sợ hãi? Max vô tình túm lấy áo choàng của anh ta.

"Wow, nó có thể nguy hiểm đấy!"

"Vì vậy mà không nên kiểm tra nó sao?”

Kuahel cau mày và nghiêng đầu sang một bên. Anh ta như thể không hiểu phản ứng của nàng.

"Chúng ta cần đảm bảo rằng chúng ta biết những gì có ở đây để sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo."

“Nhưng chỉ có năm người. Chúng ta có thể sẽ không lo liệu được.”

Elliott nói một cách thận trọng. Kuahel nhìn chằm chằm anh ta với đôi mắt lạnh lùng.

“Không phải chúng ta đã xem xét tất cả các khả năng khi bắt đầu cuộc điều tra này sao? Chúng ta không đi dã ngoại. Sẽ luôn luôn có rủi ro.”

Anh ta dường như không sợ hãi một chút nào về những gì có thể xảy ra nếu mọi thứ không như ý. Ruth bất ngờ đồng ý với Kuahel và bước tới, vẻ mặt đã nửa mệt mỏi.

"Ngài Leon nói đúng đấy."

Max ngạc nhiên nhìn anh ta. Ruth nhìn kỹ bên trong hang và nói thêm.

“Mọi người đều nhớ trận chiến ở Lâu đài Ethylene. Để tránh tình huống như vậy, chúng ta cần biết lối đi này dẫn đến đâu. Nếu trong khi Lực lượng Đồng minh đang bao vây lâu đài, chúng ta có thể sẽ gặp phải một cuộc khủng hoảng lớn như trước đây nếu lũ quái vật tấn công từ phía sau hay hai bên bằng lối đi bí mật.”

Max trở nên xanh xao. Khi nhớ lại sự kinh hoàng của ngày hôm đó, lưng nàng toát mồ hôi lạnh. Tầm quan trọng của sứ mệnh mà họ được giao phó thấm sâu vào xương tủy của nàng một lần nữa. Lượng thông tin mà họ thu thập được có thể sẽ quyết định sự chiến thắng hay thất bại của cuộc chiến. Nàng gật đầu với vẻ mặt kiên quyết.

"Được rồi. Hãy vào trong và kiểm tra thôi."

Elliot liếm môi, cố gắng ngăn nàng lại, và rồi gật đầu cam chịu. Không lâu sau, họ bắt đầu đi thành hàng dọc theo lối đi hẹp và tối tăm. Những ngọn lửa xanh được tạo ra bởi các Thánh Kỵ sĩ thắp sáng những bức tường hang động tối, và những bóng đen u ám đổ xuống dưới chân họ.

Max cảm thấy sởn tóc gáy và co vai. Mùi lưu huỳnh càng lúc càng nồng nặc. Không khí dường như trở nên ấm hơn một chút.

“…Các bức tường có vẻ nóng.”

Đột nhiên, Ruth lẩm bẩm. Max nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.

"Có phải là phép thuật không?"

"Tôi không nghĩ vậy."

Anh ta cau mày nói.



“Tôi nghĩ địa nhiệt…”

Anh ta ngừng nói trước một âm thanh lạ đột ngột. Max hoảng hốt và lùi lại. Cảm giác như có thứ gì đó đang nứt dưới chân nàng.

Kuahel nâng ngọn lửa lên, chiếu sáng mặt đất. Nàng lùi lại và nhìn xuống thứ mình đã giẫm phải. Cái gì đó như một mảnh thủy tinh đen đang vỡ vụn.

"Cái gì đây…”

Nhìn xuống nó với vẻ khó hiểu, Kuahel cúi xuống và nhặt một mảnh màu đen lên. Mặt anh ta đanh lại một chút.

"Đó là vỏ trứng."

Nàng không hiểu ý nghĩa của những lời đó ngay và chớp mắt trong ngơ ngác. Kuahel ném nó xuống sàn, rồi lại nâng ngọn lửa lên cao trong không khí. Sau đó, xung quanh bừng lên và chiếu sáng thứ trông như những chiếc bát vỡ chất đống ở góc lối đi.

Bỗng nhiên, sống lưng nàng lạnh đi. Trứng. Vỏ trứng của sinh vật nào đó… Ý nghĩ phải thoát khỏi đây ngay lập tức vụt qua tâm trí nàng. Tuy nhiên, thánh kỵ sĩ đã có hành động hoàn toàn ngược lại. Anh ta sải bước về cuối lối đi. Max cứng đờ người đi theo sau, kìm nén sự sợ hãi của mình.

Cuối cùng, đường hầm dài cũng kết thúc và một đại sảnh lớn xuất hiện. Nàng hoàn toàn cạn lời trước cảnh tượng kỳ lạ đang bày ra trước mắt mình. Các bức tường của hang động khổng lồ đầy những lỗ hình lục giác, làm gợi nhớ đến những tổ ong, và trong đó, những con chim khổng lồ có kích thước khoảng 5 kvet (khoảng 150 cm) đang nép mình lại.

Không, chúng không phải là chim. Chúng là những con quái vật với đôi cánh của chim và cơ thể của một loài bò sát. Mặc dù dưới ánh sáng xanh, vảy của chúng vẫn lóe lên màu đỏ rực rỡ.

“Đó là Tử xà Basilisk.”

Elliot lẩm bẩm bằng một giọng nặng nề.

“Tôi nghĩ đây là nơi sinh sản của Basilisk.”

"Chúng đang làm những điều rất nực cười."

Kuahel nói với giọng bực tức xen lẫn chế giễu. Max ngạc nhiên nhìn quanh. Bên trong hang động, có ít nhất ba mươi con Basilisk đang ngủ.

Nàng tự hỏi liệu các pháp sư hắc ám đã thành công trong việc thuần hóa những con quái vật cấp cao như vậy hay sao. Nàng nghe nói rằng cần hơn 40 hiệp sĩ bậc cao để săn được một con Basilisk trưởng thành. Nếu ngay cả những con quái vật mạnh mẽ này cũng được huy động để tham gia cuộc chiến, thì thảm họa gì sẽ xảy ra?

"Có vẻ như tất cả bọn chúng đều bị buộc phải ngủ."

Ruth đột nhiên nói khi đang loay hoay với các thanh sắt được lắp trong lồng của tử xà.

"Có vẻ như họ đã cài đặt một kỹ thuật để chặn nguồn năng lượng để ngăn không cho chúng phát triển vượt quá một kích thước nhất định."

"Điều đó có nghĩa là... ngay cả lực lượng của Liên minh Quái vật cũng không có biện pháp nào để kiểm soát chúng?”

Trước câu hỏi của Elliot, Ruth khẽ nhún vai.

“Nếu họ có thể điều khiển chúng một cách tự do, họ không cần phải lắp một thiết bị phức tạp như vậy. Có lẽ họ đang nuôi dưỡng chúng chỉ đơn giản là để thu thập đá Mana.”

Max thả lỏng vai trong nhẹ nhõm.

“Vậy thì… chúng ta không cần phải lo lắng về việc họ đối xử với Tử xà như những con ngựa chiến.”

"Cậu có chắc không? Tôi đã thấy bọn Lizard-man cưỡi mấy con bán-rồng rồi đấy.”



Kuahel, người đang nhìn vào trong lồng, lạnh lùng đáp trả. Ruth khịt mũi.

“Chỉ có một số ít bán-rồng được huy động trong trận chiến. Nếu họ có thể tự do sử dụng các phân loài rồng, không có lý do gì để không huy động các quái vật cấp cao như Wyvern và Basilisk. Nhưng họ đã không làm điều đó. Điều đó có nghĩa khả năng điều khiển quái vật của họ rõ ràng là có một giới hạn.”

Kuahel nhìn anh ta chằm chằm với ánh mắt dò xét, rồi lại quay sang nhìn bọn Tử xà. Đôi mắt anh ta lấp lánh trong bóng tối khi nhìn quanh hang động. Max cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ. Anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Còn bây giờ, nên ra khỏi đây thôi. Có thể có một con quái quản lý nơi này. Tốt hơn là đừng ở lại lâu hơn…”

Giọng nói lo lắng của Elliot đột nhiên dừng lại. Cùng lúc đó, các thánh kỵ sĩ rút kiếm ra. Max nuốt ngược tiếng hét.

Một thứ gì đó màu đen chạy về phía họ, và Max nhìn thấy lưỡi kiếm lóe sáng trong bóng tối. Một tia sáng màu xanh lam cắt đôi cơ thể của con quái vật khi nó lao về phía họ. Giọng nói khắc nghiệt của Kuahel vang lên ngay cả khi họ không biết danh tính của nó.

“Còn một con nữa! Đừng bỏ lỡ nó!”

Max nhìn thấy một vật thể màu đen đang trốn thoát qua con đường mà họ đã đi. Gần như theo bản năng, nàng tóm lấy con quái vật đi ngang qua mình. Đó gần như là một hành động theo phản xạ.

Cơ thể nó được bao phủ bởi lớp lông thô và cứng. Nàng nổi da gà khắp người vì kinh tởm, nhưng vẫn quằn quại bám lấy nó. Nếu nàng bỏ lỡ nó, thì việc có gián điệp trong lực lượng Quái vật sẽ được thông báo, và lũ quái có thể sẽ truy lùng những kẻ xâm nhập. Điều đó sẽ khiến nhóm tìm kiếm thành phố của Riftan rơi vào nguy hiểm. Những suy nghĩ đó ùa về trong đầu nàng.

"Phu nhân!"

Tuy nhiên, con quái vật di chuyển nhanh chóng và mạnh mẽ. Max bị lôi vào lối đi, và nàng đã bị hất ra xa khi con quái vùng vẫy.

Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt. Elliot chạy đến ngay tức khắc, đâm con dao vào cơ thể con quái vật. Nhưng dường như anh ta đã không thể làm nó tắt thở trong một nhát vì anh ta quan tâm đến nàng.

Tiếng hét kinh hoàng kêu thất thanh, và sau lưng nàng vang lên một tiếng ầm. Max xoay đầu trong sợ hãi.

Có một con đường phụ ngay phía sau mà nàng không hề biết đến. Bên trong là hai con goblin đang cầm đuốc. Nhìn thấy chúng đang giật đầu rắn trên tường, Max lăn vào gần như ngay lập tức. Cánh cửa đóng lại đồng thời khi nàng chạy vào lối đi.

Max mở lá chắn để chuẩn bị cho cuộc tấn công của goblin và vội vã kéo thiết bị. Nhưng đầu rắn không hề nhúc nhích. Nàng xanh mặt vì bối rối.Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng - có vẻ hơi giật mình vang lên.

"Tôi không biết phu nhân có biết sợ hay không nữa."

Max mở to mắt. Nàng không phải là người duy nhất nhảy vào lối đi. Hai con goblin đang nằm trên sàn, tuôn ra máu đỏ sẫm, và Kuahel Leon đứng trước chúng, lau vết máu trên thanh kiếm của anh ta.